“Sao nào, vị trí này bản Đạo chủ không thể ngồi?”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
“Cái gì?”
Trong Tà Phong sơn trang, Lục Phi Thiền không thể tin vào lỗ tai mình, đứng bật dậy!
“Thẩm Độc đại đần độn bị Huyền Hạc Sinh bắt cóc?!”
“…”
Cố Chiêu cảm thấy giao tiếp thật khó khăn khi trí tuệ không cùng đẳng cấp, dù hắn gian xảo đến mức khiến đại ma đầu như Thẩm Độc phải than thở, bây giờ cũng không khỏi méo miệng.
Lục Phi Thiền không hề hay biết lời mình nói có vấn đề gì, hai hàng lông mày xinh đẹp nhăn tít, ấn đường gấp thành mấy đường dọc: “Không phải mấy tháng trước có tin đồn y sẽ tới tham dự Thiên Hạ Hội lần này đấy ư? Thiệp mời của cha ta đã gửi rồi, sao đúng lúc quan trọng thế này lại đến Bát Trận Đồ? Chỗ đấy phải cách Tà Phong sơn trang cả năm, sáu ngày đường. Hầy, chả lẽ y đổi ý không đến nữa?”
“Ngươi đừng hỏi ta, ta cũng đang muốn biết đây.”
Cố Chiêu khẽ nhấc khóe môi, gương mặt xuất trần nở nụ cười nhạt đến mức khó mà nhận ra, động tác rũ mắt nâng ly trà đẹp mắt cực kỳ.
“Từ lâu đã nghe đồn Huyền Hạc Sinh có hứng thú với Thẩm Độc, hai người cùng đến Bát Trận Đồ không phải chuyện làm người khác bất ngờ gì cả.”
Hừ.
Dù sao đấy cũng là Thẩm Độc mà.
Hoa hoa cỏ cỏ ven đường, tha hồ cọ cọ không chết được ai đâu.
Cố Chiêu bình chân như vại, cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Lục Phi Thiền không khỏi đưa mắt nhìn hắn, cảm thấy hắn quá nhàn nhã thong dong: “Ngươi không sốt ruột tí nào à? Nếu Thẩm Độc không đến, kế hoạch của ngươi sẽ toi công đấy. Tên đại đần độn ấy giữ Lâu Chương trong tay, lỡ đâu luẩn quẩn trong lòng không cần đám chính đạo các ngươi đi cùng nữa, một mình lên thiền viện Thiên Cơ đòi 3 quyển Phật Tàng thì sao? Đến lúc đấy khác gì giỏ trúc múc nước, dã tràng xe cát.”
Địa vị của Tà Phong sơn trang trong võ lâm không hề tầm thường.
Nói về nguyên nhân, phần lớn nhờ mối “nghiệt duyên” mười sáu năm trước làm người than tiếc giữa cô của Lục Phi Thiền – Lục Phi Tiên và Võ Thánh. Một người là Võ Thánh vì yêu mà tàn sát gϊếŧ chóc, một người là em gái ruột mà Trang chủ Tà Phong sơn trang – Lục Phàm yêu thương nhất, Tà Phong sơn trang bị kẹt ở giữa, cực kỳ khó xử.
Cứ như thế kẹt giữa chính và tà.
Đây không phải chuyện tốt đẹp gì cả, dù sao mỗi một môn phái trong thiên hạ đều cần lập trường của riêng mình, Tà Phong sơn trang trước đây chính đạo, nhưng do sự việc Võ thánh mà lập trường nhập nhằng, khó tránh khỏi bị người khác lên án.
Nhưng sự tồn tại của Thiên Hạ hội đã giúp Tà Phong sơn trang.
Vì Tà Phong sơn trang không thuộc về phe nào nên khi làm người tổ chức Thiên Hạ hội, phát thiệp mời mới có cả tà ma ngoại đạo tới tham dự, từ đó đề cao sức ảnh hưởng của Thiên Hạ hội. Tà Phong sơn trang nước lên thì thuyền lên.
Lục Phi Thiền lớn lên trong hoàn cảnh như thế, nên không chỉ nắm giữ kiến thức hơn người ở phương diện võ học mà còn nắm giữ mạng lưới giao tiếp rộng rãi, đồng thời không ngại chính hay tà.
