Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi

Chương 52

Chương 52
Đồng Đồng nghe lời này cũng không kịp thẹn thùng, mà trước tiên ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Mặc dù không có nhiều người trên xe buýt, nhưng như vậy ngược lại càng yên tĩnh hơn.

Thấy những người khác không nhìn qua, Đồng Đồng mới yên tâm.

“Sao vẫn đang thở gấp?” Chu Du nhíu mày, “Buổi sáng khi ra ngoài có mang thuốc không?”

“Quên rồi.” Đồng Đồng chột dạ sờ lên mũi.

“Đem cặp sách không?” Chu Du đột nhiên hỏi.

“Đem.” Đồng Đồng trả lời.

“Anh để một bình ở ngăn to trong cặp em.” Chu Du nhanh chóng nói xong, còn tranh thủ mắng cậu một tiếng, “Em quên cái rắm, có mà lười lấy.”

Đồng Đồng nghe xong sững sờ, một tay kéo khóa cặp sách ra, sờ vào trong ngăn to.

Một bình xịt hen cứng rắn lạnh lùng yên tĩnh nằm đó.

“Lần sau không đuổi kịp xe thì đừng chạy, đợi chuyến sau.” Chu Du dặn đi dặn lại cậu, “Không muốn đợi xe, thì đợi anh về đón em, lần sau nếu anh biết được em lại chạy đuổi theo —— ”

Chu Du dừng một lát, hạ giọng: “Đội qυầи ɭóŧ của anh lên đầu, cái màu đỏ.”

“... Biết rồi.” Đồng Đồng hút thuốc xịt.

Xe buýt két một tiếng dừng lại, một chiếc xe con màu đen theo sau phanh gấp.

Cửa sau xe buýt mở ra, có người nhanh chóng kéo cửa xông lên: “Đồng Đồng!”

“Ba!” Đồng Đồng vội vàng xuống xe.

“Không sao chứ!” Đồng Kinh Thân sốt ruột đến mặt trắng bệch, tay nắm bả vai Đồng Đồng run không ngừng.

“Không sao.” Đồng Đồng lắc đầu.

“Đi, trước tiên lên xe về nhà.” Đồng Kinh Thân kéo người đi đến xe của mình.

Chu Du đầu kia điện thoại nhíu mày, có hơi mơ hồ nhưng nghe rõ.

Đồng Đồng đi theo ba cậu lên xe mới nhớ ra đang gọi cho Chu Du chưa cúp máy.

“Chu Du?” Đồng Đồng kề bên tai.

“Hả? Tại sao không nói chuyện.” Chu Du hỏi.

“Ba em đến đón em.” Đồng Đồng giải thích, “Vừa lên xe thôi.”

“Được.” Chu Du nói, “Vậy em về nhà gọi lại cho anh, bỏ thuốc vào ngăn to cặp sách, trong nhà còn có một bình, em đừng lấy bình này ra.”

“Ừm.” Đồng Đồng lên tiếng.

Đồng Kinh Thân thấy Đồng Đồng cúp điện thoại, lúc này mới lên tiếng hỏi thăm: “Chu Du?”

“Vâng, cậu ấy vừa đền nhà.” Đồng Đồng nói.

“Điều chỉnh hơi thở được rồi?” Đồng Kinh Thân móc ra bình xịt hen trong túi áo âu phục đưa qua, “Không phải con nói không mang thuốc sao?”

“Không biết Chu Du mua một bình lúc nào để trong cặp sách của con.” Đồng Đồng nói lời này không khỏi hơi xấu hổ.

Đồng Kinh Thân bị chẹn họng một cái, nhìn cậu nói không nên lời.

Một lúc sau mới mang theo vị chua mở miệng cảm khái: “Chu Du đáng tin hơn con nhiều.”

“Mới không có.” Đồng Đồng ngượng ngùng nghiêng đầu.

Đồng Kinh Thân cười thở dài một hơi, tiếp đó nhíu mày hỏi, “Tào Lỗi Giang mang theo mấy người?”

