Edit: Hyukie Lee
Biểu tình Lâu Kiêu tỏ vẻ đã hiểu: “A.”
Nhưng Kiều Thiều không hiểu, y ngửa đầu nhìn Hạ Thâm: “Cậu chen với ai cơ?”
Hạ Thâm ngồi xuống bên cạnh: “Cậu.”
Đời này y chưa bao giờ ngủ chung giường với bất kì ai!
Hạ Thâm nghiêm túc phân tích: “Phòng 516 có bốn người, cậu cảm thấy trừ giường mình ra thì giường ai còn chỗ trống?”
Mặc dù là phòng sang nhưng giường đơn cũng không lớn mấy, hơn nữa còn là nam sinh, cơ bản đều là vừa khít, người giống như Hạ Thâm và Lâu Kiêu thì càng không có chỗ đặt chân.
Lông Xanh và Trần Tố đều cao hơn Kiều Thiều, hơn nữa giường của Lông Xanh còn để laptop guitar các loại hàng cấm chật cứng…
Đừng nói chèn thêm người khác, chỉ một mình Lông Xanh thôi cũng không có chỗ nằm.
Ngược lại, chỗ Trần Tố thì rất sạch sẽ gọn gàng, nhưng mà…
Hạ Thâm hỏi Kiều Thiều: “Giuờng Trần Tố ở trên, nếu tôi ngủ cùng cậu ta, cậu nghĩ thế nào?”
Kiều Thiều ảo tưởng một chút, thế nào cũng thấy đáng sợ.
Huống hồ…
Trần Tố hướng nội như vậy, sao chịu được người này.
Hạ Thâm nhìn y, không nói nữa, nhưng trong ánh mắt tràn ngập phân minh: Tôi vì cậu mà làm cu li, đến nửa cái giường cũng không chia sẻ.
Kiều Thiều ngẫm lại những gì Hạ Thâm đã giúp mình, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. (1)- Ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
“Thôi.” Hạ Thâm chơi chiêu lạt mềm buộc chặt: “Giờ tôi bò xuống năm tầng lầu, rồi đi bộ thêm nửa tiếng nữa, chắc về tới nhà cũng có thể ngủ được mấy phút đồng hồ, sau đó đi ngược trở về, leo lên năm tầng đón cậu…”
Nghe nói coi có tức hông!
Kiều Thiều kéo tay người nằm xuống: “Ngủ đi!”
Chiều y còn muốn Hạ Thâm dẫn mình đi bệnh viện, xét thấy cũng không nên nhỏ mọn như vậy.
Hạ Thâm rất biết lắng nghe, nằm xuống phía trong.
Kiều Thiều vẫn còn do dự.
Hạ Thâm đã nằm thoải mái, hỏi: “Cậu muốn nằm trong hả?”
Khóe miệng Kiều Thiều run rẩy: “Tôi nằm ở ngoài được rồi.”
Chuông đi ngủ vang lên, mọi người lên giường, Trần Tố vẫn có chút lo lắng mà nhìn Kiều Thiều.
Kiều Thiều cũng nhận ra, nói rằng: “Không sao, bọn tôi vẫn ngủ được.” Được đến nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Thâm vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: “Mau nằm xuống.”
Kiều Thiều trừng hắn.
Hạ Thâm ngáp một cái, rất có tư thế dính giường liền ngủ.
Kiều Thiều chờ tất cả mọi người đều nằm xuống mới lề mề lên giường.
Cứ như vậy đi, dù sao y cũng không buồn ngủ lắm, cứ nằm ngay đơ như vầy tới lúc chuông reng thì thôi.
Lâu Kiêu trở lại Lông Xanh liền bật chế độ con ngoan trò giỏi, không dám rên lấy một tiếng.
Trần Tố là người an tĩnh nhất, chẳng sợ không ngủ được cũng không làm ồn.
Tuy Lâu Kiêu thường xuyên không về ký túc xá, nhưng hôm nay về là để nghỉ trưa, cho nên không bao lâu liền ngủ.
Về phần người thứ năm trong phòng, ngủ càng thêm nhanh, dường như trước khi Kiều Thiều nằm xuống người kia đã vào mộng đẹp.
Trong phòng 516 “tràn đầy”, Kiều Thiều trợn to mắt nhìn chằm chằm ván giường.
Ngủ không được, an tĩnh như vậy, lại không đeo tai phone, đừng nói ngủ, y…
“ừhmm…”
Một tiếng rên phát ra từ yếu hầu của người bên cạnh.
Kiều Thiều cảm giác được đối phương đang động đậy, tiếng hít thở ấm áp phất qua bên tai.
Kiều Thiều không tự nhiên lắm, xoay nhẹ người qua, phát hiện Hạ Thâm vốn nằm thẳng bỗng nghiêng người qua đây.
Người kia ngủ rất trầm, tóc đen xõa xuống giữa trán, con ngươi hẹp dài nhắm chặt, sóng mũi rất cao, phía dưới là đôi môi mỏng cực kì hoàn hảo.
