Chương 13
“Sao thế, vẫn không nói chuyện?” Chu Du lén nhìn cậu.Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt lại giống như đốt một đám lửa.
“Không tè nữa?” Chu Du bị cậu nhìn trong lòng rụt rè.
Đồng Đồng hít sâu một hơi, nghĩ quên đi, cậu không so đo với đồ đần: “Tôi—— ”
“Ôm thì sao không thể tè?” Chu Du còn nói.
Đồng Đồng điên rồi, bùng nổ: “Tôi ôm cậu! Tôi đến ôm cậu! Cậu tè một phát cho tôi xem xem! Cậu tè đi! Có giỏi cậu tè cho tôi xem!”
Chu Du nhíu lông mày: “Cậu nhìn cậu xem, còn nóng nảy nữa.”
“…”
Đồng Đồng mắng một tiếng, rống lên với hắn: “Buông tay! Thả tôi xuống!”
“Không thả!” Chu Du cũng rống, “Cậu cứ tè vậy đi!”
“Tôi không tè!” Đồng Đồng rống, “Tôi không tiểu nữa! Được rồi chứ!”
“Được rồi.” Chu Du ôm người đi ngay, mới đi được hai bước.
Cười xòa, thả người xuống: “Chỉ đùa chút thôi.”
Đồng Đồng hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi: “Đùa ông nội cậu! Má nó sáng nay cậu ăn nhiều muối chứ gì! Hả! Mịa nó trứng cũng nổ tung!”
“Ơ, cậu lại còn chửi người á.” Chu Du ngạc nhiên.
Đồng Đồng không để ý tới hắn, thở phì phò, tức đến nỗi tay run run. Nhịn đau, dịch đến cầu tiêu bên cạnh.
Tè trước đã, tè xong cậu sẽ quyết một trận tử chiến với Chu Du.
Chu Du đứng ngay bên cạnh chờ, thấy cậu kéo quần xong, lại chuẩn bị ôm cậu.
“Không cần cậu ôm.” Đồng Đồng hất tay hắn ra, “Tôi tự đi.”
“Đừng mà, tôi đùa cậu thôi.” Chu Du hối hận, “Để tôi ôm đi.”
“Không cho.” Đồng Đồng cắn răng đi ra nhà vệ sinh, lửa giận thậm chí đè lại đau đớn.
“Để tôi ôm đi.”
“Không cho.”
“Để tôi ôm đi!”
“Cút!”
Hai người cứ như vậy một mực nhao nhao đến cửa phòng học.
Mồ hôi trên trán Đồng Đồng cũng rơi xuống, vịn cửa đau đến nỗi mặt trắng bệch.
Không được, hôm nay tan học phải đi bệnh viện nhìn xem.
“Sao vậy?” Trang Khiêm nhíu mày đón, duỗi tay dìu cậu, “Chân bị sao đây?”
“Rốt cuộc cậu giận cái gì, cậu nói cho tôi đi.” Chu Du cũng sán lại, mặt lộ vẻ sầu khổ, “Cậu nhìn cậu, bất thình lình nổi giận, tốc độ chớp mắt của tôi cũng không nhanh bằng tốc độ cậu nổi giận.”
“Xéo đi.” Đồng Đồng mắng hắn.
“Tôi chỉ đùa cậu thôi mà.” Chu Du nói, “Không phải cố ý —— ”
“Cậu đừng nói chuyện.” Đồng Đồng trừng hắn.
“Sao vậy! Sao vậy!” Trang Khiêm thấy hai người không đúng, lập tức bảo hộ phía trước Đồng Đồng, rống lên với Chu Du, “Mày có ý gì hả.”
“Tôi có ý gì đâu.” Chu Du mờ mịt.
Cả lớp nghe tiếng động bên này đều quay lại.
Lúc này, chỗ góc cua chậm rãi xuất hiện một người mặc tây trang màu xám.
Đó là giáo viên trực ban sáng nay chặn bọn họ, tên là Mao Thắng, thầy Mao.
Đồng Đồng kết thù với giáo viên này đã lâu, tính cách giáo viên này cậu rõ nhất, có thể không chọc tới thì không chọc.
Đồng Đồng mắt thấy người sắp đi qua, vội vàng nhỏ giọng liến thoắng hô: “Nhanh nhanh nhanh —— ”
Chu Du cũng nhìn thấy giáo viên đi đến chỗ rẽ, ánh mắt sáng lên, thậm chí cười ra tiếng.
