Xe vượt qua vạch đích, bỏ lại đám người cổ vũ đằng sau, dừng lại ở một góc tối.
Bóng cây tươi tốt cản lại ánh sáng đèn đường.
Tiếng vang của động cơ biến mất, xung quanh yên lặng tới mức có thể nghe rõ tiếng tim đập.
Xa xa có tiếng động cơ rít gào cùng với tiếng gió đêm truyền tới, tiếng còi kết hợp với tiếng thét chói tai, nhưng bởi vì cửa kính xe cản trở, không quá rõ ràng.
Da đầu Sở Dụ run lên, thở hổn hển.
Cơ thịt toàn thân đều đau nhức sau khi chịu căng thẳng quá mức.
Hai tay cậu như nhũn ra, “Tách” một tiếng, tháo dây an toàn buộc chặt trên người.
Cậu mới phát hiện, trán mình đã chảy mồ hôi ướt nhẹp. Adrenalin trong máu vừa tiết ra còn chưa ổn định lại, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
Cánh tay đeo bao bảo vệ cổ tay màu đen đặt trên tay lái, khác với trước đây, trong đôi mắt đen của Lục Thời dường như có ngôi sao lạnh hơi hơi phát sáng.
Anh liếc mắt hỏi Sở Dụ, “Đói không?”
Giọng nói bình thường thêm vài phần khàn khàn.
Được nhắc nhở, Sở Dụ mới phát hiện, dọc theo sống lưng mình chính là cảm giác nóng khó chịu quen thuộc, trái tim đập nhanh hơn, thậm chí còn có thể cảm nhận được máu chảy trong huyết quản.Cổ họng khô khốc hơi đau.
“Đói rồi.”
Lục Thời tựa lưng vào ghế ngồi, tư thế thả lỏng.
Anh nghiêng đầu lộ ra đường cong cổ, “Tới đây.”
Sở Dụ nhìn chằm chằm mạch máu xanh dưới làn da trắng tùy ý lộ ra, không nhúc nhích.
Lục Thời nhắm mắt, lặp lại lần nữa, “Lại đây.”
Trong giọng nói có thêm vài phầm mệnh lệnh không rõ ràng.
Sở Dụ nắm ngón tay, nhổm dậy từ ghế ngồi, quỳ một gối lên mép ghế lái, một bàn tay đặt bên gáy Lục Thời, đồng thời cúi đầu, môi dần chạm vào làn da Lục Thời.
Lục Thời vươn tay, khẽ vuốt ve mái tóc mềm của Sở Dụ, sau đó hơi ấn xuống.
Dựa vào lực không lớn này, bản năng của Sở Dụ dùng răng cắn nát làn da dưới môi.
Cùng lúc khi máu tươi chảy ra, hô hấp của hai người đều nặng hơn.
Vị máu ngọt ngào tràn qua môi, chảy qua yết hầu.
Cảm giác thỏa mãn và vui sướиɠ vô cùng lớn, hòa lẫn với cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ còn chưa biết mất, kích động và hưng phấn theo dây thần kinh đột nhiên chạy tới đỉnh đầu!
Nháy mắt, Sở Dụ nức nở ra tiếng, tay nắm chặt quần áo Lục Thời, vô ý khẽ gọi, “Lục Thời……….”
Tay Lục Thời thuận theo tóc Sở Dụ, di chuyển xuống, lòng bàn tay chạm vào gáy cậu, khẽ vuốt ve trấn an, nhỏ giọng nói, “Ừ, tôi ở đây.”
Phía trước tầm mắt là bóng râm của tán cây tươi tốt.
Lục Thời đắm chìm vào loại vui sướиɠ được khao khát theo đuổi này.
Đáy mắt của anh như có ánh sáng chợt lóe.
Khi Lục Thời lái xe về điểm kết thúc, xung quanh vang lên tiếng còi.
Người xung quanh đã chẳng sợ khi thấy chuyện quái dị nữa rồi.
