Liệt Húc Thanh Hà

Chương 25: Mồi nhử

Dương Thanh Hà đột nhiên đứng phắt dậy, cô cố nghe ngóng âm thanh phát ra từ đâu nhưng đầu óc của cô đã bị hai tiếng súng ban nãy làm choáng váng.

Chú bảo vệ nói: “Chắc là bắt được rồi nhỉ? Dùng tới súng luôn mà? Sợ thót cả tim.”

Dương Thanh Hà muốn đi ra xem thử, nhưng cô đã đồng ý với anh rằng sẽ ở đây chờ. Trước mắt điện thoại cũng đã hết pin, nếu giờ cô đi khỏi thì lúc anh về sẽ không tìm được cô.

Nhưng cô thật sự đứng ngồi không yên.

Tô Cấm vốn đã nhát gan, bình thường cũng nhút nhát yếu đuối rồi, không biết bây giờ ra sao. Dương Thanh Hà lo cô chịu tổn thương tâm lý hơn là về tổn thương thân thể.

Trong phòng có mở điều hòa song cô vẫn toát mồ hôi đầm đìa, mặc dù nhìn qua trông cô có vẻ rất bình tĩnh.

Dương Thanh Hà cầm cái chai ở trên bàn, nói với chú bảo vệ: “Cháu đi vệ sinh một lát ạ.”

Chú gật đầu, “Nhớ là đừng chạy lung tung, cảnh sát vẫn chưa hủy cảnh báo nên không được đi đâu xa đâu đấy.”

Dương Thanh Hà: “Dạ, cháu biết rồi.”

...

Trần Ký dẫn người tiến vào từ cửa chính sân bóng rổ. Sân bóng rổ trống trải và yên tĩnh, chỉ còn lại một mảnh tối thui. Ở trên cao là những ô cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt để vầng trăng sáng có thể lọt vào. Phía dưới giá chơi bóng rổ có một cô gái đang nằm, tay chân cô bị trói chặt, ngoài miệng bịt kín bằng băng dính màu đen, ánh trăng mỏng manh vừa lúc chiếu xuống người cô ấy.

Trần Ký trông thấy cô gái rõ ràng, đúng là cô gái trên bức ảnh.

Bên cạnh cô ấy là một gã đàn ông trông có vẻ rất bặm trợn, hắn hết gãi đầu rồi đi qua đi lại, nom dáng vẻ sốt ruột.

Trần Ký giơ tay ra hiệu ‘chờ đã, tất cả cảnh sát ở đây như nín thở nhưng vẫn thủ sẵn tư thế để tấn công bất cứ lúc nào khi có hiệu lệnh.

Kẻ kia phát điên lên và dậm chân không ngừng, trên sân bóng chỉ vang lên mỗi tiếng dậm chân của hắn.

Tô Cấm không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì nên sợ đến mức co rúm cả người lại.

Hắn đi tới trước mặt cô ấy và ngồi xổm xuống, cố tỏ vẻ hung ác, nhe răng quát: “Sao mày lại không biết con bé kia đi đâu chứ! Sao mày lại không biết! Anh tạo sẽ không vui đâu, nếu mày cứ như vậy anh trai tạo sẽ không vui!”

“Hu hu hu..” Tô Cấm lắc đầu nguầy nguậy, muốn lùi về sau nhưng đã không còn đường lui nữa rồi.

Hắn tức giận rồi nện một đấm sầm một cái xuống sàn, vừa khóc vừa hét ôm lấy tay của mình.

“Đau quá đau quá!” Hắn gào rống lên.

Tô Cấm khóc thút thít.

So với những tên tội phạm thông thường, loại thần kinh có vấn đề, vô tổ chức này mới khiến người ta sợ hơn, vì chúng ta không thể nào biết giây tiếp theo hắn sẽ làm gì.

Hắn nhảy tới nhảy lui như một con khỉ, trong miệng không ngừng kêu: “Mẹ ơi, ba ơi, anh ơi, con đau... đau quá...”