“Gì đây?” Trang Khiêm nhìn hai người này, chẳng hiểu gì, tầm mắt theo bọn họ cũng nhìn ra ngoài cửa trước.
“Không có gì mà, chúng mày nhìn gì đó?” Trang Khiêm vừa nói vừa quay đầu lại.
“Con bà nó?” Trang Khiêm giật mình nhảy ra sau một cái, mặt lộ vẻ hoảng sợ: “Không phải, chúng mày ôm cái gì!!”
Lúc này hai người đang ôm nhau cũng chẳng ai giải thích.
Đồng Đồng cũng có lòng nói một câu, nhưng thầy Mao đã đi tới rồi.
Chu Du thuần túy vui vẻ, cười lộ răng, răng trắng tinh.
Thầy Mao đứng trên hành lang nhìn bọn họ từ xa, nhìn một lát sau đó bước dọc hành lang đi tới.
“Thả tôi xuống!” Đồng Đồng lập tức hô.
“Không phải, hai người làm gì đó!” Trang Khiêm vẫn khϊếp sợ như cũ.
“Không có, sáng nay ở cổng trường tao —— ”
Đồng Đồng chưa nói xong, thầy Mao đã đi qua hành lang phía trước lại liếc lại.
“Má ơi! Còn tới!” Cánh tay Đồng Đồng ôm cổ Chu Du.
Chu Du thuận thế xoay người, bế người lên.
“Còn ôm!!??” Lần này Trang Khiêm nhìn rõ ràng, sắp sợ đến nỗi điên rồi, “Không phải! Làm gì á!! Hai người quan hệ thế nào!!”
Lúc này thầy Mao đã đi đến trước lớp bọn họ, Đồng Đồng và Chu Du đều yên tĩnh lại.
Theo thời gian trôi cùng độ điên của Trang Khiêm thầy Mao lại từ từ đi xa.
“Thả tôi xuống.” Đồng Đồng nói xong, nhìn Trang Khiêm giải thích, “Không phải, Trang Khiêm mày nghe tao nói —— ”
Thầy Mao ở chỗ rẽ lại tới.
Chu Du cạc cạc vui: “Ôm rồi nói đi.”
“Thần kinh hả! Sao phải ôm rồi nói!!” Trang Khiêm gào thét.
“Được.” Đồng Đồng gật đầu.
“Còn được!!??” Trang Khiêm trợn mắt, gào thét, “Tao phắc! Đồng Đồng nếu mày bị uy hϊếp thì mày nháy mắt mấy cái!”
“Không có!” Đồng Đồng vội vàng giải thích, “Chỉ là hôm nay —— ”
“Mày chớp mắt!” Trang Khiêm hô.
“Tao không có!” Đồng Đồng cũng hô.
“Lại chớp!” Trang Khiêm lập tức hiểu rõ, căm phẫn quay đầu, nhìn toàn lớp trợn mắt ha hốc mồm, vung tay lên, “Các anh em! Lên đi!”
“…”
“Hai đứa mình còn ầm ĩ hay không đây?” Chu Du lặng lẽ nhỏ giọng hỏi Đồng Đồng.
“Ngậm miệng.” Mặt Đồng Đồng lộ vẻ mỉm cười, lòng sinh tuyệt vọng.
Chuông tự học buổi sáng vang lên, âm thanh đọc to trong tòa nhà dạy học nổi lên bốn phía.
Chỉ có lớp 11-2, đắm chìm trong im lặng quỷ dị.
Đồng Đồng nằm nhoài trên mặt bàn, càng kiên định Chu Du là đồ đần, cũng thêm kiên định mình tuyệt đối không có khả năng ở bên đồ đần này. Cũng càng không có khả năng cuối cùng sẽ bị đồ đần này đá.
Cậu bắt đầu nhớ lại phương pháp hóa giải như thế nào Chu Du đã nói với cậu lúc trên xe.
Nữ sinh trong lớp đã bắt đầu đọc thơ.
“Dư xứ u hoàng hề... Chung bất kiến thiên, lộ hiểm nan hề... Độc hậu lai…”
Giọng điệu mềm mại, đi theo gió nhẹ ngoài cửa sổ.
Hiếm khi trong lòng Đồng Đồng bình tĩnh, gối lên cánh tay hơi buồn ngủ.
