*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảm giác hiện tại, thực sự phức tạp vô cùng.
Thoáng nhìn qua thì thấy điện thờ này cũng bình thường, kiến trúc giống với điện thờ xung quanh, không có chỗ nào đặc biệt. Thậm chí nó còn nhỏ hơn, cũ kĩ hơn.
Nhưng ba chữ này…
Hiện nay trong thiên hạ, phàm là người lăn lộn giang hồ, có ai không biết, có ai không thèm thuồng?
Nơi giấu 3 quyển Phật Tàng trong truyền thuyết.
Vô số kẻ trăm phương nghìn kế lẻn vào thiền viện một chuyến, nhưng cuối cùng tất cả đều thất bại thảm hại, dã tràng xe cát!
Trước khi bước vào thiền viện Thiên Cơ, Thẩm Độc đã nghe từ miệng vô số người về tiếng tăm của nơi này. Y cũng từng phác họa nơi Võ thánh Lâu Đông Vọng kí gửi tinh hoa võ học này.
Hẳn là xanh vàng rực rỡ, cũng có khi âm u tăm tối, hoặc phải chăng nghiêm cẩn từ bi….
Nhưng tất cả tưởng tượng đều không khớp với hình ảnh trước mắt đây.
“Điện Thiên Phật” trong truyền thuyết, vậy mà trông thế này.
Vậy mà như thế này.
Y cứ thế ngồi trên mái ngói điện thờ bên cạnh, ngơ ngác ngẩn người, nhìn mãi, trong lòng bỗng thấy thật kì diệu: Hòa lẫn trong nỗi thất vọng vì tưởng tượng bị vỡ nát là cảm giác mừng rỡ vì điện thờ thực bình thường không có gì độc đáo.
Quá tầm thường.
Vừa không có thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, vừa không thấy dấu vết bày bố trận pháp, nhìn bề ngoài giống như thể ai cũng dễ dàng vào được.
Đối với y thì càng chẳng chút khó khăn.
“Xem ra, không phải điện Thiên Phật lợi hại, mà là người trông coi trong điện Thiên Phật…” Lông mày Thẩm Độc thoáng nhíu chặt, ánh mắt chăm chú nhìn cửa điện, tự hỏi mình nên tiến vào hay lùi ra.
“Tuệ tăng Thiện Tai, liệu có ở bên trong hay không?”
Hòa thượng trẻ tuổi xuất sắc nhất thiền viện Thiên Cơ.
Nghe nói hắn tinh thông Phật pháp, thuộc lòng vạn quyển kinh thư, ngay cả các đại sư đức cao vọng trọng cũng phải khen hắn không ngơi, lúc hắn giảng kinh, hầu như tất cả người trong thiền viện đều sẽ đến nghe.
Võ học càng không cần nói.
Được vô số kẻ tài ba lúc thâm nhập thiền viện phải thốt một lời “Kinh động như gặp người Trời”, há lại là người bình thường?
Chỉ có điều…
“Chỗ này, con lừa trọc kia vào đây làm gì?”
Nghĩ tới hòa thượng vừa nãy đi vào, Thẩm Độc nghi hoặc, có chút không hiểu, do dự chốc lát, lá gan to hơn, cuối cùng lắc mình đuổi theo.
Nếu như là người khác ở trong đó, y khẳng định còn kiêng dè một chút.
Nhưng “Thiện Tai” trong truyền thuyết….
Vô số kẻ cùng hung cực ác, dùng đủ các trò xâm nhập, kết quả tất cả đều đi vào đứng đi ra quỳ, nhưng không nghe nói có ai cụt tay gãy chân hay phải chịu tổn thương quá nặng.
Cho nên, hòa thượng này, có khi cũng giống hòa thượng đã cứu y, lúc đi đường ngay cả một con kiến cũng không nỡ giẫm chết.
Giả như vào điện mà bị tóm, hẳn cũng sẽ không chết.
Thẩm Độc chẳng sợ.
Nhưng lúc hành động y vẫn vô cùng cẩn thận. Thấy xung quanh không có ai, lập tức thả người nhảy từ mái hiên xuống, thân mình vụt đi như bóng chim hồng nhạn, bám bên gờ tường đại điện, xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong.
Trong điện Thiên Phật tối mờ.
Chỉ thấy hòa thượng bước đi không chút do dự, có vẻ khá quen thuộc cấu trúc điện thờ. Hắn bước đi trong bóng tối, tới bên bàn thờ nhặt hỏa chiết tử(*), thắp sáng cây đèn trên bàn thờ.
(*) Hỏa chiết tử: Bộ dụng cụ đánh lửa thời xưa gồm que đánh lửa, đá lửa và ống giữ lửa.
Khắp đại điện tức thì sáng rõ.
Chính giữa đại điện đặt một pho tượng Phật bằng vàng đồ sộ.
Phật Thích Ca Mâu Ni ngồi ngay ngắn trên bệ sen, tay kết Thiền Định thủ ấn(*), dáng vẻ từ bi.
(*) Thiền Định thủ ấn: gốc “手结大明印” ( kiến thức hạn hẹp nên tôi dịch không ra trong raw là thủ ấn gì, nhưng sau khi tìm hiểu về 25 thủ ấn của Đức Phật, thì đây chính là thủ ấn thường thấy nhất trong chùa)
Hai mặt tường bên cạnh đυ.c những ô vuông ngay ngắn chỉnh tề, bên trong thờ tượng phật nhỏ hơn, với các hình thù kì lạ.