Một khuôn mặt nghiêng đẹp tới mức có thể vẽ tranh, rất anh tuấn, lại mang theo một cỗ biếng nhác khó có thể hình dung.
Dường như thật sự rất mệt mỏi – Không chỉ mệt trên thân thể, càng như chán ghét tất cả mọi thứ tận sâu trong nội tâm.
Không Có Thứ Sáu.
Đột nhiên Kiều Thiều nhớ đến tên wechat của Hạ Thâm.
Đơn độc một mình trên hòn đảo, đến người rừng cũng không có.
Kiều Thiều vốn nghĩ chắc chắn mình sẽ không ngủ được, thế nhưng dưới tiếng hít thở nhẹ nhàng ấy, lại chậm rãi rơi vào mộng đẹp.
Không có tiếng nhạc từ tai nghe, không có cãi vã ầm ĩ và tiếng nói chuyện xì xào, Kiều Thiều như vì tiếng hô hấp của một người khác, ngủ.
Tiếng hít thở này rất gần, như lắp đầy cả không gian.
Lâu Kiêu thức dậy đi nhà cầu, vừa đứng lên liền thấy được hai người trên giường đối diện.
Tay dài chân dài, tay ngắn chân nhỏ, da màu lúa mì với da màu sữa bò…
Đối với một tên ngoài một thước sẽ nhìn người bằng cảm giác như Lâu Kiêu mà nói, hắn vô cùng hoài nghi mình đang nhìn hình ảnh cấm thiếu nhi.
Hắn đứng dậy, vứt chăn mỏng của mình lên giường đối diện.
Đồng thời chuông thức dậy cũng vang lên, hai người bị trùm chăn cũng bắt đầu tỉnh.
Hạ Thâm túm tóc, nhấc mí mắt lên nhìn Lâu Kiêu: “Gì vậy.”
Người không ngủ đủ giấc lúc thức dậy rất cộc cằn.
Lâu Kiêu đá đôi dép đi WC, vứt lại hai chữ: “Che lại.”
Kiều Thiều vừa tỉnh dậy đầu óc còn hơi khét, vẻ mặt mờ mịt: “Cậu ta nói gì thế?”
Ánh mắt Hạ Thâm rất phức tạp: “Thế giới của người mù cậu không hiểu đâu.”
Mà Kiều Thiều không hiểu thật, y nói nhỏ: “Cậu ta muốn mình gấp chăn lại dùm hở?”
Giáo bá là như vậy đi, chuyên gia sai người khác.
“Ờm, tôi gấp cho.”
Hạ Thâm nói vậy nhưng tay lại nhồi cái chăn thành một cục, ném trở lại.
Một đầu còn rớt xuống dưới, cái chăn phất phơ muốn rơi xuống đất đúng là viết kép một chữ — Gấp con khỉ.
Kiều Thiều trợn to mắt: “Cậu…”
Hạ Thâm duỗi đôi chân dài ra, bò qua Kiều Thiều đi xuống giường: “Ngủ có ngon không?”
Kiều Thiều bị chuyển đề tài, không rối rắm vấn đề chăn của giáo bá nữa, trả lời: “Sau này đừng lên giường tôi nữa.”
Hạ Thâm dìu người đứng lên, xong còn xoay người lại gấp chăn: “Sao vậy, ngủ không được hả?”
Thật ra là ngủ rất ngon, nhưng chật quá, toàn bộ quá trình cơ thể cứ cứng còng, động cũng không dám động, hậu quả chính là…
“Qúa mệt mỏi, đau cả người, quả thực muốn rời ra từng mảnh.”
Giáo bá giải quyết vấn đề xong đi ra khỏi WC vừa lúc nghe được câu nói như thế, dưới chân lảo đảo, cảm thấy cái chăn cũng không che được hai người này.
Về chuyện công bố video, Kiều Thiều lại tìm Trần Tố xác nhận lại một lần nữa.
Trần Tố rất thản nhiên: “Sẽ không nát hơn hiện tại đâu.”
Có một số chuyện, một khi chạm vào sẽ muốn mở ra.
Trần Tố tự ti mình nghèo, một lòng muốn che dấu, nhưng trên thực tế cũng không có gì to tát lắm.
Có người khinh thường, nhưng cũng có người không quan tâm.
Hà
tất gì phải lèo lách chui nhũi với người trước, mà bỏ mất người sau đáng quý.
“Không cần sợ.” Kiều Thiều hứa hẹn với Trần Tố: “Dù có thế nào đi chăng nữa cũng có tôi ở đây!”
Trần Tố cong môi cười, khuôn mặt luôn tối tăm nay lại rực rỡ: “Ừm!”
Video nằm trong điện thoại Hạ Thâm, Hạ Thâm xác nhận một chút: “Nếu muốn thì tôi gửi lên diễn đàn trường.”
Đây cũng không phải trang chính thức, chỉ là một nhóm QQ do học sinh tạo ra.
Không phải tất cả học sinh đều thấy, nhưng chỉ cần một số người thấy đã là đủ rồi.
Kiều Thiều lại nói: “Để tôi đăng cho.”