Vẻ mặt của Trần Ký sa sầm, anh ta bất giác nhíu mi, khi ngước mắt lên thì bất gặp khuôn mặt của Triệu Liệt Húc.

Triệu Liệt Húc cùng hai cảnh sát khác vòng ra cửa sau sân bóng rổ. Đó là một ô cửa kính làm bằng thủy tinh hoàn toàn trong suốt, phía trên có treo một sợi dây xích rất lớn. Vừa nhìn đã biết cánh cửa này đã bị đóng kín nhiều năm nên không thể nào mở ra từ tác động bên ngoài.

Hai bên cửa sau đều là cửa kính, cửa sổ khép hờ để một khe hở.

Triệu Liệt Húc gạt khóa của cửa kính một cách nhẹ nhàng làm nó mở ra. Cửa sổ khá chắc chắn, tuy dùng lực nhưng chỉ mới đẩy ra được nửa.

Một cơn gió lạnh ùa vào, hắn ta phát giác được bèn quay đầu lại. Triệu Liệt Húc lập tức thu tay rồi dán người lên bức tường sát đó.

Đang lúc tên kia muốn chạy tới xem thử thì nhóm người Trần Ký phá cửa xông vào, mười mấy khẩu súng cùng lúc nhắm vào người hắn.

Trong mắt hắn lộ rõ nét bàng hoàng, đột nhiên hắn cầm con dao gọt hoa quả ở dưới đất lên rồi dí vào cổ Tô Cấm.

“Các người đừng qua đây, nếu không tôi sẽ đâm cô ta!” “Đừng qua đây!” Hắn gào rống, đôi mắt trừng to rất đáng sợ.

Với kinh nghiệm dày dặn, bọn họ không biết đã xử lý bao nhiêu pha khống chế con tin như thế này rồi.

Trần Ký vẫn nhắm súng vào người hắn, gằn giọng: “Nếu giờ anh gϊếŧ cô ấy, anh không những không hỏi ra được gì mà anh trai anh cũng sẽ không vui.”

Lời Trần Ký nói y như một mũi tên nhắm thẳng vào tâm lí của hắn.

Hắn cúi đầu tựa như đang phân vân, con dao để trước mặt Tô Cấm lóe sáng, cô ấy run rầy nhìn về phía cảnh sát.

Hắn chợt lắc đầu, “Không, các người không được bắt tôi! Tôi không thể bị bắt! Tôi còn chưa được đón sinh nhật cùng với anh mình! Không thể bị bắt được!"

Con dao vẫn giữ khư khư trên cổ Tô Cấm.

Trần Ký bước tới gần, “Vậy anh giao cô gái kia cho tôi thì tôi sẽ không bắt anh, sau đó anh sẽ được đón sinh nhật với anh mình, có được không?"

Hắn lại tiếp tục lưỡng lự.

Nhưng vào chính lúc này, thình lình thấy một tiếng phịch vang lên. Hắn ta méo miệng và run vai, con dao trong tay bị rơi xuống đất.

Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nóng lòng muốn nhặt lại con dao dưới đất lên, đây là vũ khí duy nhất mà hẳn có.

Pằng...!

Hắn vừa cúi người thì cẳng chân đã bị lĩnh một phát đạn, lập tức ngã khuỵu xuống đất.

Trần Kỳ cất súng, cảnh sát nhanh chóng xông lên trấn áp và bắt giữ tội phạm. Tiếng công tay vang lên rắc rắc trên cổ tay hắn.

Tốp cảnh sát còn lại tới cởi trói cho Tô Căm, nữ cảnh sát

trấn an cô ấy, lấy khăn giấy lau nước mắt cho Tô Cấm.

Triệu Liệt Húc vào từ phía sau cửa số, Trần Kỳ đi thẳng về phía anh, nét mặt trầm trọng: “Hẳn không phải Tăng Quốc Phát.”

Tên kia bị ngã thì vừa khóc vừa rên the thé vì đau.

Mặc dù hắn có nét rất giống Tăng Quốc Phát nhưng lời nói và cử chỉ đều khác hoàn toàn Tăng Quốc Phát.