“Bốn người.” Đồng Đồng nói.

“Chuyện này là ba xử lý không tốt.” Đồng Kinh Thân trầm giọng xin lỗi.

“Con không sao, cứ cho là có chuyện gì, bọn hắn cũng không dám thật sự làm gì.” Đồng Đồng nói.

Đúng là vậy, cho dù Tào Lỗi Giang bắt được cậu, nhiều nhất là đánh một trận.

Những cái khác Tào Giang Lỗi không chỉ không có điều kiện, cũng không có gan làm.

“Đương nhiên nó không làm được gì, hiện tại nó là chó cùng rứt giậu.” Sắc mặt Đồng Kinh Thân khó coi, lại nghĩ tới giọng nói sợ hãi lúc Đồng Đồng gọi điện thoại cho mình, vừa tức vừa sợ.

“xxxxx.” Đồng Kinh Thân đập một phát lên vô-lăng, hiếm khi mở miệng chửi người.

“Ba, con thật sự không sao.” Đồng Đồng duỗi tay xoa xoa mồ hôi trên trán ba cậu, cười an ủi, “Ba đừng lo, con chạy nhanh, bọn họ không đuổi kịp con. Con cũng không biết mình có thể chạy nhanh đến vậy.”

Đồng Kinh Thân kéo khóe miệng cười một tiếng, tay nắm vô-lăng từ từ siết chặt.

Đồng Đồng cậu không biết câu nói này của mình khiến ba cậu đã đưa ra loại quyết định gì, nếu như biết, cậu nhất định tình nguyện bây giờ mình là người câm.

Nhưng lúc này Đồng Đồng không biết.

Đồng Đồng nhìn sắc mặt trắng bệch của ba cậu, loại bất an mơ hồ trước đó lại bắt đầu lan tràn.

Sắp qua năm mới, Đồng Đồng không ra khỏi nhà nữa. Bùi Vân cũng dừng dạy học ở cửa hàng đàn.

Đồng Kinh Thân cũng không bận công việc, chẳng qua ở nhà cũng không ngừng gọi điện thoại, cho đến khi bắt đầu ăn bữa cơm tất niên vẫn chưa cúp máy.

Cái này nối tiếp cái kia.

Bùi Vân đặt bát canh cuối cùng, tát một cái lên lưng Đồng Kinh Thân, dáng vẻ hung dữ, bên miệng lại hơi cười: “Đồng Kinh thân, mỗi ngày anh cứ cầm điện thoại là gọi! Gọi trong nhà vệ sinh, đi tắm gọi, đi ngủ gọi, ăn tết anh cũng còn muốn gọi! Anh ăn tết với điện thoại luôn đi!”

“Ôi!” Đồng Kinh Thân trọng thương ngã xuống đất, che lưng mình, “Anh… anh… đau quá…”

“Còn giả vờ! Ăn cơm không!” Bùi Vân xoay người.

“Mẹ con càng ngày càng không biết nói đùa.” Đồng Kinh Thân cười than phiền, vội vàng chạy tới.

Đồng Đồng cũng đi tới bàn ăn.

Trên bàn hình tròn có mười mấy cái đĩa, từng đĩa màu sắc đều đẹp, hương vị thơm nồng.

Trước kia ở nhà Bùi Vân thích nấu cơm, nấu đến một tay đồ ăn ngon.

Đồng Đồng hít mạnh một hơi, chuẩn bị cầm đũa ăn thịt ngỗng bày trước mặt.

“Trước khi ăn cơm thì không thể quên cái này.” Đồng Kinh Thân thần bí nháy mắt, tiếp đó như làm ảo thuật, xoay cổ tay một cái, đưa ra một bao lì xì đỏ cực to: “Chúc bảo bối của chúng ta một năm mới khỏe mạnh, bình an!”

“Mẹ cũng có.” Bùi Vân cũng cười lấy ra một bao lì xì đỏ thật dày, “Mẹ chúc Đồng Đồng mỗi ngày vui vẻ, trưởng thành vui vẻ.”

