Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Giám Đốc Cố Chấp

Chương 22: Giúp tôi mặc trang phục?

   Mễ Khả Nhi thân là chủ nhân bữa tiệc, không thể tự nhiên bỏ mặc những người khác mà đi theo, bởi vậy sắc mặt dù khó coi, chỉ có thể như trước, miễn cưỡng ở lại chào hỏi với các vị khách khác.

Nghiêm Nặc nhìn thấy Tông Minh Hạo thay Mễ Khả Nhi giải quyết chuyện vừa rồi, khinh thường cười nhạo một tiếng, nhưng không nói gì nữa, xoay người đi ra chỗ khác.

Nhìn bóng dáng của Nghiêm Nặc, Mễ Khả Nhi rốt cuộc không duy trì được vẻ ưu nhã nữa, toàn bộ sắc mặt đều trở nên xanh mét.

Tông Minh Hạo nắm tay Tần Lục Nguyệt đi vào phòng cho khách.

Ngay khi bước vào trong phòng, tránh được tầm mắt của người khác, Tần Lục Nguyệt bình tĩnh rút tay về.

"Tôi sẽ tự làm."_Tần Lục Nguyệt yên lặng kéo dài khoảng cách với Tông Minh Hạo.

Ánh mắt chim ưng của Tông Minh Hạo khẽ trầm xuống.

Người phụ nữ này, thà rằng cười với Nghiêm Nặc ương ngạnh, lần đầu tiên gặp mặt cũng không muốn dính dáng tới mình.

Tốt, rất tốt, cực kỳ tốt. Cô cảm thấy cô có thể né tránh mãi sao?

Tông Minh Hạo bước một bước chân tới, liền như vậy nhìn Tần Lục Nguyệt.

Tần Lục Nguyệt bị hắn nhìn đến mức da đầu một trận tê dại. Khí thế của Tông Minh Hạo quá mạnh.

Cho dù chỉ là một ánh mắt, đều sẽ làm mọi người nhịn không được tránh xa ba mét.

Tần Lục Nguyệt cũng không dám đứng tại chỗ nữa, liền cúi đầu đi vào phòng thay quần áo.

Đóng cửa phòng thay quần áo lại, Tần Lục Nguyệt cả người dựa vào cửa, lúc này mới thật nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.

Người đàn ông này tốt hơn vẫn là  "kính nhi viễn chi" ha! (Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng thực chất không muốn tiếp cận, gần gũi)

Hoàn toàn không muốn có bất kỳ liên quan gì đến hắn!

Chờ điều tra được nguyên nhân cái chết của ông bà và bố mẹ, đến lúc đó nhất định phải ly hôn!

...

Sau khi Tần Lục Nguyệt ổn định lại tâm trạng, lúc này mới vào phòng tắm tắm rửa.

Quần áo trên người nàng đã bẩn, không thể mặc lại chúng, chỉ có thể mặc chiếc váy dự phòng được chuẩn bị trước trong phòng.

Nhưng khoảnh khắc Tần Lục Nguyệt mặc nó vào, ngay lập tức trở lên ngẩn ngơ...đây là một chiếc váy có dây buộc nhỏ sau lưng, cần có sự trợ giúp của người khác mới có thể mặc chỉnh tề!

Tần Lục Nguyệt nhìn đông nhìn xem tây, trong phòng trừ nó ra thì cũng chỉ có Tông Minh Hạo!

Làm sao bây giờ?

Mình không thể ra ngoài mà quần áo không chỉnh tề.

Ngoài việc nhờ sự giúp đỡ từ Tông Minh Hạo thì không còn cách nào khác?

Tần Lục Nguyệt vật lộn hồi lâu, rốt cuộc đẩy cửa phòng thay đồ đi ra, lời nói còn chưa phát ra, gương mặt đã ửng đỏ.

Nó vừa mới tắm gội xong, vẻ mặt hồng hồng như vậy cộng thêm thân ảnh kiều diễm trông như một đóa đào hoa nở rộ.

"Tôi.....thực xin lỗi, anh có thể......giúp tôi một chút không?"_Tần Lục Nguyệt nói xong câu đó, toàn bộ gương mặt cùng cổ nháy mắt chuyển sang màu đỏ.

Ánh mắt Tông Minh Hạo dừng ở đôi má phiến hồng cả một mảng lớn kia của Tần Lục Nguyệt, đôi mắt đội nhiên trở nên u ám, mờ nhạt.

Nếu không phải chắc chắn rằng, người phụ nữ này vẫn luôn trốn tránh hắn thì hắn sẽ cho rằng người phụ nữ này là đang thành tâm câu dẫn mình!

Tần Lục Nguyệt sợ Tông Minh Hạo hiểu lầm, nhanh chóng giải thích: "Ở đây không có ai khác, mà chiếc váy này chỉ có thể mặc khi có sự giúp đỡ từ người khác. Tôi thật sự không muốn làm phiền nhưng cái này cần, cho nên mới...anh yên tâm, tôi thật sự chỉ muốn nhờ anh giúp đỡ, tuyệt đối không có ý gì khác!"_Nói xong, lập tức xoay người đưa lưng về phía Tông Minh Hạo để chứng minh lời mình nói không có sai.

Tông Minh Hạo không trả lời.

Chỉ tiến lên một bước, giơ tay, chuẩn bị buộc dây sau lưng cho Tần Lục Nguyệt.

Tần Lục Nguyệt không nghe được câu trả lời của Tông Minh Hạo, cho rằng hắn không muốn, theo bản năng xoay người lại, muốn giải thích thêm.

Lúc này, Tông Minh Hạo thực chất muốn cầm dây buộc lại bất ngờ chạm phải tấm lưng mịn màng vừa tắm xong của Tần Lục Nguyệt.

