Edit: Hyukie Lee
Khi điện vừa cúp, nháy mắt cả lớp mừng như điên, chẳng khác nào trúng xổ số.
Vốn dĩ các bạn học chỉ dám bàn tán xì xào, lúc này tất cả đều đứng lên, hò hét gầm rú hết trận này tới trận khác, hận không thể dở tung mái nhà lên.
“Cúp điện rồi!”
“Say oh yeahh! Cúp điện!”
“Ngọc Hoàng Đại Đế Như Lai Phật Tổ Quan Thế Âm Bồ Tát Halleujah…. Không cần biết là thần thánh phương nào xin hãy phù hộ con cúp điện hết đêm nay!”
Xung quanh ầm ầm rầm rầm, Kiều Thiều cũng ngẩn người.
Một bàn tay ấm áp khác bao phủ lên: “Sợ không?”
Là Hạ Thâm.
Hạ Thâm nói đọc truyện ở trang web chính chủ mới là độc giả văn minh lịch sự!
Nương theo ánh trăng, Kiều Thiều vẫn có thể nhìn thấy hắn: “Sợ cái gì?”
Hạ Thâm nói: “Tôi tưởng cậu sợ bóng tối.”
Kiều Thiều cười: “Bóng tối thì có gì phải sợ, rất đàn ông.”
Hạ Thâm có chút tiếc nuối: “Cũng bạo ghê.”
Trong lòng Kiều Thiều vẫn còn băn khoăn, dựa sát vào hắn: “Lúc nãy chưa nói xong, rốt cuộc cậu thích ai thế?”
Trong phòng ngoài phòng đều tối om, nhưng vị trí hai người dựa cửa sổ, ánh trăng bên ngoài chiếu vào như nước chảy, dát lên một thân Kiều Thiều óng ánh.
Hạ Thâm nghịch quang mà nhìn, cảm thấy người kia xinh đẹp như búp bê sứ.
Búp bê…
Búp…
Chữ này vừa toát ra, Hạ Thâm tỉnh lại.
Vì chung quanh rất ồn, Kiều Thiều sợ nghe không rõ nên dựa thêm gần chút nữa: “Lúc nãy cậu vẫn chưa nói xong, người đó tôi có quen không?”
Lúc nãy Kiều Thiều hỏi hắn, cậu thích ai?
Hạ Thâm chỉ cho y một chữ — Cậu.
Nếu không cúp điện, câu này đã đủ viết dấu chấm tròn.
Nhưng lại trùng hợp cúp điện, câu này lại thành dấu chấm lửng, như chưa nói xong.
Hiển nhiên Kiều Thiều đã tự bổ sung là —— Cậu quen.
Hạ Thâm nhìn Kiều Thiều, dưới ánh trăng sáng tỏ, hai mắt trong suốt, ngoại trừ một chút tò mò thì không có thất vọng hay lo lắng gì.
—– Vẫn là một tên nhóc.
Hạ Thâm quay đầu nhìn về phía trước.
Kiều Thiều cho rằng hắn không nghe được, nhanh chóng kề sát lỗ tai hắn
: “Nói đi nói đi, đừng để người ta tò mò.”
Đột nhiên Hạ Thâm quay đầu qua, chóp mũi hai người kề sát nhau.
Kiều Thiều
:
”!”
Hạ Thâm không chớp mắt nhìn y.
Kiều Thiều như nghe thấy tiếng tim đập của mình.
“Anh Thâm anh Thiều
! Mau nhìn em
!”
Bỗng âm thanh của Tống Nhất Hủ vang lên từ phía trước.
Kiều Thiều cuống quít quay đầu, thấy được Tống Nhất Hủ để đèn pin dưới mặt.
Kiều thiếu gia
: “…”
Tống Nhất Hủ âm trầm giả ma giả quỷ: “Đừng sợ, để ta cắn một cái thôi, ta sẽ thả ngươi ra…”
Lời còn chưa nói xong, hắn á một cái, đèn pin rơi xuống đất, giận dữ: “Ai đá bố!”
Cùng bàn của Tống Nhất Hủ mặt không đổi sắc: “Không phải tôi.”