Không thể chuyện gì cũng để Hạ Thâm làm, lần này hắn đã giúp nhiều rồi.
Hạ Thâm: “Cậu còn chưa vào nhóm QQ mà?”
Kiều Thiều: “Rất nhanh là vào được, tôi gửi yêu cầu rồi, không làm phiền cậu đâu.”
“Không phiền.” Hạ Thâm chơi đùa di động: “Huống hồ hai ta cũng ngủ chung rồi, đừng khách sáo như vậy chớ.”
Kiều Thiều: “???”
Có phải mình đã nghe thứ gì đó rất kì quái không!
Hạ Thâm đăng lên xong lại hỏi: “Chẳng lẽ không phải à?”
Kiều Thiều: … Cũng đúng.
Hạ Thâm nói lời thấm thía: “Tu mười kiếp được đồng thuyền độ, tu ngàn đời mới được cộng chẩm miên, chúng ta cũng không dễ dàng gì, đừng nói mấy lời như thế nữa.”
Nói rất có đạo lý, nhưng Kiều Thiều luôn thấy có chỗ nào sai sai.
Qua một hồi lâu, y mới kịp phản ứng: “Cái ví dụ đó là dành cho tình nhân, đừng tùy tiện dán lên người chúng ta!”
Hạ Thâm bình chân như vại: “Cộng chẩm miên là có ý gì.”
Kiều Thiều giải thích ý trên mặt chữ: “Cùng giường cùng gối.”
Hạ Thâm: “Thế chúng ta ngủ mấy cái giường?”
Kiều Thiều: “Ngủ…”
Hạ Thâm: “Mấy cái gối?”
Kiều Thiều: “Một cái…”
Hạ Thâm: “So?”
Kiều Thiều: “…”
Mẫu thân kiếp một chữ cũng không sai!
Hạ Thâm vỗ vỗ đầu người nọ: “Thôi, đừng để ý chút chuyện nhỏ này.”
Tuy Kiều Thiều bị hắn đốt cho một nùi nhang muỗi muốn đau sọ não, nhưng trong lòng cũng không có gì.
Một hồi cà qua khịa lại, Hạ Thâm chỉ đơn giản để y đừng suy nghĩ nhiều mà thôi.
Giữa bạn bè, quả thực không nên nói mấy lời như vậy.
Kiều Thiều cảm thấy mình rất có thiên phú xuyên qua hiện tượng thấy được bản chất!
Nghe nói Kiều Thiều muốn đi chụp ảnh CT, lão Đường phê giấy xin nghỉ rất nhanh chóng, còn dặn đừng gấp, khỏi đi tiết tự học buổi tối cũng được.
Hạ Thâm chắc chắn là không vội rồi, nhưng Kiều Thiều thì có, y còn một tờ đề vẫn chưa làm xong, cho nên nói rằng: “Hẳn là không có chuyện gì đâu ạ, sẽ về nhanh thôi.”
Lão Đường cười ha ha: “Thôi đi đi, không sao là tốt nhất.”
Hai người cầm giấy xin phép, thoải mái ra khỏi cổng trường.
Sau khi hai người đi ra bờ tường, bỗng phịch một tiếng…
Kiều Thiều ngẩng đầu, thấy được nam sinh bay từ trên tường bay xuống.
Võ nghệ cao cường a! Trâu bò!
Kiều Thiều chấn kinh rồi.
Nam sinh bay xuống không phải người nào xa lạ, đúng là bạn học giáo bá Đông Cao Lâu Kiêu.
Lâu Kiêu mặt không đổi tâm không nhảy, hiển nhiên trèo tường đã là chuyện bình thường như ăn cơm bữa.
Kiều Thiều và hắn cũng tính là quen, không khỏi tán thưởng: “Lợi hại, đi nhẹ nhàng ghê.”
Đánh chết Kiều Thiều cũng không làm được chuyện đó.
Lâu Kiêu thấy được hai người quen thuộc trước mắt, nói: “So ra kém lão Hạ, ôm người cũng có thể thoái mái trèo tường.”
Kiều Thiều nghe không hiểu lắm, nhưng Hạ Thâm thì hiểu, hắn nói: “Bọn tôi đi ra từ cổng chính.”
Kiều Thiều cũng hiểu, y nói: “Đúng, bọn tôi có trèo tường đâu.”
Lâu Kiêu nói: “Khỏi giải thích, giải thích là che dấu.” Che dấu sự thật.
Hạ Thâm khẽ cười một tiếng.
Lúc này phản ứng Kiều Thiều lại cực nhanh, y lấy giấy xin phép ra: “Nè nhìn đi!”
Có bằng chứng đây này!
Nhưng mà…
Lâu Kiêu từ trên liếc mắt xuống một cái, trả lời: “Nhìn không thấy.”
==
Tác giả: Nhân thiết mắt mù vẫn không băng, ha ha ha. Ngày mai gặp nha~ Phát lì xì mấy bữa rồi ta! Òm, hôm nay phát tiếp, phát cho tài khoản khô luôn~