Người nàng quen biết có đủ hạng.
Trong đó vừa có Cố Chiêu – nhân vật nổi danh chính trực hào sảng khắp giang hồ, vừa có Nghê Thiên Thiên – loại người tính nết quái đản không quan tâm sự đời, đương nhiên có cả Thẩm Độc – đại ma đầu mà lúc nào nhắc tên cũng có người đòi hô đánh hô gϊếŧ.
Thân phận của ngươi là gì, chả quan trọng lắm, quan trọng là có hợp ý nàng hay không thôi. Một khi đã hợp ý, không cần biết ngươi là thần tiên trên trời hay ăn mày dưới đất, nàng đều đối xử bình đẳng như anh chị em trong nhà.
Đương nhiên cái tính này rất hay bị cha nàng – Lục Phàm mắng mỏ.
Nhưng từ nhỏ nàng đã thế rồi, Lục Phàm mắng mỏ nhiều hơn nữa cũng chẳng được gì, ngẫm lại thấy như thế cũng khá ra dáng đương gia Tà Phong sơn trang nên thôi cứ mặc kệ.
Thân là cháu gái đệ nhất mỹ nhân Lục Phi Tiên năm đó, dung mạo của Lục Phi Thiền tất nhiên cũng khiến người kinh diễm. Da trắng như tuyết, mặt mũi như hoa, môi hồng răng trắng, mắt hạnh to tròn, nhưng không hề nhu nhược, trên người tỏa ra khí chất hào hiệp chỉ nữ nhi giang hồ mới có, kiều mà không kiêu, diễm mà không tục, lời nói luôn chân thành thẳng thắn.
Nàng tự đánh giá quan hệ với Thẩm Độc không tệ.
Tuy rằng bên ngoài nói Cố Chiêu và Thẩm Độc một chính một tà, xưa nay như nước với lửa, nhưng Lục Phi Thiền luôn cảm giác quan hệ kẻ thù giữa hai người này rất vi diệu.
Tất nhiên Cố Chiêu không nói cho nàng biết hắn hay cấu kết với Thẩm Độc làm việc xấu, dù sao thiên hạ không có bức tường nào mà không lọt gió, có rất nhiều chuyện chỉ cần ngươi biết ta biết, trời biết đất biết là đủ rồi, phải hiểu rằng lòng người dễ đổi thay, người được ngươi tín nhiệm đến đâu cũng chưa chắc sẽ không phản bội ngươi.
Điều ấy hắn biết, Thẩm Độc cũng biết.
Nên bây giờ hắn không nhắc tới quan hệ giữa mình và Thẩm Độc, chỉ cười: “Chắc ngươi quên rồi, tuy Thẩm Độc cướp được Lâu Chương, nhưng Ngân nguyệt câu chứng minh thân phận của Lâu Chương ta vẫn giữ. Nếu đúng như ngươi nói, y không sống được lâu nữa, thì chắc chắn ván này sẽ dốc toàn lực liều lĩnh, nhất quyết phải có được 3 quyển Phật Tàng. Chuyến này, y không thể không tới.”
“…”
Trong lòng bỗng dưng thấy khó chịu, Lục Phi Thiền trừng mắt nhìn, vành mắt hơi đỏ, không khỏi thở dài.
“Ngươi lúc nào cũng đối đầu với y, nhưng không hề biết y là người như thế nào.”
Không biết Thẩm Độc là hạng người gì?
Không.
Sao hắn có thể không biết được?
Có lẽ tại câu “Y không sống được lâu nữa” hắn vừa nói đã khiến Lục Phi Thiền – dễ mềm lòng hơn người khác – xúc động nên nàng mới than thở như thế.
Nhưng nói thật, lời này hoàn toàn không đúng.
Cố Chiêu không nhanh không chậm đặt chén trà xuống, nói: “Ta cần phải biết y là người như thế nào ư? Tà ma ngoại đạo chính là tà ma ngoại đạo. Những chuyện thê thảm y từng trải qua đâu liên quan gì đến ta. Trên đời này còn đầy người thảm hơn y, nhưng đâu phải người nào cũng biến thành ma đầu tay nhuốm đầy máu như y. Đáng thương không phải lý do.”