Tống Nhất Hủ lại nhìn lên bàn trước, hai bạn nữ bàn trước có đèn pin chiếu xuống, không phải, hắn nhìn khắp nơi, khϊếp sợ phát hiện ngoại trừ Hạ Thâm và Kiều Thiều thì không ai có khả năng.
Nhưng hắn có làm gì hai người này đâu, mắc gì phải đá?
“Á!” Tống Nhất Hủ lại éc một tiếng.
Cùng bàn của hắn hỏi: “Sao thế?”
Tống Nhất Hủ dọa người không thành, chính mình lại sắp bị hù chết: “Á á á á có ma á á á! Là quỷ đá á á!”
đừng r.e-u;p nha
Nói xong bổ nhào vào ngực ngồi cùng bàn.
Cùng bàn của hắn: Muốn đổi chỗ ngồi, thật sự, nằm mơ cũng muốn!”
Bị Tống Bán Shi ầm ĩ một hồi, Kiều Thiều đã phục hồi lại tinh thần, y không còn lời nào để nói: “Ma đâu mà ma.”
Tống Nhất Hủ đã bị dọa mất mật: “Thật đó! Hai người các cậu không đá thì còn ai đá? Ngoại trừ quỷ ma thì còn ai vô đây?”
Giải Khải bàn bên cạnh hóng hớt liền thần thần bí bí lại đây: “Thật là khó nói, tôi nghe ba tôi kể, trước đây trường mình là một bãi tha ma!”
“Đù má!” Có người phụ họa: “Tôi cũng nghe nói y chang!”
“Đúng đúng đúng! Hồi tiết thanh minh trường mình còn đốt vàng mã nữa!”
Tim Kiều Thiều nhảy lên cổ họng.
Thật ra mấy loại truyền thuyết vườn trường này, trường nào cũng có.
Nhất là mấy chuyện như xây trên nghĩa địa, mười trường thì đã có chín trường đồn như thế.
Có điều lúc trước Kiều Thiều là trường hợp đặc biệt, cho nên chưa từng nghe qua mấy chuyện như vậy.
Bây giờ nghe được, tóc gáy dựng đứng.
Y lặng lẽ nhích lại gần Hạ Thâm.
Môi mỏng Hạ Thâm khẽ nhếch, cầm tay người kia.
Kiều Thiều bật người cũng nắm chặt tay hắn, còn nói: “Đừng sợ, thế giới này không có quỷ!”
Nếu Hạ Thâm mà sợ quỷ, đâu thức được nhiều đêm như vậy?
Nhưng hắn lại động tâm, hạ giọng nói: “Vừa nãy là tôi đá Tống Nhất Hủ.”
Đá có hai cái, đã rất nể mặt tình cảm bạn bè.
Hai người bọn họ thì thầm thụt thịt, người bên ngoài không nghe được.
Kiều Thiều sửng sốt, cũng đè thấp âm thanh hỏi: “Cậu đá cậu ta làm chi?”
Hạ Thâm thuận lý thành chương: “Ai kêu làm tôi sợ.”
Kiều Thiều kinh ngạc: “Cậu bị hù?”
Hạ Thâm hạ mi: “Ừm.”
Kiều Thiều nhìn hắn, nhìn một hồi sau bỗng cười ra tiếng: “Hạ Thâm cậu mà sợ quỷ!”
Hạ Thâm buồn rầu: “Nhỏ thôi.”
Ánh mắt mừng rỡ của Kiều Thiều sắp cong thành trăng non, âm thanh lại thấp hơn rất nhiều, nhịn không được lại hỏi: “Cậu thật sự sợ quỷ á?”
Học thần Đông Cao oán trời oán đất không gì không làm được thế nhưng lại sợ quỷ!
Hạ Thâm nói: “Không được sao?”
Mắt thấy đối phương sắp “thẹn quá thành giận”, Kiều Thiều không cười nữa, y nắm chặt tay Hạ Thâm: “Được rồi, Hạ Thâm Thâm đừng sợ, tôi bảo vệ cậu!”
Đáy mắt Hạ Thâm hiện lên một chút ý cười: “Đừng có buông ra đó.”
“Ừm ừm!” Kiều Thiều cam đoan: “Chỉ cần cậu không buông tay, tôi tuyệt đối sẽ không buông.”