“Diểu minh minh hề… Hầy đây là chữ gì nhỉ… Trú… Trú gì đây… trời ạ cái này cũng chẳng hiểu gì…” Giọng nói trầm thấp của Chu Du xem lẫn trong giọng nói mỏng manh của đám con gái.
Đồng Đồng hít một hơi thật sâu, lại một lần nữa dâng lên quyết tâm không phải cậu chết thì là Chu Du chết.
“Đồng Đồng… Đồng Đồng…” Chu Du chọc chọc cánh tay cậu.
Đồng Đồng quyết định không muốn để ý đến hắn.
“Mơ thì không thể thoát, thế nhưng, cậu có thế phá vỡ nó trước, trong mơ làm gì thì cậu làm ngược lại, đây là phá vỡ.”
Những lời này ở trên xe Chu Du đã nói rồi.
Nhưng lúc đó cậu nghe như hiểu rõ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, làm thế nào mới tính là ngược lại đây?
Chu Du thầm mến cậu, ngược lại là…
Cậu thầm mến Chu Du?
Cái quái gì? Đồng Đồng vì dự đoán của mình dọa đến nỗi mở to hai mắt.
Chu Du còn tưởng rằng Đồng Đồng cuối cùng cũng để ý đến hắn, đem sách giáo khoa đến trước mặt cậu, “Này chị em, giúp đỡ chút, chữ này đọc thế nào hả, tiết đầu tiên là ngữ văn, hôm qua cô Tào còn nói muốn gọi người đó.”
Đồng Đồng nhìn mặt Chu Du mặt, gương mặt này xác thực đẹp trai.
Theo mẹ cậu nói, gương mặt này với gương mặt nhỏ nhắn của cậu cũng không phải đi chung một đường.
Để cậu thầm mến cũng không phải không được.
Có câu nói là bị động với nó không bằng chủ động.
Cậu nắm giữ hết thảy.
Cậu thầm mến, cậu thổ lộ, cậu đá người ta!
Mặc dù thầm mến kẻ ngu này rất mất mặt, thế nhưng không chịu nổi bị đồ đần đá càng mất mặt.
Sau khi Đồng Đồng hạ quyết tâm, tinh thần sảng khoái. Nhìn Chu Du cũng thuận mắt hơn nhiều.
Đồng Đồng cúi đầu nhìn chữ trên sách Chu Du chỉ, hắng giọng một cái: “Chữ nào không biết?”
“Không phải không để ý đến tôi sao?” Chu Du lại già mồm.
Đồng Đồng vừa hít một hơi, vừa trừng mắt.
“Tôi sai rồi em gái.” Chu Du lập tức vui vẻ, “Chữ này, ngài vất vả nhìn xem?”
“Khương.” Đồng Đồng nói.
“Cái gì?” Chu Du không nghe rõ.
“Thất… Nhất… Ngang… Khương.” Đồng Đồng đọc chậm lại.
“Cái quái gì?” Chu Du vẫn nghe không hiểu.
“Khương! Khương! Khương!” Đồng Đồng không kiên nhẫn được nữa, “Thương trong bắn súng ngắn*!”
Chữ Khương là 羌, đọc là qiāng, còn chữ Thương là 枪 đọc là qiàng
“À…” một chữ à của Chu Du nói đi nói lại trăm ngàn lần, nhếch miệng lên gương mặt cười nhìn cũng không đứng đắn.
Đồng Đồng: “…”
Đồ chó gì thế này.
Mãi đến khi tiếng chuông vào học vang lên, ý cười bên miệng Chu Du mới thu lại một ít.
Cô Tào môn ngữ văn luôn luôn thong thả.
Nhưng mỗi khi dạy thơ ca lại vô cùng nghiêm túc, ngay cả đôi mắt cận nặng cũng có thể nhìn thấy.
Cô Tào nhìn khóe miệng Chu Du chằm chằm xóa đi nụ cười tự tin, vui mừng gọi: “Từ bạn Chu Du đọc diễn cảm phần đầu Sơn quỷ bắt đầu tiết học cho chúng ta đi! Cậu ấy cười có vẻ tự tin đó! Mọi người vỗ tay hoan nghênh!”
Chu Du: “…”
Trên đời này muốn nói cái gì có thể trị hắn, trừ mẹ hắn ra cũng chỉ có thơ cổ.
“Sơn… Sơn quỷ… Thi nhân… Khuất Nguyên, nhược hữu nhân hề sơn chi… chi… chi…”
Chu Du mắc ở câu đầu tiên.