Nói thì nói thế, nhưng Lục Phi Thiền nghe từ miệng Cố Chiêu, không biết sao ngay từ chữ đầu tiên đã thấy chói tai.
Chói tai cực kỳ.
Vẻ mặt vốn ôn hòa điềm đạm của nàng bỗng nhiên bay biến: “Ngươi nói đúng, nhưng ta thích con người Thẩm Độc. Nếu có một ngày các ngươi dính vào cuộc chiến chính tà, gϊếŧ chóc một mất một còn, tất nhiên ta sẽ không nhúng tay, nhưng nếu ta có quyền nhặt xác cho một người, nhất định sẽ không bao giờ chọn ngươi.”
“Ồ, xem ra ngay cả ngươi cũng cho rằng Thẩm Độc chắc chắn sẽ thua ta.”
Lời của Lục Phi Thiền không có ý như Cố Chiêu nói, rõ ràng hắn đang cố tình xuyên tạc, còn vừa nói vừa mỉm cười.
Lục Phi Thiền chợt cứng người.
Vốn dĩ nàng định tới đây để bàn bạc với Cố Chiêu chuyện Thẩm Độc và Huyền Hạc Sinh, lo lắng vị Đạo chủ Yêu Ma đạo ấy quá mức khinh địch sẽ thua dưới tay Bát Trận đồ, nhưng bây giờ chẳng nói thêm gì được nữa.
Nàng đưa mắt nhìn Cố Chiêu, lười nói thêm, dứt khoát đứng dậy bỏ đi.
Bên trong phòng dành cho khách trang trí lịch sự tao nhã của Tà Phong sơn trang chỉ còn lại một mình Cố Chiêu. Nhưng đối với việc Lục Phi Thiền tỏ thái độ không muốn chơi với hắn, hắn chẳng hề tức giận, ngồi một mình trên ghế bên dưới cửa sổ, trầm tư hồi lâu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giang Nam sáng sớm mùa xuân, hoa cỏ tốt tươi.
Trong vườn tràn ngập sức sống khiến người nhìn thích thú, nhưng đáng tiếc không thể làm cõi lòng hắn xao động.
Thẩm Độc sẽ đến.
Cố Chiêu không hề nghi ngờ điều này.
Nhưng hắn không ngờ sẽ đến muộn như thế, suýt nữa không kịp tiến độ kế hoạch họ đã ước định cẩn thận.
Mùng hai tháng hai, Thiên Hạ hội ngày thứ nhất.
Quần hùng tụ hội, thưởng chén rượu ngon, lên đài luận võ. Từng người từng người hiệp khách trẻ tuổi lên đài tranh tài, luận bàn võ nghệ, cực kỳ náo nhiệt.
Thẩm Độc vẫn chưa xuất hiện.
Mùng ba tháng hai, Thiên Hạ hội ngày thứ hai.
Thủ lĩnh các tông môn hàng đầu giang hồ tụ hội, trong đó Thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh – Trì Ẩm khiến vô số người chú ý, mọi người ngồi xuống đàm luận thế cục võ lâm hiện giờ và làm sao để thảo phạt Yêu Ma đạo.
Thẩm Độc vẫn thế, chưa xuất hiện.
Mùng bốn tháng hai, Thiên Hạ hội ngày thứ ba.
Rất nhiều chính đạo võ lâm tập hợp trong nội đường Tà Phong sơn trang, do Trang chủ Tà Phong sơn trang – Lục Phàm và Cố Chiêu đồng chủ trì, nói đến việc hậu nhân Võ Thánh khiến nhân sĩ khắp giang hồ quan tâm dạo gần đây.
Lúc này, đương nhiên Cố Chiêu phụ trách xướng màn kịch quan trọng nhất.
Từ cuộc chiến ở cửa khẩu Vĩnh Gia vài ngày trước tới nay, lần đầu tiên hắn lộ diện trước mặt nhiều người như vậy, đầu tiên uyển chuyển giãi bày nỗi niềm day dứt của bản thân, nói mình bị hai kẻ Bùi Vô Tịch và Thẩm Độc vây kín, không có cơ hội ra tay cứu giúp người khác, trơ mắt nhìn mọi người chết thảm, còn để hậu nhân Võ thánh vô tội rơi vào tay Thẩm Độc.
Mọi người sục sôi căm phẫn.