Là Trương Hoành.

Trương Hoành có vấn đề về tâm lý, hắn không thể nào nghĩ đến việc bắt cóc Tô Cẩm, nhất định là Tăng Quốc Phát đứng đằng sau giật dây sai bảo hắn. Thế còn Tăng Quốc Phát đâu rồi?

Trần Ký: “Vừa nãy Trương Hoành hỏi cô gái này, hắn nói cô bé kia đâu rồi? Cô bé trong lời hắn là..."

Trần Ký còn chưa dứt lời, Triệu Liệt Húc đã vượt qua anh ta và chạy tới chỗ Tô Cấm. Tô Cấm vẫn đang trong trạng thái hoang mang.

“Sau khi hắn ta trói nhốt cô ở đây đã nói những gì với cô?” Triệu Liệt Húc ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

Tô Cấm bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi căng thẳng, cô ấy hồi tưởng lại và rùng mình đáp: “Sau khi tôi tỉnh dậy hắn cứ hỏi tôi là cô ấy đâu rồi? Tôi không biết hắn đang nói gì cả nhưng hắn vẫn cứ hỏi miết tôi là cô ấy ở đâu? Tôi không biết gì hết...”

Suốt cả quá trình Tô Cấm không bị tổn thương gì, hiển nhiên mục tiêu thật sự của Tăng Quốc Phát không phải là cô ấy.

Cô ấy chỉ là mồi nhử, là quân thí tốt nhằm làm phân tán sự chú ý của cảnh sát.

Triệu Liệt Húc từ mấp máy môi thành nghiến răng kèn kẹt, anh bỗng đứng phắt dậy, không hề ngoảnh lại mà lao thẳng ra khỏi sân bóng rổ như vũ bão.

Trần Ký phân phó vài câu rồi cũng đuổi theo.

...

Phòng giám sát ở trong một tòa nhà cũ ba tầng. Tầng một là văn phòng của một số nhân viên hậu cần. Tầng hai là phòng giám sát. Tầng ba được cho thuê để những đầu bếp ở nhà ăn ngủ nghỉ.

Nơi này người ra kẻ vào.

Phòng vệ sinh nằm ở chỗ góc trong, trên trần hành lang là những chiếc đèn hình tròn với ánh sáng ảm đạm. Trong bóng đèn hơi đen và bẩn, thoạt nhìn cũng cũ kĩ lắm rồi.

Dương Thanh Hà không quen thuộc chỗ này lắm, lần mà một hồi mới tìm ra được phòng vệ sinh.

Nhà vệ sinh nam nữ cùng dùng chung một cái bồn rửa tay. Trong nhà vệ sinh không mở đèn, tối đen như mực, chỉ có bồn rửa tay có ánh đèn nhưng không hiểu sao ánh đèn lại tối tăm và yếu ớt, phạm vi chiếu sáng cũng rất nhỏ.

Trên bồn rửa tay có để lại một đôi găng tay cao su màu xám do nhân viên vệ sinh làm rơi, trên gương lấm tấm vět nước.

Dương Thanh Hà vặn vòi nước ra rồi rửa mặt.

Tạt nước lạnh lên mặt xong, cô cũng lấy lại bình tĩnh hơn nhiều.

Trước đó cô nghe bản tin nạn nhân nữ bị móc mắt và ngược đãi xâm hại, hung thủ đã tàn nhẫn móc mắt của cô gái rồi phi tang vào thùng rác.

Cô không biết Tô Cấm sẽ bị hắn làm gì, nhưng chắc chắn một điều là cô không thể nào chịu được chuyện như thế này.

Dương Thanh Hà đứng nhìn mình trong gương không hè chớp mắt, trong mất cô có bóng dáng của bản thân mà dần trở nên mơ hồ.

Cô nhớ những chuyện rất lâu về trước.

...

Dương Thanh Hà sống tại một nơi khá hẻo lánh ở Hoài Thành, so với những ngôi nhà cao tầng ngoài kia thì những căn nhà trong ngõ vẫn giữ lại những nét đặc sắc của Hoài Thành thời xưa. Gạch xanh ngói trắng trông hệt vùng sông nước ở Giang Nam.