Cô Tào cổ vũ nhìn hắn, “Đừng căng thẳng, em làm được.”
“Em không căng thẳng.” Chu Du thành thật nói, “Em thật sự không biết.”
Cô Tào: “…”
“Đồng Đồng đọc đi.” Cô Tào thở dài một hơi.
Đồng Đồng đứng lên, bởi vì chân đau, cậu hơi nghiêng người dựa vào tường, một tay cầm sách.
Mở miệng giọng đọc thở cổ rất trôi chảy trong sáng, âm thanh trong veo lại mạnh mẽ.
Lúc này Chu Du vẫn đứng đó, hắn hơi cúi đầu nhìn Đồng Đồng chằm chằm. Đột nhiên bị lông tơ tinh tế bên miệng Đồng Đồng được ánh nắng phủ lên hấp dẫn, trái tim cũng bỗng nhiên đập cực nhanh.
Đến tận khi Đồng Đồng đọc xong ngồi xuống, âm thanh tim đập đến tai cũng nghe thấy mới từ từ đậm bình thường lại.
Chu Du suy nghĩ, xem nhịp tim đập nhanh này là sự sùng bái mình dành cho người trí thức.
Quả nhiên là anh em tốt hắn nhận định, đọc thơ cổ cũng có thể làm cho tim hắn đập nhanh như vậy.
Một đoạn thơ cổ, trong lúc Chu Du nghe đến mức như lọt vào trong sương mù cuối cùng cũng hết tiết.
Cả lớp hò hét ầm ĩ chơi một trận, Chu Du đứng lên vừa duỗi lưng mỏi, Đồng Đồng ngồi bên cạnh chọc chọc eo hắn.
“Sao vậy.” Hắn cúi đầu hỏi.
Đồng Đồng dang hai tay với hắn: “Nhanh, lão Mao đến đây rồi.”
Chu Du cũng không vặn eo nữa, vội vàng xoay người xuống bế người lên.
Thầy Mao bước vào lớp trước khi chuông reo.
Tiếng người trong lớp mới nhỏ lại một chút.
Một phút sau, tiếng chuông vang lên.
Thầy Mao chọn mấy viên phấn ngắn ngủn mập mập trong tay, tiếng chuông vừa dứt.
Vẫn còn mấy nam sinh nhỏ giọng nói gì đó, chưa kịp ngậm miệng, Đồng Đồng cũng đang nói với Chu Du bảo hắn đừng ôm chặt quá.
Thầy Mao duỗi thẳng tay ném từng viên phấn.
Bốn viên phấn rơi xuống, đều trúng cả đám.
Viên phấn cuối cùng, ném về phía Đồng Đồng.
Lúc phấn ném về phía Đồng Đồng cậu đã không nói chuyện từ lâu.
Lúc này cũng không kịp tránh. Phấn viết bay thẳng vào mắt cậu.
Chu Du nhíu mày, phán đoán hướng đi của viên phấn, ôm người hơi nghiêng người.
Phấn viết xẹt qua bên mặt Chu Du, lưu lại một vệt phấn trắng trên mặt hắn.
Viên phấn nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống đất, tạo ra một tiếng động không nhỏ trong phòng học yên tĩnh.
Không ai dám tránh phấn của thầy Mao này.
Ông ta nhắm vào mắt miệng học sinh mà ném phấn cũng không phải lần một lần hai, nhưng tính cách thầy Mao mọi người đều hiểu rõ, không ai dám chọc vào.
Lớp yên tĩnh.
Thầy Mao mở to hai mắt.
Chỉ có Chu Du ho khan một tiếng.
“Thầy, phấn viết cũng không thể nhắm vào mắt mà ném.” Chu Du vừa nói đùa vừa nói thật nhìn chằm chằm người trên bục giảng, “Nếu thầy không biết, không ném trúng được…
“Em có thể dạy thầy.” Chu Du cười nói.
Thầy Mao cau mày, “Cậu tên gì.”
“Họ Chu, chỉ một chữ Du. Du trong du lịch tứ hải.” Chu Du nói.
Thầy Mao nhìn hắn chằm chằm một lát, hỏi: “Thật sự ôm mãi sao.”
“Cũng chưa từng run tay.” Chu Du cười nói.
“Cậu rất được, ôm lâu như vậy.” Thầy Mao bắt đầu cúi đầu sửa sang lại giáo án, “Thể lực cũng không tệ lắm.”