Xe chạy về vạch đích, dây thần kinh của ai mà chẳng như vừa bị sét đánh, nghẹn muốn phát tiết, ngồi trong xe hôn nhau là chuyện quá bình thường.
Khi Sở Dụ xuống xe, toàn thân như nhũn ra.
Hút nhiều máu làm cho cậu có cảm giác như đang giẫm lên tầng mây.
Thấy Lục Thời trở tay tùy tiện đóng cửa xe, Sở Dụ nhớ ra gì đó, đi vòng qua đầu xe, đứng bên cạnh Lục Thời, lấy một lọ thủy tinh to bằng ngón cái từ trong túi ra.
Sở Dụ cắm ống hút vào, đưa cho Lục Thời, “Thuốc bổ máu!”
Lục Thời nhìn lọ thủy tinh quen mắt, hai tay lười biếng cắm trong túi quần, không đưa tay ra lấy mà tự nhiên cúi đầu, ngậm lấy ống hút trên tay Sở Dụ, mấy ngụm uống hết luôn.
Hầu kết chuyển động theo động tác nuốt.
Sợ Dụ sững sờ một giây.
“Anh Lục!”
Chúc Tri Phi và Ngụy Quang Lỗi chạy tới.
Ngụy Quang Lỗi đập một phát lên vai Sở Dụ, cười lớn, “Thế nào, ngồi xe anh Lục có thích hay không? Có muốn nôn hay không?”
“Không nôn, nhưng thích thì thích thật!”
Chúc Tri Phi đẩy gọng kính, mặt mày hớn hở, “Cậu khá hơn tôi rất nhiều rồi, lần đầu tiên tôi ngồi xe anh Lục, khi xuống xe chân mềm nhũn, trực tiếp không đứng vững, ngã quỳ xuống trước mặt mọi người!”
“Cậu nghĩ chân ai cũng làm từ bột mì như mày chắc?” Ngụy Quang Lỗi đùa cợt đạp Chúc Tri Phi một cái, lại nhìn về phía Lục Thời, “Anh Lục, cmn anh làm bọn Hắc Xà phải làm thế nào! Anh vừa đạp chân ga, giống như tên bắn, bọn họ chậm rì rì giống như rùa bò đằng sau, còn chẳng nhìn thấy đuôi xe của anh!”
“Không chỉ là đuôi xe, có lẽ còn không nhìn thấy cả khói xe!” Chúc Tri Phi hưng phấn, “Cmn người bên cạnh toàn gào thét, nếu như em là Hắc Xà, mặt mũi đều bị nghiền nát rồi, cả đời này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa!”
Vẻ mặt Lục Thời không hề dao động, ngữ khí cũng ồn hòa như thường, hỏi, “Anh Liệt đâu rồi?”
Ngụy Quang Lỗi chỉ về một hướng, “Ở đằng kia, có lẽ đang đợi anh tới tìm.”
Anh Liệt thấy Lục Thời tới, nâng nắm tay lên, hai người khẽ huých nắm đấm.
Sở Dụ đứng sau lưng Lục Thời, lặng lẽ quan sát.
Người được gọi là “anh Liệt” này, tuổi tác đều lớn hơn bọn lục thời, thân thể cường tráng, đầu undercut, khóe mắt còn có một vết sẹo rất sâu. Mặc một chiếc jacket màu đen, khóa kéo màu bạc rộng mở, lộ ra hình săm trên ngực – một ký hiệu phức tạp không biết có ý nghĩa gì, rất đẹp mắt.
“Đua tốt lắm!” Giọng anh Liệt thô, nói xong, lấy một bình rượu với cốc thủy tinh ở bên cạnh ra, vừa rót vừa nói, “Trước khi Hắc Xà tới đây, cmn cũng chẳng thèm thăm dò kỹ lưỡng. Chỉ bằng chút tiếng tăm rách nát của bọn nó mà còn dám tới mặt ông khiêu chiến?”‘
Anh ta đưa chén thủy tinh đã rót đầy rượu tới trước mặt Lục Thời, lại theo thứ tự đưa cho Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi, cuối cùng đưa cho Sở Dụ.