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm đến da thịt kia, một dòng điện nhanh chóng xoẹt qua.

Cơ thể Tần Lục Nguyệt ngay lập tức cứng đờ!

Đôi mắt chim ưng của Tông Minh Hạo chợt trở lên sâu kín, thâm trầm.

Những ngón tay của Tông Minh Hạo vẫn ở trên lưng Tần Lục Nguyệt, cảm giác mịn màng ấy làm ánh mắt của hắn trở nên vi diệu, thanh âm không nhanh không chậm mà bình tĩnh phát ra: "Đừng lộn xộn, bằng không như thế nào chắc cô biết?"

Tần Lục Nguyệt quả nhiên không dám động đậy, giống như một người gỗ tùy ý để Tông Minh Hạo buộc lại dây cho nó.

Những ngón tay của Tông Minh Hạo lướt qua phần da trên lưng của Tần Lục Nguyệt, không nhanh không chậm.

Thiếc kế của chiếc váy này hơi phức tạp, phải luồn sợi dây qua các đám cánh hoa (chắc là họa tiết được đính vào), cuối cùng mới buộc chặt.

Điều này có nghĩa là Tông Minh Hạo cần phải thắt tất cả các dây từ trên xuống tới thắt lưng, sau đó thắt chặt ở thắt lưng.

Tần Lục Nguyệt đứng thẳng, đưa lưng về phía Tông Minh Hạo, những động tác của hắn làm cả người nó cứng đờ.

_______♡♡♡♡♡_______

Hương thơm đặc biệt trên người của cô gái trẻ này bay xa.

Đây là hương thơm riêng biệt của nó, không phải là mùi của đồ trang điểm hay sữa tắm.

Loại hương vị này sẽ chỉ tỏa ra trong hoàn cảnh cụ thể. Ví dụ như thẹn thùng hoặc là rung động.

_________♡♡♡♡♡________

Ngón tay Tông Minh Hạo lướt qua phần da nào, chỗ đó ngay lập tức hiện lên một màu hồng nhạt, làn da hồng hồng dưới ánh đèn quả thực cựu kỳ xinh đẹp.

Đôi mắt chim ưng của Tông Minh Hạo lần thứ hai u ám đi vài phần.

Dường như hắn bắt đầu không thể tỏ ra tàn nhẫn khi ở chung với người phụ nữ này......

Cũng không biết có phải Tông Minh Hạo cố ý hay không, dây đáng nhẽ đã buộc xong từ sớm nhưng Tông Minh Hạo phải buộc hơn mười phút mới xong

Chờ Tông Minh Hạo buộc chặt nút thì một mảng lưng Tần Lục Nguyệt đã biến thành màu hồng phấn.

Khi chiếc nơ được thắt lại, Tần Lục Nguyệt giống như một con mèo đã chịu đựng trong thời gian dài, bướng bỉnh, vèo một cái liền lùi ra xa, giữ khoảng cách với Tông Minh Hạo.

Nhìn động tác bản năng của Tần Lục Nguyệt, đôi mắt Tông Minh Hạo khẽ nheo lại.

"Cảm ơn anh!"_Tần Lục Nguyệt không dám ngẩng đầu lên, vội vàng nói cảm ơn rồi xoay người muốn đi.

Nào biết, bởi vì nó quá mức khẩn trương, quá mức hoảng loạn mà dẫm phải chân váy, cả người đều mất cân bằng, hướng về phía mặt đất!

"Á!"_Tần Lục Nguyệt hoảng hốt, lập tức túm chặt lấy Tông Minh Hạo: "Cứu mạng!"

Tông Minh Hạo vô thức đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Tần Lục Nguyệt, dùng sức kéo mạnh.

Tần Lục Nguyệt cả người lập tức bị kéo vào ngực Tông Minh Hạo.

Giây tiếp theo, bàn tay lớn của Tông Minh Hạo đã đỡ lấy vòng eo của Tần Lục Nguyệt.

"Ồ."_Tông Minh Hạo nhẹ nhàng mở miệng: "Cô cố ý?"

Tần Lục Nguyệt vừa nghe những lời này, liền giơ tay đẩy ra Tông Minh Hạo ra, không ngờ, lực đạo trên eo tăng lên, nó căn bản không thể kháng cự lại sự áp chế của  Tông Minh Hạo.

Phần da lộ ra tiếp xúc với bàn tay hắn, lần thứ hai trở nên nóng bỏng vô cùng.

Tần Lục Nguyệt cảm thấy chóp mũi toàn bộ đều là hơi thở Tông Minh Hạo.

Đó là một hơi thở tươi mới gây choáng váng, một hơi thở nam tính đầy mạnh mẽ, che trời lấp đất, tràn ngập nơi nơi.

Tần Lục Nguyệt thoát khỏi sự khống chế của Tông Minh Hạo, chỉ có thể đặt hai tay lên ngực Tông Minh Hạo, ngẩng đầu tức giận nhìn hắn: "Không phải!"

Lòng bàn tay nó đặt ở chỗ tim của Tông Minh Hạo. Từ nơi đó truyền đến từng nhịp đập, theo đầu ngón tay Tần Lục Nguyệt truyền ra.

Lòng bàn tay, một mảnh nóng bỏng.

Đầu ngón tay Tần Lục Nguyệt khẽ run, muốn thu hồi ngón tay lại nhưng lại có loại chấn động khác khiến nó không thể thu hồi.

Cũng không dám thu hồi.

Nếu thu hồi hai tay lại, hai người sẽ rất gần, rất gần.

Tần Lục Nguyệt cảm thấy nhiệt độ toàn bộ cơ thể mình đang tăng lên, toàn thân một mảnh lửa nóng.