“Đương nhiên.” Chu Du tự hào cười một tiếng.
Đồng Đồng thầm nghĩ không tốt.
Quả nhiên, một giây sau.
“Em còn có thể nâng đó!” Chu Du khoe khoang.
Đồng Đồng: “!!”
“Thật sao? Còn có thể nâng?” Thầy Mao âm trầm nhìn lại.
“Còn phải nói! Em còn có thể nâng rồi xoay vòng cơ!” Chu Du ưỡn ngực lên.
Đồng Đồng: “!!!”
Trời ạ.
“Thật sao, vậy đây là biểu diễn chứ?” Giọng nói thầy Mao thản nhiên, ánh mắt lại mang theo âm hiểm.
“Đúng đó! Vậy cũng nói!” Chu Du hô.
“Vậy thì đợi lát nữa hết tiết nghỉ giữa giờ, lúc tổ chức lễ chào cờ.” Thầy Mao chân thành tha thiết hỏi thăm, “Hai cậu ngay trước thầy trò toàn trường, biểu diễn cho mọi người xem?”
Đồng Đồng bắt đầu thở không nổi, duỗi tay muốn bịt miệng Chu Du.
“Vinh hạnh!” Chu Du vội nói.
Tay Đồng Đồng cứng đờ giữa không trung, cả người thoi thóp, cậu cảm thấy mình muốn chết.
Cửu ca – Sơn quỷ của Khuất Nguyên
Nhược hữu nhân hề sơn chi a,
Bị bệ lệ hề đới nữ la.
Ký hàm thê hề hựu nghi tiếu,
Tử mộ dư hề thiện yểu điệu.
Thừa xích báo hề tòng văn ly,
Tân di xa hề kết quế kỳ.
Bị thạch lan hề đới đỗ hành,
Chiết phương hinh hề di sở tư.
Dư xứ u hoàng hề chung bất kiến thiên,
Lộ hiểm nan hề độc hậu lai.
Biểu độc lập hề sơn chi thượng,
Vân dung dung hề nhi tại hạ.
Diểu minh minh hề khương trú hối,
Đông phong phiêu hề thần linh vũ.
Lưu linh tu hề đảm vong quy,
Tuế ký yến hề thục hoa dư?
Thái tam tú hề ư sơn gian,
Thạch lỗi lỗi hề cát mạn mạn.
Oán công tử hề trướng vong quy,
Quân tư ngã hề bất đắc nhàn.
Sơn trung nhân hề phương đỗ nhược,
Ẩm thạch tuyền hề âm tùng bách.
Quân tư ngã hề nhiên nghi tác.
Lôi điền điền hề vũ minh minh,
Viên thu thu hề hựu dạ minh.
Phong táp táp hề mộc tiêu tiêu,
Tư công tử hề đồ ly ưu.
Dịch thơ (Bản dịch của Phạm Thị Hảo)
Dường như có người trên góc núi
Khoác cỏ thơm, lưng thắt dây tơ
Mắt ngóng nhìn, cười mỉm như mơ
Dáng thiết tha, dịu dàng, xinh đẹp
Xe tân di dùng báo đỏ kéo
Cờ ngọc quế dắt chồn hoa theo
Mui xe lan buộc đai đỗ hạnh
Tìm hoa thơm hái tặng bạn tình
Chốn thâm sâu, trời mây chẳng thấy
Đường gập ghềnh, ta tới trễ chăng?
Đứng lặng một mình nơi đầu núi
Phía bên kia, mây kéo giăng hàng
Ban ngày mà âm u mù mịt
Gió đông táp, mưa rơi nặng hạt
Ngóng đợi chàng, quên cả chuyện về
Hồng nhan tàn, tươi lại được sao?
Hái linh chi bên bờ khe suối
Đá lởm chởm, rậm rì cây cối
Oán bạn lòng quên cả chuyện về
Chàng nhớ ta nhưng chẳng rảnh chăng?
Người trong núi khác nào cỏ thơm
Ăn bóng tùng, uống nước suối trong
Lòng nhớ chàng, một mình lặng lẽ
Phải vì chàng nghi hoặc ta chăng?
Tiếng sấm rền, mưa mù u ám
Vượn hú đêm, não nuột tiếng kêu
Gió rì rào, lá cây xào xạc
Nhớ bạn lòng, luống những bi thương