Sở Dụ biết, bản thân mình theo Lục Thời tới đây, rượu tới trước mặt, khẳng định không thể không uống, nếu không sẽ là không nể mặt làm người ta không vui, cuối cùng người gặp phiền phức vẫn là Lục Thời.
Cậu mới vươn tay ra một nửa đã nghe thấy Lục Thời nói, “Cậu ấy không uống rượu.”
Anh Liệt nhíu mày, “Không uống?”
Sở Dụ nhìn về phía Lục Thời.
“Ừ.” Lục Thời sắc mặt đen sầm, giơ cốc rượu trong tay lên, để tới bên môi, uống mấy ngụm hết sạch. Đáy thủy tinh lóng lánh, sau đó anh quăng cốc rượu đi, “Rượu của cậu ấy, em uống.”
Anh Liệt nhìn thấy giữa lông mày Lục Thời lộ ra chút nóng nảy, biết Lục Thời lại cáu kỉnh, không làm khó xử Lục Thời nữa, cốc rượu trên tay anh chuyển một vòng, đưa vào tay Lục Thời, trong mắt có chút hứng thú, “Thú vị.”
Lần đầu tiên anh gặp Lục Thời là hơn một năm trước đây.
Khi đó, Lục Thời còn chưa cao bằng bây giờ, thiếu niên gầy yếu, nhưng cho dù là đứng ở chỗ nào lưng đều rất thẳng, làm cho người ta lướt nhìn liền có thể chú ý tới. Sự tàn bạo trong ánh mắt còn nặng nề hơn bây giờ.
Rõ ràng là tuổi không lớn nhưng lại rất thông minh, chuyện đua xe mà người ngoài nghề không thể với tay tới được này, chẳng tới mấy ngày Lục Thời đã hiểu rõ điều lệ bên trong, sau đó còn tự mình phân tích hướng gió đường đua, chính là dựa vào chút kỹ thuật ấy làm cho đội liên tiếp lấy hạng nhất mấy lần.
Anh có ý để người lại, nhưng Lục Thời không đồng ý, nói phải tự mình lên đường đua.
Anh cũng muốn nhìn xem, đồng ý, đưa xe cho Lục Thời.
Kết quả cũng chứng minh, phán đoán của người này cực kỳ chính xác, chuyện không làm được, sẽ không đi làm. Chuyện quyết định làm, sẽ nhất định làm tốt nhất.
Một tháng liên tiếp tranh ba lần hạng nhất, tiền thưởng đều tới tay.
Anh lo lắng đội xe khác cướp mất người, đi trước một bước đưa một bản hợp đồng đã nghĩ kỹ đặt tới trước mặt Lục Thời.
Ai biết được, Lục Thời cũng chẳng thèm xem, đẩy hợp đồng ra, từ chối luôn.
Anh hỏi có phải Lục Thời đã có nhà khác hay không.
Lục Thời lắc đầu, “Ngày mồng 1 tháng 9 khai giảng, em phải đi học.”
Đến giờ này anh Liệt vẫn còn nhớ rõ, cái cảm giác không thể mắng ra câu “** má” ấy.
“Cảm ơn chú đã cho anh mặt mũi, tới đây giúp đỡ, tiền thưởng anh Liệt không lấy của chú một đồng, ban nãy đã chuyển khoản toàn bộ cho chú rồi.” Anh Liệt lắc lắc chai rượu, “Chú cũng quen chỗ này rồi, anh đây cũng không giả khách khí chiêu đãi nữa, mấy đứa chơi vui vẻ nhé.”
Đợi người đi rồi, Sở Dụ nhỏ giọng nói, “Cốc rượu kia tôi có thể uống mà, một cốc không sao.”
Lục Thời rũ mắt nhìn cậu, “Chắc chắn? Thực sự cho cậu uống rồi, còn phải khiêng cậu về nhà. Đi thôi.”
