*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*) Câu nói kinh điển của Tào Tháo, bên cạnh câu nói này tôi còn ấn tượng với câu “Người không vì mình, trời chu đất diệt” của ông. Trái ngược với ông là Lưu Bị với triết lý sống: “Thà người thiên hạ phụ ta chứ ta quyết không phụ người trong thiên hạ”, rất giống họ Thẩm và anh Trọc đúng không?
Xào xạc….
Một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi cành trúc đung đưa.
Rõ ràng chỉ cách nhau năm bước, ở giữa cắm một chiếc đũa tre, nhưng tưởng như cách cả một rạch trời.
Bên này là Thẩm Độc, bên kia là hòa thượng.
Chẳng ai nói một lời.
Thẩm Độc thờ ơ nâng cằm, đáy mắt toát vẻ lạnh nhạt, hồng trần tựa du hí(*), chúng sinh tựa kiến hôi.
(*) Du hí: trò đùa.
“Tí tách”
Một giọt máu dọc theo mép hộp cơm rơi xuống, đọng thành vũng bên chân, nhìn thấy mà giật mình.
Hòa thượng nhìn Thẩm Độc thật lâu.
Thẩm Độc cũng nhìn hắn rất kĩ.
Vạt áo hắn bị gió thổi tung, nhưng thân thể bất động, như tấm bia đá phủ rêu xanh trong rừng, như pho tượng Phật chạm khắc tinh xảo dựng trên vách núi.
Yên lặng hồi lâu, Thẩm Độc cho rằng hắn muốn quay người bỏ đi.
Dù sao làm cái trò “sát sinh” này trước mặt một hòa thượng, không cần nghĩ y cũng biết, nghiêm trọng hơn nhiều so với uống rượu ăn thịt.
Nhưng không ngờ, hắn không bỏ đi.
Không những không bỏ đi, còn cất bước tới bên cạnh y.
Bàn tay nắm chặt hộp cơm thoáng nới lỏng, máu tươi cứ thể tuôn ra, nhưng hòa thượng không thèm hạ mắt liếc nhìn, chỉ đặt hộp cơm xuống rồi mở ra.
Thẩm Độc nhìn vào bên trong, nhíu mày: “Vịt bát bảo?”
(*) Vịt bát bảo: Món này hình như ở Trung Quốc làm hơi khác Việt Nam cái đoạn nước sốt nhỉ?
Con vịt không lớn, vỏ ngoài xốp giòn, trong bụng nhồi đầy nhân, ứa nước ngon ngậy, nhìn cực mê người.
Mặc dù vẫn chưa đói, nhưng nhìn một lúc đã thấy bụng kêu.
Hòa thượng đặt vịt ra kèm theo cơm tẻ phía dưới.
Ngoại trừ bàn tay vừa nãy bẻ gãy quai nắm, bị trúc đâm thủng vẫn đang chảy máu, trên mặt hắn không nhìn ra nửa điểm biến hóa, cứ như vừa nãy hắn chưa từng thấy gì cả, Thẩm Độc cũng chẳng làm gì hết.
Một đôi đũa tre sạch sẽ đặt bên cạnh hộp cơm.
Thẩm Độc đảo mắt nhìn, thực ra rất bất ngờ đối với thái độ của hòa thượng: Y vốn tưởng rằng, đối phương sẽ vô cùng khó chịu.
Nhưng không ngờ rằng, thế mà nhịn được.
Trong thoáng chốc, trong lòng không hiểu sao thấy thỏa mãn.
Phỏng chừng có chút đặc biệt nhỉ?
Dù sao y vốn tưởng hòa thượng sẽ tức giận, rồi bùng nổ, thế nhưng hắn lại nhẫn nhịn, khiến cho suy đoán trong lòng y vỡ tan.
Vì thế mà cảm giác chán nản lại nảy lên.
Thẩm Độc tiện tay cầm đôi đũa tre, muốn duỗi về phía món vịt bát bảo đặt trên bậc thang.
“Nói đến món ăn này, ngon nhất vẫn là Tụ Phúc Lâu ở Hàng Châu, được mệnh danh là…..Hả?”
Lời còn chưa nói hết, âm cuối bỗng cất cao.
Y kinh ngạc mở to mắt, nhìn hòa thượng đứng trước mặt mình, quả thực không dám tin vào hai mắt mình nữa.
“Ngươi làm gì vậy?!”
Hòa thượng vẫn dáng vẻ khiêm nhường độ lượng, căn bản không để ý đến y.
Sau khi đặt cơm tẻ lấy dưới đáy hộp xuống đất, hắn đột nhiên bưng đĩa vịt bát bảo vừa mới đem ra quay trở lại!
Trên bậc thang, thoáng chốc chỉ còn một bát cơm tẻ.
Thẩm Độc vừa duỗi đũa ra, vẫn đang giơ trong không trung, nhưng chẳng thể đυ.ng tới tí thức ăn mặn nào.
Y ngây ngẩn cả người.
Đây…
Là có ý gì?
Mặt y cứng đờ nhìn chằm chằm hòa thượng.
Hòa thuợng vẫn chẳng liếc y, chỉ mím môi lại, đậy nắp hộp cơm lên, xoay người bỏ đi.