Những lời chúc phúc đơn giản nhất từ hai người ẩn chứa tình cảm chân thật nhất.

Hốc mắt Đồng Đồng nóng lên, vô cùng cảm động, nhưng gắp miếng thịt ngỗng bỏ vào miệng trước, mới cười nhận bao lì xì.

“Mua rượu không?” Đồng Kinh Thân đột nhiên hỏi.

“Anh còn muốn uống rượu? Anh không thể uống rượu.” Bùi Vân trừng y, “Anh biết mình bệnh gì không? Mỗi ngày bận rộn công viện cũng quên cả đến bệnh viện, bây giờ còn muốn uống rượu?”

“Con trai anh uống mà!” Đồng Kinh Thân thay đổi chiều hướng, “Anh chỉ đi theo ngửi hai cái.”

“Không mua.” Bùi Vân trừng y, lấy ra một chai Cocacola to trong tủ lạnh, “Em mua Cocacola cho con trai em.”

“Đồng Đồng lớn rồi, uống chút rượu đi.” Đồng Kinh Thân quay về phía Đồng Đồng chớp chớp mắt, đứng dậy lắc lư đi đến phòng ngủ.

Sau đó xách theo một chai rượu đi ra, vẻ mặt tự hào: “Cái này ba định tặng cho chú Trang của con, sau đó ngẫm nghĩ, vẫn là cho con trai ba uống đi.”

Đồng Đồng thấy rõ bình rượu, kinh ngạc: “Rượu trắng?”

“Thành niên rồi, uống một ngụm nhỏ.” Đồng Kinh thân cười, “Khi ba mới mười bảy mười tám tuổi có thể uống một chai, uống xong đi thẳng tắp không có vấn đề gì hết.”

Đồng Đồng uống rượu, rượu đỏ, bia đều có thể uống một chút, nhưng cậu chưa bao giờ uống rượu trắng.

“Đàn ông phải có thể uống được rượu.” Đồng Kinh Thân rót nửa chén, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn cậu.

Đồng Đồng da mặt mỏng, không chịu được kích động, đoạt lấy chén, ngửa đầu đổ xuống.

“Này!” Đồng Kinh Thân cũng không kịp cản.”Ba kêu con uống một ngụm, không kêu con uống cạn nửa chén!”

Lúc này Đồng Đồng nói không nên lời, mặt cũng nghẹn đến xanh. Cổ họng cay đau như bốc cháy.

“Không sao chứ!” Bùi Vân lo lắng hỏi.

Đồng Đồng cũng nghẹn chảy cả nước mắt, còn thể hiện lắc đầu, giả vờ làm ra dáng vẻ liều chết không có chuyện gì.

Bùi Vân vốn đang lo lắng, lại trông thấy tay cậu nắm thành đấm, không nhịn được cười lên, lấy cái cốc không rót cho cậu cốc Cocacola.

Đồng Đồng vội vàng uống vào mấy ngụm Cocacola mới miễn cưỡng đè mùi vị đó xuống.

Trên bàn cơm cậu thường không ăn nhiều, nhưng hôm nay cố gắng ăn hết một bát, cuối cùng lại uống mấy chén rượu đỏ với mẹ cậu.

Hai loại rượu trộn vào nhau.

Bất ngờ uống say trong dự liệu.

Một bữa cơm ăn đến rạng sáng qua năm mới coi như ăn xong, Đồng Đồng hơi váng đầu, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt đã không tập trung.

“Cục cưng, đây là mấy.” Đồng Kinh Thân giơ một ngón tay.

Đồ vật trước mắt như đang lay động rất nhẹ, Đồng Đồng híp mắt lắc lắc đầu, không xác định trả lời: “... Hai?”

“Má ơi.” Đồng Kinh Thân cười, “Tửu lượng này là theo ai.”

“Đồng Đồng, con nhìn mẹ này.” Bùi Vân cũng giơ tay huơ huơ trước mắt cậu.