Nói xong xoay người đi tới nơi đỗ xe.
Ngụy Quang Lỗi cố gắng đi chậm lại, đi sau với Chúc Tri Phi.
Cậu lấy khuỷu tay huých huých Chúc Tri Phi, “Học bá, tao hỏi mày nhé, trước đây mày đã từng nhắc tới, hiệu ứng cầu lớn?”
Đi vòng qua một cô gái say rượu đang nhào vào người, Chúc Tri Phi nghi hoặc, “Cầu lớn gì?”
“Cái thí nghiệm rách nát gì ấy một nam, một nữ, đứng ở hai bên cầu, đối diện.”
“Cmn cầu lớn, là hiệu ứng cầu treo, quả nhiên là thất học.”
Chúc Tri Phí tháo kính xuống lau lau, “Trong tình huống nguy hiểm hoặc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có thể xúc tiến tình cảm, nảy sinh ỷ lại. Tao đã từng đọc, nếu như ở trường học cậu thích một bạn nữ, hằng ngày cùng với cô ấy bị giáo viên mắng, cùng bị phạt đứng, thông qua hiệu ứng này có thể nảy sinh ra tâm lý bạn bè, kéo gần khoảng cách. Mời bạn nữ kia tới nhà ma, ngồi tàu siêu tốc. Ví dụ như ở nhà ma sẽ phóng thích chất làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đúng chỗ, nói chuyện yêu đương cũng có thể thực hiện được.”
“Lợi hại không?” Cậu ghé sát vào Ngụy Quang Lỗi, “Thạch Đầu, có phải mày có mục tiêu sắp thoát khỏi hàng ngũ độc thân rồi không? Nói ra xem thử, anh em bày mưu tính kế cho mày?”
“Cút, ông đây lập chí cống hiến thanh xuân cho 98K cùng với Summoner’s Rift, con gái thú vị hơn game sao?”
Ngụy Quang Lỗi ngậm thuốc trong miệng, nhìn Lục Thời và Sở Dụ đang đi song song phía trước.
Câu nói đó của Lục Thời, không phải là tùy tiện nói.
Mà là tình thế bắt buộc.
Ấn bật lửa, Ngụy Quang Lỗi đốt thuốc, hít sâu một hơi.
Bốn người lên xe.
Chúc Tri Phi ôm lấy xe, ồn ào, “Anh Lục, em đói rồi, đói rồi, đi ăn đêm đi?”
Lục Thời lái xe lên đường, không quay lại, hỏi Sở Dụ trước, “Cậu có vội về nhà không?”
Sở Dụ lắc đầu, lại trả lời, “Không vội, người nhà không quản tôi.”
Mẹ cậu bận, anh và chị cậu mọt người ở nước ngoài một người ở trong nước, điểm tương đồng đều là bận tối mày tối mặt. Nói với dì Lan một câu là cậu ra ngoài chơi với bạn, dì sẽ không quản cậu về nhà lúc nào.
“Ừ.”
Lục Thời điều khiển xe bằng một tay, “Vậy đi cùng nhau.”
Đã quá nửa đêm rồi.
Không lái xe về đường Thanh Xuyên, ngược lại đi theo con đường hoang vắng, đi tới bờ sông.
Bên sông có con đường không quá rộng, đèn đường chiếu sáng.
Có lẽ đã lâu rồi chưa được sửa chữa, rào chắn rỉ sắt loang lổ, không ít chỗ đã đổ xuống. Bờ đê sườn dốc, rất dốc, xuống chút nữa chính là nước sông chảy yên lặng.
Ven đường còn có một khối cột mốc màu xanh rỉ sét, bên trên viết ba từ “Sông Thanh Xuyên” phía dưới có đánh dấu bằng tiếng anh.
Đằng xa xa có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh, Sở Dụ hỏi Lục Thời, “Ở đó đang làm gì thế?”
“Bắt cá.” Lục Thời chỉ về phía xa, “Có thấy điểm sáng màu đỏ kia không?”