Đặc biệt là những môn phái từng bị Yêu Ma đạo tàn sát, lúc nhắc đến Thẩm Độc, hận không thể băm thành ngàn mảnh.
“Lâu công tử đáng thương, yếu ớt bệnh tật, tay trói gà không chặt, rơi vào hang ổ tà ma, không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực đắng cay.” Cố Chiêu than thở, khi quay ra nhìn Trang chủ Tà Phong sơn trang Lục Phàm đang ngồi trên ghế chủ, nét mặt đầy vẻ xấu hổ: “Cố mỗ nghĩ rằng Lâu công tử là cháu trai của Lục trang chủ, nên muốn dẫn về, tốt xấu gì cũng để Lâu công tử gặp lại người thân không còn nhiều trên cõi đời này của cậu ấy. Không ngờ hành tung bị lộ, bỗng dưng dẫn đến gϊếŧ chóc, khiến Trang chủ và Lâu công tử xa cách nhau, ngày ngày lo lắng cho an nguy của cậu ấy, sợ cậu ấy bị kẻ xấu lợi dụng. Cố mỗ hổ thẹn thay!”
Trang chủ Tà Phong sơn trang – Lục Phàm đã có tuổi, bốn sáu bốn bảy tuổi, trên cằm mọc một chòm râu, lông mày dài rậm, hai mắt sắc bén. Tuy ngũ quan đã in hằn dấu vết tháng năm nhưng vẫn nhìn ra được thời trai trẻ chắc hẳn anh tuấn lắm.
Lúc này nghe Cố Chiêu nói vậy, ông im lặng thở dài.
Nhưng trong việc này không định trách cứ gì Cố Chiêu: “Cố hiền chất có lòng tốt, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ khi đối mặt với Yêu Ma đạo kết quả cũng giống vậy. Việc này hiền chất không có lỗi, xin đừng bận lòng.”
Nói xong, ông nhấc mắt, nhìn chăm chú chư vị đồng đạo võ lâm đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách hôm nay, và cả vô số nhân sĩ giang hồ dự thính bên ngoài, trên mặt dần dần tỏ nét bi thương.
Lục Phàm đứng dậy, đứng trong phòng khách.
Giọng nói của ông trở nên u sầu mà căm giận, nói với tất cả mọi người: “Yêu Ma đạo làm hại võ lâm đã lâu, từ sau khi Thẩm Độc chấp chưởng, hung ác lệ khí càng tăng thêm, nhiều lần phạm vào sát nghiệt tày trời. Hậu nhân Võ thánh và 3 quyển Phật Tàng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu tinh hoa võ học Lâu Đông Vọng để lại rơi vào tay tà ma, ắt sẽ mang đến gϊếŧ chóc tàn khốc hơn nữa cho thế gian! Đến lúc đó, hai đạo chính – ma trong thiên hạ chỉ sợ không còn mảnh đất cắm dùi. Chắc chắn chư vị đã nghe nói, cách đây không lâu lão phu và Cố hiền chất từng đứng ra gửi thiệp mời, mời Thẩm Độc đến Thiên Hạ hội, giải quyết việc Phật Tàng. Song, thằng nhãi ranh Thẩm Độc ngông cuồng lại thất hẹn. Nghĩ đến Yêu Ma đạo lòng dạ độc ác, chắc chắn muốn chiếm cho bằng được Phật Tàng, không thèm coi võ lâm chúng ta ra gì! Theo lão phu, việc này không thể chậm trễ, phải sớm tìm ra phương pháp giải quyết, đập nát kiêu căng!”
Những người ngồi trong phòng khách hầu hết đều có tầm nhìn xa trông rộng, đạo lý trong lời Lục Phàm nói, sao họ có thể không hiểu?
Nhưng phương pháp giải quyết…
Có người suy nghĩ chốc lát, quan sát vẻ mặt Cố Chiêu và Lục Phàm rồi hỏi: “Nếu hôm nay Lục trang chủ và Cố Thiếu Sơn đã nói những lời ấy, chắc hẳn đã nghĩ ra “phương pháp giải quyết”?”