Bọn Giải Khải bên kia đã kể với nhau mấy lời “nghe đồn”, kể đến có thể xuất bản một cuốn tiểu thuyết.
Tống Nhất Hủ cổ vũ cực kì nhiệt tình, hắn một bên sợ muốn chết, một bên lại tò mò.
Mấy cái truyền thuyết cứ vậy mà hăng hái ra lò, tới nữ quỷ chết trong phòng thí nghiệm cũng được mò ra…
Lòng bàn tay Kiều Thiều có chút mồ hôi, hỏi Hạ Thâm: “Sợ không? Nếu không chúng ta ngồi gần chút nữa?”
Hạ Thâm lập tức nói: “Sợ.”
Kiều Thiều kéo ghế, ngồi cùng hắn một chỗ.
Hạ Thâm thuận thế ôm người vào lòng, Kiều Thiều dán vào người kia mới an tâm chút: “Không sao, đều là giả.”
Cũng không biết là đang an ủi Hạ Thâm hay an ủi chính mình.
Hạ Thâm do dự một chút, đặt tay lên lưng người nọ.
Khi hắn chạm đến thắt lưng gầy nhom, nhịn không được mắng mình một tiếng.
Nhưng tay vẫn để đó, không dời ra.
Khi “truyền thuyết” kể đến cao trào, Đường Dục cầm đèn pin siêu sáng đi vào: “Im lặng hết coi!”
Trong phòng vốn chỉ có một nửa học sinh, bây giờ cúp điện liền dồn lại một cục, lớp học càng có vẻ trống trải.
Đường Dục vừa nhìn cũng có chút sợ hãi, lão hắng giọng: “Đường dây điện khu Đông có vấn đề, cả khu đều bị cúp điện, mấy chú thợ đang sửa gấp.”
Có bạn học hỏi: “Bao lâu mới xong thế thầy?”
Đường Dục: “Tạm thời thì chưa biết.”
Các bạn học hú một tiếng, vui sướиɠ trên mặt không cần nhìn cũng hiểu.
Đường Dục lại nói: “Hôm nay là chủ nhật, mấy thầy cô quyết định cho các em về kí túc xá trước.”
Căn bản là không đè được một đám tɧác ɭoạи quẩy banh nóc ở lớp học, không bằng cho chúng nó về trước.
Các bạn học cực kì vui vẻ, vô cùng vừa lòng với “ngày nghỉ” bất thình lình này.
Kiều Thiều cũng ngẩn ra, y nhìn qua Hạ Thâm
: “Cậu cũng về nhà luôn à?”
Hạ Thâm nói: “Chắc chỗ tôi cũng không có điện, hôm nay không về.”
Nếu là cúp điện nguyên khu, thế thì phỏng chừng phòng trọ của Hạ Thâm cũng không trốn thoát.
Kiều Thiều liền nói: “Cũng được, chúng ta cùng nhau về ký túc xá!”
Hạ Thâm nhếch môi cười: “Đêm nay phải nhờ cậu rồi.”
“Yên tâm.” Kiều Thiều quá hiểu: “Nhất định tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt!”
Khi hai người đứng lên, Tống Nhất Hủ mắt sắc nhìn thấy tay của bọn họ: “Hai người còn nắm tay, sợ tới vậy cơ à!”
Kiều Thiều đang muốn biện giải, nhưng Hạ Thâm đã nói trước: “Không có sợ.”
Tống Nhất Hủ không tin, vui sướиɠ khi người gặp họa: “Thế thì tại sao?”
Hạ Thâm nói: “Thích nắm tay cậu ấy không được sao?”
Kiều Thiều thông minh đột xuất, lập tức hiểu ra là Hạ Thâm sợ mất mặt, không muốn lộ ra chuyện mình sợ quỷ, vì thế cũng hùa theo: “Đúng vậy, tôi cũng thích nắm tay cậu ấy.”
Tống Nhất Hủ: “???”
==
Tác giả: Tống Bán Shi: Cảm thấy mình bị tú ân tú ái, tôi có chứng cớ QAQ!
Giáo bá từ quán nét bị cúp điện đi ra: Không chỗ ngủ, không bằng về ký túc xá?