Quan Trừng

Chương 4

Khi nào A Âm mới thành tiên? Nói chính xác thì bây giờ nàng không phải hạc mà chỉ giống như hạc, dáng vẻ trông hung dữ hơn hạc nhiều.

Khoảng hai năm sau khi A Âm rời khỏi Trường An, trên đường đến La Sát, nàng vẫn chỉ là một luồng khói đen tán loạn, bay đến sa mạc mênh mông. Ban đêm ở sa mạc rất ngắn nên đi đường càng chậm hơn, nàng muốn hút âm khí thì phải chui vào lòng cát rất sâu mới có thể tìm được vài con thú nhưng chúng cũng đã chết quá lâu, không đủ để bổ sung tinh lực.

Thỉnh thoảng nàng bắt gặp thi thể của vài người mang theo rất nhiều oán khí, như vậy mới đủ để tưới nhuần cơ thể nàng. Những ngày ấy thật sự khác xa những năm tháng ở trong rừng, trong rừng có âm khí nhiều hơn oán khí còn trong sa mạc lại là oán khí nhiều hơn âm khí.

Thế là, không biết ngày thứ mấy lạc trong sa mạc, hoặc là nói không biết mấy năm, bởi vì hút quá nhiều oán niệm, nàng cứ tưởng mình chui ra khỏi cát thì vẫn như bình thường nhưng không ngờ lại gào ra tiếng hạc kêu.

Nàng nhìn lại toàn thân mình, chỗ nào cũng là khói đen và lông vũ. A Âm đột nhiên nhớ đến dáng vẻ của những người đàn ông hóa thành quỷ Âm Ma La sau khi chết, nàng tru lên không ngừng, vội tìm đến một con suối để soi mặt mình.

May mắn.

Nàng chưa từng cảm thấy may mắn mình không phải người như lúc này, cũng vì vậy mà giờ nàng không mang dáng vẻ mặt người thân chim. Có lẽ từ lúc quỷ Âm Ma La xuất hiện đã có quy luật hóa thành chim, nàng cũng không tránh khỏi. Nhìn cái bóng của mình trong nước, cơ thể nàng bị lông vũ xám đen che phủ, chân và cổ mảnh khảnh, đuôi có lông dài, nhìn cũng không quá xấu xí.

Sau này, nàng học được thuật huyễn hóa hình người ở La Sát, thế là nàng có ba loại hình thái, nàng cảm thấy rất thỏa mãn.

***

Gần đây người dân ở ngoại ô thành Trường An đồn rằng: Có một vị khách hành hương mang dung mạo và phong thái của một hồng nhan họa thủy mới đến chùa Bàn Nhược. Sư trụ trì đã sai đệ tử mình vừa ý nhất – tiểu sư phụ Trúc Hàn giảng kinh cho nàng nghe.

Ở trong phòng thiền, mặt mày nhân vật chính tràn ngập ý cười, dịu dàng thầm thì còn gương mặt tiểu sư phụ thì âm trầm, mày hơi nhíu lại.

“Sao ngươi lại đến nữa?” Chàng chất vấn.

A Âm không nóng vội, đẩy hộp gỗ đàn hương đựng tro cốt con thỏ đang cầm trong tay về phía chàng.

“Sư phụ chàng đã siêu độ cho nó, ông ấy bảo chàng đặt lên trên kệ.”

Trúc Hàn nhẫn nhịn nhận lấy, quay người giơ tay đặt chiếc hộp lên chỗ cao trên giá đỡ. Tăng phục màu xanh rộng thùng thình, nhìn từ phía sau A Âm không thấy rõ eo chàng, không biết ẩn đằng sau lớp quần áo là thân hình thế nào. Có lẽ chàng không quá gầy, eo thon mông nở.

Chàng ngoái đầu, ánh mắt nghiêm túc: “Trong này thật sự có tro cốt của con thỏ?”

Sáng sớm hôm nay nàng lên núi dâng hương, kể rằng có vị tiểu sư phụ Trúc Hàn ở trong chùa từng cứu thỏ cưng của nàng. Bây giờ tuổi thọ của con thỏ đã hết nên nàng đến đây cầu trụ trì siêu độ, đồng thời nghe tiểu sư phụ giảng kinh cho nó.

A Âm cười nhạt, nhưng dù nàng bộc lộ vẻ dịu dàng thì Trúc Hàn vẫn cảm nhận nét quyến rũ tỏa ra nơi nàng.

“Đúng là thật. Ta tuyệt đối không lừa chàng, Quan Trừng.”

Dù trong trường hợp nào thì ánh mắt cũng không thể lừa người. Muốn kiểm tra xem người khác có nói dối không chỉ cần nhìn thẳng vào đôi mắt, nếu người đó có vẻ né tránh thì tức là không trong sạch.