Thuận theo hướng mà Lục Thời chỉ, Sở Dụ gật đầu, “Ừ, thấy rồi.”
“Câu đêm đấy.”
Ngụy Quang Lỗi nói, “Chất nước sông Thanh Xuyên rất được, có nhiều cá, thả một loạt cần câu, câu cả đêm nếu như may mắn có thể câu được mấy chục cân!”
Sở Dụ ngạc nhiên, “Nhiều thế sao?”
“Đương nhiên, trước kia cậu đã từng câu cá chưa, muốn câu thì tìm anh Lục dẫn đi, anh ấy câu cá rất giỏi, cá giống như điên đều đâm vào cần câu của anh ấy. Trước đây chúng tôi hai cần câu cả đêm là có đủ tiền mua sách tham khảo rồi.”
Chúc Tri Phi không nhịn được lải nhải, “Nếu tính như vậy, anh Lục, cái gì anh cũng biết hả?”
Lục Thời đi ở phía trước, không quay đầu lại, “Bởi vì tôi biết động não.”
Cả đường nói chuyện, không bao lâu đã đi tới trước một quầy hàng lụp xụp.
Mấy chiếc bàn, mấy chiếc ghế nhựa, còn không có thực đơn. Chỉ có dòng biển hiệu viết trên tấm bạt “Nướng bờ sông.”
Quán nướng ở bờ sông, cái tên rất chính xác.
Sở Dụ đoán rằng bọn họ quen biết ông chủ, gọi món ăn rất nhanh.
Lục Thời hỏi Sở Dụ, “Muốn ăn gì?”
“Cậu gọi cho tôi đi, đừng gọi nhiều, tôi hơi no.”
Chúc Tri Phi khó hiểu, “Giáo hoa trước khi ra ngoài cậu ăn đêm rồi hả? Giỏi chịu đựng như vậy sao, bây giờ cũng chưa thấy đói!”
Sở Dụ không rõ ràng ừ một tiếng, không nhịn được lại nhìn Lục Thời.
Lục Thời gọi hai con cá, “Ngồi xuống đi.”
Bốn người vây quanh chiếc bàn nhỏ, Sở Dụ kéo ra một đoạn giấy vệ sinh thô ráp lau mặt bàn. Sau đó cậu phát hiện vết bẩn màu đen trên bàn rất ngoan cố, căn bản không lau đi được.
Cậu cũng bỏ đó, lười lau, coi như không phát hiện.
Quán nướng vang lên tiếng nổ lách tách, khói dầu theo gió bay ra ngoài, qua một lát đã ngửi thấy mùi hương.
Rất nhanh, món chọn đã được mang lên.
Chúc Tri Phi và Ngụy Quang Lỗi mỗi người một đĩa cơm rang lớn, còn có một đĩa xiên nướng.
Lục Thời đặt đĩa inox đựng một con cá nướng nhỏ tới trước mặt Sở Dụ, con cá còn lại để trước mặt mình.
Chúc Tri Phi nhìn một cái, “Giáo hoa, cá này ngon lắm! Đều là do ông chủ tự mình bắt từ dưới sông lên, thơm ngon, thịt mềm, không tin cậu nếm thử xem!”
Sở Dụ cầm lấy đũa, cẩn thận gỡ một miếng thịt cá xuống.
Vị giác của cậu không nhạy bén, không cảm nhận được vị gì, nhưng cũng nhận thấy được thịt rất mềm.
“Quả thực rất ngon!”
Nhưng mà xương cá nhỏ, ngọn đèn lại mờ, Sở Dụ chưa ăn được mấy miếng suýt chút nữa bị hóc.
Cậu cầm cốc nước lên, còn chưa kịp uống, cánh tay đeo bao bảo hộ màu đen xuất hiện trước mắt.
Lục Thời lặng lẽ đổi đĩa cá của mình cho Sở Dụ.
Sở Dụ nhìn cẩn thận, phát hiện đĩa cá mà Lục Thời đổi qua, đã được gắp sạch sẽ xương cá.