“Không sai.” Lục Phàm không phủ nhận. “Mấy ngay nay lão phu lo lắng cho an nguy của võ lâm, đã cùng Cố hiền chất thương nghị ra một biện pháp. Thiên hạ đều biết tháng trước Thẩm ma đầu lẻn vào thiền viện Thiên Cơ, khắc chữ trong điện Thiên Phật, có thể nói vô cùng kiêu ngạo ngông cuồng. Mặc dù thiền viện Thiên Cơ rất ít để ý đến thế tục, nhưng người xuất gia lòng dạ từ bi, đại ma đầu Thẩm Độc gây hại võ lâm, thiền viện ắt không thể dung nạp. Chúng ta có lòng trừ ma, sao không liên hiệp với thiền viện, ra tay đánh tan Yêu Ma đạo?”
“Ha ha ha ha…”
Không chờ mọi người phát biểu quan điểm đối với đề nghị lôi kéo thiền viện Thiên Cơ của Lục Phàm, một chuỗi tiếng cười càn rỡ bỗng truyền từ bên ngoài vào, mang theo khí thế kiêu ngạo khinh thường không đặt người vào mắt!
“Lão già nửa người vùi vào trong đất cũng dám hô hào đòi trừ khử ta!”
Yêu Ma đạo, Thẩm Độc!
Tuy không có mấy người từng tận mắt thấy y, rất ít người từng nghe được giọng nói của y, nhưng tràng cười và chữ “ta” đã thay y giới thiệu thân phận với tất cả mọi người!
Thoáng chốc kinh sợ ngợp trời!
Chỉ có Cố Chiêu đứng trong phòng khách, khi nghe thấy giọng nói ấy, khẽ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời thầm mắng cái đồ Thẩm Độc kiêu căng phách lối chuyên thích phô trương.
Nhưng ngoài mặt hắn cau mày, dáng vẻ cứ như gặp đại địch.
Ánh mắt của mọi người phóng ra bên ngoài phòng khách.
Khi lời nói ngông cuồng khinh bỉ truyền vào trong phòng, một bóng dáng tím đen tràn trề áp bách mà tà lệ rơi từ trên trời xuống, vụt tới bên ngoài phòng khách. Ngay lúc hạ xuống, giẫm chân lên tai của cái đỉnh hương cỡ đại bên ngoài mượn lực nhún người, nhẹ nhàng rơi vào trong phòng khách.
Mười sáu hoa văn Thiên Ma đung đưa theo gió rồi chậm rãi hạ xuống.
Thẩm Độc trước sau như một giữ vững điệu bộ ngông cuồng làm người căm ghét, nở nụ cười không coi ai ra gì, thản nhiên bỏ qua ánh mắt căm thù xen lẫn đề phòng khắp bốn phía, trực tiếp vượt qua Lục Phàm tái mét mặt mũi, dửng dưng ngồi xuống ghế chủ nhân trong phòng.
Phía dưới tức thì bùng nổ, vỗ đao đứng lên quát hỏi: “Ngươi là cái thá gì mà dám!”
“Sao nào?”
Giữa ấn đường Thẩm Độc tỏa lệ khí, nhưng nụ cười bên môi thêm rực rỡ, như cười như không liếc mắt nhìn Lục Phàm và Cố Chiêu, tiện tay đặt hai thanh kiếm lên giữa bàn.
“Vị trí này, bản Đạo chủ không thể ngồi?”
Giọng nói của y nhẹ nhàng, nhưng cất giấu sát khí nặng nề, khiến người ta cảm giác chỉ một giây tiếp theo y sẽ rút kiếm chém bay đầu bạn mà không thèm chớp mắt.
Hai thanh kiếm đặt lên bàn phát ra âm thanh khẽ khàng.
Cho đến bây giờ, tất cả mọi người mới chú ý hôm nay y không chỉ đem theo một thanh kiếm, mà tận hai thanh!
Chỉ trong chớp mắt, cả người đang sục sôi máu nóng vì giận dữ và căm hờn, bỗng chốc như bị dội cả chậu nước đá, toàn bộ đông cứng!
Chỉ vì, thanh kiếm đặt bên cạnh Thùy Hồng kiếm, hầu hết bọn họ đều nhận ra!
Rõ ràng đó là thanh thần binh mấy ngày trước Đệ nhất đúc kiếm sư Lê Viêm chế tạo cho Lâu chủ Bát Trận đồ Huyền Hạc Sinh, Tuyết Lộc kiếm!