Nhưng nàng không thế.

Chàng tin.

“Trúc Hàn.” Chàng có sửa lại cũng vô dụng, cuối cùng nàng vẫn không nghe.

Chàng ngồi tĩnh tọa trên bồ đoàn, khẽ cúi đầu tránh ánh mắt của nàng, bình tĩnh hỏi: “Thí chủ muốn nghe loại kinh pháp nào?”

A Âm bật cười nhích người đến gần, nằm sấp trên người chàng, hô hấp giao thoa, nàng tham lam ngửi mùi đàn hương trên người chàng, “Quan Trừng ngốc nghếch, chàng thật sự nghĩ ta đến nghe Phật pháp à? Ta ấy à, ta đến để gặp chàng.”

Chàng bối rối né tránh, bây giờ tất cả cửa sổ đều mở toang, trong chùa kẻ đến người đi, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có người đi ngang qua, nhìn thấy cảnh tượng kiều diễm ở trong phòng.

“Thí chủ, mời về cho.” Giọng chàng dứt khoát.

Nàng lặng lẽ quay về ngồi trên bồ đoàn của mình, gương mặt hiện lên vẻ đau lòng, rầu rĩ mở miệng: “Ai, lại đuổi ta về. Lần này ta còn chưa chạm vào người chàng đã trở về, thế chẳng phải rất khó chịu sao?”

Trúc Hàn thấy khó kiểu, lời nàng nói chẳng có chút đạo lý nào cả. Chàng đứng dậy, quay lưng về phía nàng bảo: “Người xuất gia phải tuân theo giới luật, thí chủ đừng trêu chọc ta nữa.”

A Âm khó hiểu, “Ta biết chàng phải tuân theo giới luật nhưng sư huynh và sư thúc của chàng đều chè chén nhậu nhẹt ở quán rượu của ta, thế không phải là phá giới rồi sao? Nếu chàng muốn làm hòa thượng thì vui vẻ với ta trước rồi sau đó thụ giới lại là được, cũng đâu phải chuyện gì to tát.”

Tiểu hòa thượng nghe nàng nói vậy thì mặt mày đỏ bừng, “Ai muốn vui vẻ với ngươi?”

Sau khi phẫn nộ phản bác theo bản năng, chàng giải thích: “Sư huynh sư thúc phá giới là bởi vì trong lòng họ không có Phật. Trong lòng ta có Phật, được Phật Tổ quan tâm, người đời đều có thể tổn thương Phật, duy chỉ có ta là không thể.”

Chàng đã gần đi đến giới hạn, chỉ cảm thấy ngày thường sư phụ dạy chàng phải bình tâm tĩnh khí nhưng lúc này lại chẳng có hiệu quả. Trong lòng thiếu niên hừng hực lửa giận, giống như một người bình thường, có lẽ bởi vì sống trong chùa suốt mười chín năm qua, chưa có ai biết rõ trong chùa đều là hòa thượng lại cứ đến trêu chọc chăng?

Chỉ có một mình nàng.

Nàng không phải người, nàng là quỷ, không phân rõ thiện ác trái phải.

Hành vi cử chỉ của nàng chỉ tuân theo bốn chữ “tùy theo cảm tính”.

“Quan Trừng, chàng có yêu ta không?”

“Phật Tổ yêu người đời, ta cũng yêu người đời.”

“Vậy có nghĩa là chàng yêu ta, bây giờ ta là người.”

. . .

Chàng trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chim tước kêu ríu rít bay ngang qua núi. Chỉ một thoáng sau, nó đột nhiên rơi xuống đất, giống như bị người khác tấn công, lặng lẽ chết đi.

Trúc Hàn ra khỏi phòng, A Âm hỏi: “Năm đó vì sao chàng kể chuyện xưa cho ta nghe?”

Chàng đáp: “Phổ độ chúng sinh.”

Tiểu hòa thượng nhẹ nhàng cất bước rời đi.

Quỷ Sứ nhảy từ trên nóc nhà xuống, cười vui vẻ: “Lại nếm mùi thất bại rồi hả, Tiểu A Âm?”

“Biến!”

Bi thương ở dưới đáy lòng bỗng dâng lên, phảng phất như có thể chọc thủng yết hầu chui ra ngoài bất cứ lúc nào.

“Phí công đi bắt thỏ rừng, đáng tiếc cuối cùng lại hóa thành tro, ngươi đúng là xấu xa.”

A Âm nghiến răng, “Không phải khi nãy ngươi cũng làm chim tước bị thương sao? Như nhau cả thôi.”

Ngay sau đó nàng vụt đi như một làn khói, quay trở về quan tài trong rừng.