Ngõ nhỏ này có hai thứ, một là khu danh lam thắng cảnh mang tên AAA nổi tiếng khắp Hoài Thành, hai là Dương Thủ Thành.

Dương Thanh Hà không nhớ rõ mặt Thôi Bình, cũng không biết bà ta trông ra làm sao. Khi cô có nhận thức, hiểu được lời đàm tiếu của mọi người mới biết rằng Thôi Bình đã bỏ trốn sau một năm sinh ra cô.

Cô được bà nội một tay nuôi nấng, người già không có công ăn việc làm ổn định, chỉ có thể dựa vào món nghề thủ công kiếm miếng cơm manh áo. Vào những dịp nơi đây đông khách du lịch thì một ngày có thể kiếm được ba bốn trăm.

Khi cô hiểu được sức mạnh của đồng tiền thì cũng là lúc hiểu ra vì sao mỗi khi Dương Thủ Thành về nhà là lại đòi tiền bà nội. Nếu không có tiền, ông ta lại chửi bới và dùng bạo lực, bà nội cầm chổi đuổi ông ta đi rồi gọi là thằng súc sinh.

Lớn hơn chút nữa, cô được cắp sách tới trường, học được mấy từ: Cờ bạc, bất hiếu, bạo lực gia đình.

Dương Thủ Thành đều có cả.

Năm Dương Thanh Hà lên bảy tuổi cũng là lúc bà nội cô qua đời, Dương Thủ Thành về nhà để lo chuyện hậu sự. Ông ta trở về với khuôn mặt bị người ta đánh bầm dập.

Sau lần ấy, Dương Thủ Thành cứ lì mãi trong nhà, cũng không đi đánh bạc nữa. Một ít đậu phộng và bia là đủ sống qua ngày với ông ta.

Dương Thanh Hà không biết nấu ăn, nhưng biết dùng lò nấu cơm, gần như cả tháng cô đều ăn cơm trắng.

Cô cũng từng nhỏ nhẹ nói với Dương Thủ Thành rằng,

“Ba ơi con đói.”

Dương Thủ Thành nói: “Mày chết đói cũng không liên quan gì tới ông.”

Sau khi tai tiếng lắng dần, Dương Thủ Thành lại đi ra ngoài và trở về với một khuôn mặt tím bầm. Ông ta vừa chửi thề vừa lục tung khắp nhà, đến lúc không tìm ra một cắc nào, ông ta nện những chiếc ghế xuống đất làm mảnh vỡ bắn lên khuôn mặt Dương Thanh Hà, làn da non nớt ấy lập tức tứa máu.

Cô sửng sốt rồi òa khóc.

Dương Thủ Thành đạp một cước lên người cô, “Có cái mẹ gì đâu mà khóc, mày đúng là chỉ biết khóc!”

Cô bé bị đá trúng đập vào bức tường, càng la lối om sòm khiến hàng xóm láng giềng chạy đến cả.

Mọi người cùng khuyên bảo Dương Thủ Thành, ông ta gào ầm: “Ả đàn bà kia sinh mày ra để đó cho tao nuôi à? Mày cút xéo cho khuất mắt tao”

Sau này, Dương Thanh Hà không khóc nữa.

Mỗi lần Dương Thủ Thành về nhà đều đập phá đồ đạc để trút giận. Cô không nói chuyện với ông ta cũng không khóc lóc làm ầm, cố gắng không giáp mặt.

Kỷ lục dài nhất là trốn trong phòng một tuần và khóa trái cửa, vì đói quá nên cô ăn luôn nửa cuốn sách ngữ văn.

Đến lúc thầy giáo tìm tới nhà cô mới bước chân ra khỏi cửa.

Đến khi thầy giáo về rồi, Dương Thủ Thành lại đánh chửi cô một trận, “Mày còn dám trốn tạo? Cho mày ăn cho mày ở mà mày còn dám trốn tạo?"