Đồng Đồng tìm cả buổi không tìm chuẩn, nhìn chằm chằm nồi đất uống sạch phía trước xác định: “... Mẹ.”

“Con trai ngốc này!” Đồng Kinh Thân ôm Bùi Vân cười đến nỗi ngửa trước ngã sau.

Hai người trêu con trai mười mấy phút, cuối cùng sắp một giờ mới đỡ người vào phòng.

Nội thành không cho phép bắn pháo hoa, bên chỗ bọn họ lại cứ bắn, lúc này bên ngoài rất yên tĩnh.

Thỉnh thoảng vang lên âm thanh trẻ con chơi đùa và pháo nhỏ nổ tung.

Đồng Đồng nằm trên giường, không ngủ, cậu dường như hòa tan trong nước, bọt nước xung quanh đều đang liều lĩnh sôi trào.

Cả người ấm áp vô cùng.

Cậu giơ tay vuốt mặt mình một cái, miễn cưỡng chống người lên, lấy điện thoại trên bàn.

Chu Du không gọi điện thoại cho cậu, trước khi qua năm đến sau khi rạng sáng, ngay cả một cái tin nhắn cũng không gửi.

Tin nhắn bên trong Wechat đã bùng nổ, bạn trong lớp, bạn trước kia.

Nhưng chỉ không có Chu Du.

Một tin nhắn cậu gửi đi lúc rạng sáng, lẻ loi trơ trọi nằm ở đó.

—— năm mới vui vẻ!

Còn có một tấm hình nhấp nháy nổ pháo hoa, cậu trộm của ba cậu.

Đồng Đồng nhìn chằm chằm tin nhắn kia đợi mười phút, hừ một tiếng, gọi một cú điện thoại.

Tút tút hai tiếng, giọng nữ máy móc phát ra.

Điện thoại tắt máy.

Đồng Đồng ngẩn người một lát, sau đó thất vọng thở dài một hơi, nhắm mắt lại, từ từ ngủ thϊếp đi.

Điện thoại rung vang lên.

Đồng Đồng nghe thấy âm thanh, mơ mơ màng màng mở mắt, sờ điện thoại xem xét.

Chu Du gọi tới.

Đợi đã!

Điện thoại của Chu Du!

Đồng Đồng kịp phản ứng, chợt ngồi dậy, cổ họng ngứa ho một tiếng, nhanh chóng kết nối điện thoại.

“Bảo bối năm mới vui vẻ.” Giọng Chu Du nghe hơi hổn hển.

“... Năm mới vui vẻ.” Đồng Đồng phản ứng hơi chậm, hình như xác nhận lại gọi tên hắn lần nữa, “Chu Du?”

“Anh để lại quà năm mới cho em.” Chu Du đột nhiên nói.

“Cái gì?” Đồng Đồng kinh ngạc.

“Trong phòng ngủ của anh, bên dưới chăn.” Chu Du nói.

“Đi lấy.” Chu Du lại nói rồi điện thoại dập máy.

Đồng Đồng ngẩn người trên giường một lúc lâu, mới cố sức đứng lên.

Đứng trên mặt đất, đầu thì nặng chân thì nhẹ. Tinh thần lại phấn chấn đến đáng sợ.

Đồng Đồng như làm ăn trộm, đẩy cửa phòng mình ra, đèn trong phòng khách đã tắt.

Đồng Đồng nhìn thoáng qua phòng ngủ của ba mẹ cậu, lắc lắc cảnh tượng choáng váng trước mắt này, thật cẩn thận trái xoay phải lách, rón rén đi ra khỏi phòng.

Cậu lấy chìa khóa phòng Chu Du ra, đẩy cửa phòng, trong căn phòng đen kịt rất yên tĩnh.

Đồng Đồng bật đèn phòng khách lên, ánh sáng trắng chói mắt khiến cậu nhắm mắt lại.