Lúc ở bên ngoài nhìn thì không thấy gì, vừa nãy tối quá cũng không cảm nhận gì, nhưng vừa rọi đèn, Thẩm Độc bỗng dưng phát sợ.
Thế nào gọi là điện Phật?
Quả thực như thể bước vào thế giới Tây Thiên cực lạc, có thể nhìn thấy chư thiên thần phật.
Tuy rằng tượng phật đúc bằng vàng ròng, nhưng không hề chói mắt, không khiến người ta sinh ra cảm giác thô tục, ngược lại như tỏa ra vầng phật quang sáng ngời.
Hòa thượng nọ đứng trong vùng sáng.
Sau khi đốt đèn xong, hắn đưa tay nhấc ba cây nhang đàn hương, đến bên ngọn lửa châm hương, bái lạy, rồi cắm vào trong lư hương.
Khói xám lượn lờ, tạo thành đường cong uyển chuyển.
Hòa thượng chắp hai tay trước ngực, lùi về phía sau bái lạy.
Tăng bào xanh nhạt, nổi bật trong điện Phật, dù đứng giữa chốn nhân gian trần tục, nhưng gương mặt sạch trong như thể người trời, không thể chạm tới.
Mùi hương nhàn nhạt bay qua chóp mũi.
Đàn hương trắng.
Là mùi hương Thẩm Độc thường ngửi thấy trên người hòa thượng nọ, chẳng qua khi đó rất nhạt, còn bây giờ có vẻ đậm hơn.
Trong lòng y bỗng nảy sinh ý nghĩ kì lạ rằng: mùi hương trên người hắn, do hương khói trong thiền viện nhiễm vào hay chỉ do độc một nơi này nhiễm phải?
Nhưng nháy mắt đã cảm thấy thực hoang đường.
Sao có thể chứ?
Tuệ tăng Thiện Tai giống như người Trời trong truyền thuyết, tinh thông Phật pháp, còn biết giảng kinh, nhưng hòa thượng này chỉ là một người câm không thể nói; Tuệ tăng Thiện Tai trong truyền thuyết đứng đầu lứa trẻ, tu vi thâm hậu, thực lực kinh người, nhưng hòa thượng này không có nửa điểm tu vi, chỉ là một người bình thường.
Chắc chắn không phải cùng một người.
Tuy rằng y cảm thấy, thực ra lừa trọc cũng rất tốt.
Bên môi vô thức treo một nụ cười khó hiểu, Thẩm Độc không hề động đậy, nấp sau cửa sổ quan sát.
Hòa thượng thắp hương xong thì bước vào trong đại điện.
Phía sau hình như còn có một căn phòng.
Theo góc độ của y hiện tại, không thể thấy rõ phía sau, chỉ đành chờ một lát, thấy hòa thượng ôm một xấp kinh phật trong ngực bước ra ngoài.
Lúc nãy đi vào làm sao, bây giờ đi ra như thế.
Chỉ chốc lát đã rời khỏi điện Thiên Phật, xuống bậc thang, nương theo ánh sáng nhạt nhòa tỏa ra từ đèn treo trong thiền viện, hướng về phía Tây.
Thẩm Độc giương mắt nhìn theo, phương hướng kia xây dựng một tòa nhà ba tầng.
Là Tàng kinh các.
Thì ra hắn tới lấy kinh phật.
Trong lòng y suy đoán.
Nhưng lúc này đây, y không bám theo nữa.
Trước mặt chính là điện Thiên Phật, bên trong cất giấu 3 quyển tinh hoa võ học mà Võ Thánh để lại, đến cũng đến rồi, sao có thể không vào tìm thử một phen?
Còn con lừa trọc kia à?
Xì.
“Thành phần nhỏ bé, cũng chẳng có gì hay. So ra thì 3 quyển Phật Tàng trong truyền thuyết hấp dẫn hơn ngươi nhiều…”
Nên hòa thượng đi rồi, Thẩm Độc vẫn chờ ở ngoài một chốc.
Không ai đến.
Vì vậy điểm nhẹ mũi chân, thả người nhảy vào bên trong điện, rơi xuống cái nhìn chăm chú của tất cả thần phật.
Hoàn toàn không thoải mái.
Lúc nãy lừa trọc đứng ở đây có vẻ khá hưởng thụ, nhưng giờ Thẩm Độc tiến vào bỗng thấy khó chịu.
Dù sao y cũng là một đại ma đầu.
Bước chân xoay chuyển, lông mày nhíu chặt, lười quan sát thêm trước mặt, y trực tiếp vọt vào phía sau.
Quá rõ ràng.
Quét mắt một cái liền biết, nơi thờ thần phật, theo quy tắc bố cục, không có khả năng giấu 3 quyển Phật Tàng. Lại nói, thiền viện Thiên Cơ cũng không đến nỗi nghênh ngang tới mức này.
3 quyển Phật Tàng, nếu đặt trong điện Thiên Phật, khả năng cao giấu ở phía sau.
Hơn nữa…
Y có chút tò mò, rốt cuộc phía sau có cái gì.