Quỷ Sứ cũng di chuyển nhanh chóng, hắn đuổi theo nàng giảng giải những đạo lý vô nghĩa: “Năm đó hắn chỉ là một tiểu hòa thượng không hiểu sự đời, thấy ngươi là một con quỷ đáng thương lại không ra khỏi rừng được nên mới giảng giải Phật pháp cho ngươi nghe. Chỉ có ngươi ngây thơ ngu dại, kiên trì giữ lời, lại còn định yêu đương vui vẻ với hòa thượng, đúng là không biết xấu hổ.”

A Âm không nói một lời, chui vào quan tài rồi đậy chặt nắp, không phản bác lại hắn. Chuyện này khiến Quỷ Sứ hơi xấu hổ, hai người bọn họ quen đánh chửi lẫn nhau, bây giờ thế này hắn cũng chẳng dễ chịu gì.

Hắn lặng lẽ trốn trong góc tối, sờ soạng mặt đất, định tìm xem ở cánh rừng này có huyệt mộ để ăn trộm hay không.

Kỳ thật, đã lâu rồi A Âm không về đây.

Gần đây nàng vẫn luôn chăm chỉ học làm người, nàng gặp đủ loại phụ nữ trong thành Trường An, học hỏi dáng vẻ và thói quen của họ. . .

Một lúc lâu sau vẫn không thấy nàng ra, Quỷ Sứ đã mò mẫm khắp cánh rừng này, không nhịn được đạp đạp quan tài.

“Dừng lại đi. Ngươi vẫn chưa trả lời thư của Diêm Vương đâu, ta chỉ cảm thấy ngươi không nên đắc tội với Âm Ti, mới tốt bụng nhắc nhở thôi.”

Giọng nói bên trong quan tài có phần bực bội, “Ai cần ngươi lo, ta mà làm Quỷ sai thì người đầu tiên ta bắt là ngươi, ta sẽ lôi cổ ngươi qua cầu Nại Hà.”

Quỷ Sứ cười khó nghe, “Hừ, ngươi biến thành từ luồng khói còn ta thì không. Lại còn muốn bắt ta? Dù ngươi có hóa thành lệ quỷ cũng không bắt được.”

Quỷ sai Âm Ti đều bắt linh hồn của người phàm chạy trốn sau khi chết rồi đưa xuống dưới đất chịu thẩm tra. Bọn họ không thể biến thành thực thể nên chẳng bị quản thúc, chỉ cần không làm chuyện ác, Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu sẽ không để ý đến họ.

“Ồ, hóa ra Quỷ Sứ đại nhân đã từng là người nổi tiếng ở Quỷ giới sao?” A Âm cố ý trào phúng.

“Không bằng ngài được.” Quỷ Sứ giơ tay đẩy nắp quan tài, “Ngài là quỷ Âm Ma La gần như đã diệt tộc, hiếm có hơn ta nhiều, bây giờ Diêm Vương đang cầu hiền tài như khát nước.”

A Âm mặt mày ủ rũ bị hắn dắt đến Địa Phủ.

“Còn không phải do Hắc Bạch Vô Thường quản lý địa phận Trường An bận bịu quá nên cứ la hét đòi thêm người mới. Ta làm Quỷ sai không tránh khỏi bị hai bọn họ bắt nạt.”

Quỷ Sứ đối xử với nàng rất thật lòng, hắn chờ mong nàng tu thành chánh quả. Làm Quỷ sai tuy khổ cực nhưng được Âm Ti che chở, lợi nhiều hơn hại.

“A Âm, ngươi nên nhìn nhận mọi chuyện từ một góc độ khác. Nếu ngươi làm Quỷ sai ở thành Trường An, hãy chủ động nhận quản lý vùng ngoại ô với Diêm Vương. Vừa khéo Tạ Tất An ưa sạch sẽ, hắn không thích làng mạc nghèo khó ở ngoại ô thành Trường An, như vậy thì ngươi có thể thường xuyên nhìn thấy Trúc Hàn. Tuổi của hắn cũng không còn nhỏ, sau này chắc chắn sẽ phải chuẩn bị cho cái chết. . .”

A Âm vỗ gương mặt hung ác xấu xí của Quỷ Sứ, mỉm cười bảo, “Tiểu Quỷ Sứ, ta chưa bao giờ thấy ngươi tuấn tú và giọng nói dễ nghe như lúc này.”

Quỷ Sứ: “Biến.”

“Được rồi.” Nàng hóa thành làn khói lướt ngang qua, bước chân nhẹ nhàng, giống như ước gì có thể nhậm chức ngay lúc này.

Ngươi nhìn phàm trần thế tục mà xem, bất kể là người hay quỷ đều rất dễ vì yêu mà biến thành thiếu nữ ngốc nghếch, không thể kềm chế được tình cảm.