“Trong phòng ngủ của anh, bên dưới chăn.” Tiếng Chu Du dường như vang lên bên tai cậu.

Đồng Đồng bước lảo đảo đi tới phòng ngủ, cậu vẫn chưa bật đèn, mượn ánh đèn ngoài phòng khách hắt vào, híp mắt nhìn về phía giường.

Trong một vùng tối tăm, chăn trên giường hơi nhô lên, giống như có người nằm.

Lần này rượu Đồng Đồng uống cũng bị dọa tỉnh, qua một lúc lâu mới mang theo khó tin, chậm rãi đi lên phía trước.

Sau khi dừng hai giây, vừa vén chăn lên.

Chu Du nằm ngửa trên giường, nhìn cậu cười vui vẻ. Còn ấu trĩ phối âm: “Tán tán tán tan!”

Đồng Đồng kinh ngạc lùi hai bước.

“Cục cưng, không mở quà của em sao?” Chu Du khẽ hỏi, nhướng mày nhìn cậu.

“Anh… sao anh lại đến đây?” Đồng Đồng dụi mắt một cái, tưởng là mình xuất hiện ảo giác.

“Dẫn em đi đốt pháo hoa.” Chu Du móc một cây gậy nhỏ tinh tế được phủ bạc trong túi ra, “Gậy tiên nữ

(nó là pháo bông thôi)

tuyệt đẹp, muốn xem một chút không.”

“… Chu Du?” Đồng Đồng vẫn có phần không thể tin.

“Em uống rượu?” Chu Du ngửi thấy mùi rượu trong không khí, nhướng mày ngồi dậy, xích lại gần ôm eo.

“Anh nếm thử.” Chu Du nói.

Đồng Đồng hơi lơ mơ, cậu liếʍ đôi môi đè lên miệng một cái, ấm áp.

Thật sự là Chu Du.

Thật sự! Chu Du! Sống! Nóng!

“Ngốc rồi?” Chu Du cười huơ huơ trước đôi mắt đăm đăm của cậu, “Thở đi chứ?”

Đồng Đồng đè xuống trái tim đang đập liên hồi, trên mặt lại không biểu hiện gì cả, chỉ là bàn tay nắm lấy cánh tay Chu Du chặt rồi lại chặt.

“Đi, đốt pháo hoa.” Chu Du ôm lấy bả vai cậu, đi đến ban công.

Sau căn phòng của Chu Du bên ngoài cửa sổ ban công là một khoảng đất trống rộng, nhìn ra xa còn có thể trông thấy cái hồ nhỏ kia.

Nhưng năm ngoái đèn đường nhấp nháy rồi chợt tắt, lúc này không hề có ánh sáng.

Bên ngoài bệ cửa sổ đen thui một vòng, bọc gió lạnh quét lên mặt người.

Cơn gió này thổi, Đồng Đồng hơi tỉnh táo được một chút, nghiêng đầu nhìn hắn, cuối cùng thắc mắc hỏi ra: “Sao anh lại đến đây?”

“Nhớ em thì đến thôi.” Chu Du nói.

“A… anh…” Đồng Đồng nghe xong lời này chợt khẩn trương, đầu lưỡi như bị cà lăm.

Chu Du biết cậu đang lo lắng điều gì, mỉm cười, “Bố mẹ anh đều biết, không sao đâu. Gần đây hai người họ quay lại, vội vàng hưởng tuần trăng mật lần nữa nè, ăn cơm tối xong đã ngồi lên máy bay đi lâu rồi. Anh ăn cơm tối với chị anh xong mới bắt máy bay đến đây. Có điều lần đầu tiên anh với ba hai người nói chuyện đàng hoàng thế mà lại vì em, ba anh còn cười.”

“À, vậy ——” Đồng Đồng còn muốn hỏi gì đó.

“Chuyên tâm một chút, nhìn cái này.” Chu Du đưa cây gậy tiên nữ vào tay cậu, “Cầm.”

Sự chú ý của Đồng Đồng bị hấp dẫn, nắm chặt lại.