Ông ta nhắc Dương Thanh Hà lên, cô nhìn chăm chăm lại ông ta, ánh mắt không chút sợ hãi. Dương Thủ Thành càng nổi điên hơn, tát cô liền máy phát.

Tát xong, ông ta bỗng phát hiện đứa con đã dậy thì, bộ ngực hơi nhủ

Đó là lần đầu tiên Dương Thanh Hà bị lạm dụng tìиɧ ɖu͙©, nhưng từ đầu đến cuối cô không hề cầu xin ông ta, cũng không rơi một giọt nước mắt. Cô cắn nát lỗ tại của Dương Thủ Thành, ông ta mới dừng tay lại.

Có lẽ vẫn còn sót lại một chút lương tâm bẩn thỉu cuối cùng, ông ta chửi thăm mấy câu rồi bỏ đi.

“Đúng là con hoang của con điểm kia, dáng dấp lắng lợ hệt cái con mẹ mày! Đồ con hoang!”

Sau lần đó và rất lâu sau đó, ông ta cũng không về nhà nữa.

Nhưng mỗi khi về đều động tay động chân với cô.

Khi ấy dương xuân về, những tia nắng chan hòa rải khắp trên đồng cỏ ngập hoa nở rộ. Gió đưa hương hoa thoang thoảng, từng cánh bồ công anh đang chao lượn nhảy múa khúc ca.

Dương Thanh Hà nằm trên giường, căn phòng chật chội bốc ra mùi ẩm mốc sau cơn mưa xuân, ánh mặt trời đầu tiên len lỏi vào căn phòng. Cô mở lòng bàn tay và đón vài hạt nắng lấp lánh, rực rỡ.

Dương Thanh Hà lấy con đao mười lăm ngàn mua ở quầy bán đồ ăn vặt để cắt cổ tay. Một con dao sạch sẽ màu xanh nhạt và khá cùn.

Cô cắt tới cắt lui như đang cưa gỗ mãi đến khi máu ứa ra, cô nhẹ nhàng khép mắt lại, chờ nó chảy.

Người cứu cô là một bà cụ ở sát vách, lúc ấy bà mang đồ ăn tới cho cô, nào ngờ một cô bé chỉ mới 13 tuổi lại tự sát! Cũng may phát hiện kịp thời, cướp lại mạng sống từ tay tử thần.

...

Nghĩ đến đây, Dương Thanh Hà nhắm nghiền hai mắt, cô thở dồn dập.

Sự bẩn thỉu máu me ấy lại nhấn chìm cô, cho dù không phải mình đi nữa thì chuyện xảy ra đến giờ, từng phút từng giây đều nhắc nhở cô rằng: Cô cũng từng giãy giụa trong vũng lầy mà không tìm được lối ra, giờ đây cũng có một cô gái đang ngã xuống vực sâu như cô đã từng.

Thậm chí, Dương Thanh Hà có thể tưởng tượng ra bộ dáng sợ hãi và bất lực của Tô Cấm giống như cô khi ấy.

Nhưng cô lại có linh cảm sẽ không sao đâu, thời gian ngắn ngủi nên chắc chắn không có việc gì hết.

Dương Thanh Hà hít thở nhẹ nhàng và mở bừng mắt.

Đợi lát nữa Triệu Liệt Húc tới tìm cô là biết ngay thôi mà.

Cộp... Cộp... Cộp...

Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân lên cầu thang.

Dương Thanh Hà rửa tay, xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.

Cầu thang và nhà vệ sinh cách nhau một căn phòng, cô vừa đi ra khỏi góc khuất thì ở đầu cầu thang tầng hai, tiếng bước chân bỗng dừng lại.

Ngọn đèn trên đỉnh đầu lờ mờ, trong hành lang dài tối tăm xuất hiện một bóng người.

Hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích, như thể đang chờ đợi một đáp án chắc chắn.

Dương Thanh Hà bước chậm lại rồi dừng hẳn.

Người nọ chết lặng kêu lên: “Tiểu Mỹ...”