Lúc bước qua chiếc đũa tre bị Thẩm Độc cắm dưới đất, hắn bỗng ngừng bước.
Đàn kiến hoảng loạn đã sớm tản đi.
Đầu mũi tre nhòn nhọn vẫn còn găm thi thể đồng bạn của chúng dưới đất, nhưng không có một con kiến nào dừng lại để tâm.
Hòa thượng cúi mặt, chăm chú nhìn chốc lát.
Sau đó khom người xuống, nhặt cái đũa tre lên.
Tràng hạt hắn nắm trong tay chạm vào đũa tre, thoáng phát ra vài tiếng động nhỏ vụn.
Ánh mắt Thẩm Độc không kìm nén nổi rơi trên chuỗi tràng hạt, đương nhiên cũng chú ý tới đường cong trên ngón tay của hòa thượng có chút cứng ngắc.
Nhìn như rất tự nhiên, thực ra không phải vậy.
Rõ ràng hắn đang dùng sức kiềm chế thứ gì đó.
Sau khi đứng dậy, hắn cũng không quay đầu lại.
Giờ này mọi ngày, hắn đều ở lại một chút, hoặc giã thuốc, hoặc đeo sọt đi hái thuốc.
Nhưng hôm nay, hắn chọn rời đi.
Bầu trời tắt nắng, thoáng cái tối sầm.
Hình bóng hòa thượng, như bị đêm đông đột nhiên ập xuống lây nhiễm lạnh lẽo, tăng bào xanh nhạt xưa nay ôn nhuận cũng không thể làm giảm bớt phần nào.
Rất nhanh, đường núi không còn một bóng người.
Trong nhà trúc không có đèn dầu.
Toàn bộ đất trời bỗng nhiên tối tăm vô cùng.
Thẩm Độc vẫn còn cầm đôi đũa tre sạch sẽ trong tay, ngồi trên bậc thang dưới hiên nhà, bát cơm tẻ lẻ loi đặt kế bên.
Không duyên cớ bỗng có chút khôi hài.
Nhưng trong bóng tối, sắc mặt y từ từ sầm xuống, con ngươi u ám tối đen, dần dần kết một tầng băng mỏng.
Sau một lúc lâu, đột nhiên bật cười thành tiếng.
“Cạch” một tiếng, đũa tre bị y lẳng mạnh trên bậc thang, lăn đến bên cạnh bát cơm.
“Lừa trọc này…”
Thẩm Độc lầm rầm, thanh âm trầm thấp, thêm chút lạnh nhạt cùng trào phúng.
“Cho thể diện mà không cần. Ta không đòi mạng hắn thì thôi, hắn còn dám để ta đói bụng!”
Nghiến chết một con kiến thôi, lập tức chỉ cho y ăn cơm tẻ, xem tình hình thế này chắc ngay cả hái thuốc đổi thuốc cũng không định làm.
Vậy…
Nếu như hắn biết thân phận thực sự của y, biết rõ y từng làm những gì, vẻ mặt sẽ ra sao nhỉ?
Y là đại ma đầu trên tay dính đầy máu tươi, gϊếŧ chết một người sống sờ sờ còn không thèm chớp mắt, một con kiến có đáng gì?
Xưa nay Thẩm Độc ngứa mắt nhất chính là hạng người ra vẻ đạo mạo, ngụy quân tử.
Bây giờ hòa thượng còn để ý từng li từng tí hành động của y khiến y cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Lúc nãy nghiền chết con kiến, trong mắt y còn dâng lên một luồng sát khí nặng nề.
Nương theo đó nảy sinh ác niệm, không sao đè ép xuống được.
Càng thấy hòa thượng từ bi độ lượng, y càng muốn ra tay tàn nhẫn, sau đó thưởng thức vẻ mặt ẩn nhẫn và thống khổ.
Thẩm Độc chưa bao giờ là một người tốt lành.
Y xưa vẫn là kẻ “Thà ta phụ thiên hạ chứ không để thiên hạ phụ ta”, trong lòng nảy sinh đủ loại tạp niệm nhưng trên mặt vẫn trầm tĩnh như nước.
Ném đũa xong, y cũng lười nhìn bát cơm nóng hổi vẫn còn bốc hơi ấm, trực tiếp đứng dậy, tung người tiến vào trong rừng.
Nếu là hai ngày trước, hòa thượng còn có khả năng bỏ đói y.
Nhưng hôm nay tu vi của y đã khôi phục một phần ba, kiếm chút thức ăn trong rừng không phải điều gì khó khăn.
Tiếc rằng vừa nãy phản ứng không nhanh nhạy, không bám đuôi lừa trọc ngay.
Bằng không đã có thể nhân cơ hội thăm dò thiền viện rồi.
Mà thôi kệ, thời gian còn nhiều. Còn để lại cho y một bát cơm, chứng tỏ ngày mai hòa thượng còn đến nữa. Trước khi Lục Hợp Thần Quyết phản phệ, y có rất nhiều thời gian chơi đùa cùng hắn!
Chuối: 2 chữ thôi họ Thẩm: “Đáng đời” =))) Chương sau tiếp tục hành họ Thẩm.