Vì đốt pháo hoa gò má căng thẳng lại nghiêm túc mang theo một loại non nớt nào đó của thiếu niên.

‘Tạch…” một tiếng, cái bật lửa trong tay Chu Du cháy lên ngọn lửa vàng da cam.

Tay hai người từ từ lại gần.

“Xèo” một tiếng, một vòng ánh sáng nho nhỏ màu vàng nổ tung, đốt lên sáng sáng trong mắt mỗi người.

Phấn khích đến muộn của Đồng Đồng dâng lên, cậu giơ cây gậy nhỏ quơ quơ trong không trung.

Chu Du cười nhìn cậu, lại đốt một cây khác, chạm vào nhau với cậu.

Ánh lửa màu vàng cháy to hơn, hai người từ từ xích lại gần.

Trong màn đên đen kịt, bọn họ hôn môi trước những đốm sao trước tay.

Hết thảy đều vừa vặn.

“Sao vậy?” Chu Du thấp giọng hỏi.

“Em… em chưa chuẩn bị xong.” Vành tai Đồng Đồng giật giật, cậu cúi đầu cố gắng ép buộc bản thân nhìn chằm chằm pháo bông trước mắt.

“Anh luôn luôn sẵn sàng.” Chu Du cúi đầu hôn bên cổ cậu một cái, tay móc tất cả đồ dùng trong túi ra.

Đồng Đồng cúi đầu nhìn, tay run một cái, pháo bông cháy được một nửa, xẹt qua đêm dài đen như mực, dập tắt trong tuyết dưới đất.

Đồng Đồng bắt đầu choáng váng theo tia sáng xoay tròn đi xuống.

Dưới thân là giường mềm mại, đèn phòng ngủ chói mắt, Đồng Đồng vừa nheo mắt lại, đèn đã tắt, chỉ để lại một chiếc đèm áp tường vàng nhạt.

Động tác của hai người trên giường nhìn không rõ lắm, lộn hai vòng.

“Không phải… Em ở trên…” Đồng Đồng do dự, nhưng đầu óc choáng váng, căn bản biểu đạt không rõ ràng.

“Đều giống nhau.” Chu Du lừa gạt, “Lần sau em ở trên.”

Đồng Đồng mơ hồ gật đầu.

Vuốt ve, hôn, thở dốc, không khí lạnh như băng, hơi thở ấm áp.

Đồng Đồng đi theo chút ý thức còn sót lại, bắt lấy Chu Du, dán chặt vào hắn.

Đầu gối hơi quỳ, eo Đồng Đồng bị Chu Du đè sập xuống, vùi mặt vào gối đầu mềm mại, cậu nghiêng mặt qua, cảm giác có hơi không thở được.

Âm thanh trong đầu như sóng biển cuồn cuộn, cả người cậu đều chìm nổi trong nước.

Nhưng trạng thái ngày không kéo dài được lâu, khi Chu Du từ từ tiến vào, trạng thái ngất ngất ngây ngây trong đầu Đồng Đồng trực tiếp bị đau làm tỉnh lại.

Cậu cắn gối đầu muốn đẩy hắn ra, lại vì tư thế quỳ không làm được gì.

Tiếng hít thở hổn hển của Đồng Đồng gấp rút kiềm chế, Chu Du lo cậu hít thở nhanh quá, dễ bị rối loạn.

Thế là nhíu mày nhắc nhở cậu: “Em đừng thở.”

Lúc này Đồng Đồng đau đến nỗi hít vào, vốn đã phiền, nghe thấy Chu Du bảo cậu đừng thở, liền giận sôi máu, cắn răng mở miệng, “Làm gì, ngài có đam mê luyến thi thể?”

Chu Du: “… … …”

“Cái loại muốn chết rồi phải không?” Đồng Đồng nghiêm túc thắc mắc.
Tác giả có lời muốn nói:

Giường: Nói ra có lẽ các bạn không tin, có hai người làm mãi làm mãi rồi đánh nhau.