Tiểu Thư Và Nông Dân

Chương 36

Buổi sáng tôi thức dậy thấy 3 cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn của tiểu thư, tôi giật mình không biết có chuyện gì mà tiểu thư gọi tôi nhỉ? Nhưng xem tin nhắn trước đã?

TN1: Anh còn thức không???

TN2: Gọi cho anh ba cuộc mà không bắt máy là sao? >”< Đang cần mà chả thấy đâu.

Oh… chết tôi rồi, không biết tiểu thư cần gì, nhưng bây giờ là 4h sáng, làm sao có thể gọi điện thoại trong lúc em đang ngủ thế nào được. Tôi nghĩ chắc là mình nên nhắn tin lại cho em như vậy là hay nhất.

“Hôm qua anh ngủ say quá nên không nghe tiếng chuông điện thoại, em cần gì hả? Khi đi học rồi anh sẽ chạy qua trường của em nha”

Khi quán trà sữa chưa hoạt động, tôi xin phép ra ngoài một chút để coi tiểu thư cần gì. Tôi đến sớm trước khi vào học.

“Tối nay anh rảnh không?” – tiểu thư nhìn thấy tôi và nói

“uhm.. rảnh”

“Tối nay anh chỉ em làm văn được không? vì ngày mốt là em phải có bài thuyết trình ở lớp không biết sao nên tối qua mới gọi dt cho anh”

“Ah.. được, anh sẽ cố gắng, dù anh không giỏi Văn lắm” – tôi mỉm cười thì ra em đang bị trục trặc chuyện học nên mới khủng bố đêm khuya như vậy.

“Rồi vậy nha, tối gặp. Giờ em vào học đây! Sắp tới giời òi”

“Uhm.. Đi học vui vẻ nhé”

Buổi tối hôm đó tôi đã có mặt ở nhà tiểu thư.

“Nè.. anh xem cho em đi, ngày mai em phải thuyết trình môn Văn, mà không biết làm sao cho tốt”

“Uhm.. để anh xem nào!” – Tôi nhìn vào đọc khoảng 15p sau cũng chưa hình dung ra cách thuyết trình thế nào đối với bài văn như thế này

“Anh nghĩ ra chưa?” – Tiểu thư nhìn mặt của tôi mà lo, sợ rằng tôi không thể giúp cô ấy

“Anh chưa nghĩ ra nửa, cũng hơi khó”

“Hay khỏi làm luôn” – tiểu thư cười cười

“không được, khó cũng phải làm, thấy khó không được nản” – tôi khẳng định với giọng thép

“Biết òi… làm gì mà căn quá dạ?” – tiểu thư nhăn

“Anh chỉ nói vậy thôi, anh có nhăn đâu”

“Thôi không cần” – tiểu thư giật bài văn trên tay tôi, coi bộ giận thật rồi, tôi thật sự không cố ý làm cho tiểu thư giận, bản thân tôi không thích những người ngại khó khăn

“Em làm gì vậy? để anh chỉ cho em” – tôi nói

“Em không cần, chỉ thì anh chỉ đi, anh làm gì mà nói nghiêm quá vậy, bực mình” – tiểu thư giận quay mặt không nhìn tôi

“Anh xin lỗi, anh không nghĩ cách mình nói chuyện như vậy làm cho em giận, anh cũng chỉ muốn em hoàn thành tốt bài văn này thôi ah”

“Em sẽ tự làm, không cần đến anh nửa” – tiểu thư bỏ đi lên lầu một mạch, tôi đứng dậy kéo tay tiểu thư lại.

“Anh xin lỗi thật mà, em quay lại đi anh sẽ chỉ và hứa không nói như vậy nửa”

“KHÔNG” – tiểu thư giật mạnh tay tôi ra và đi thẳng lên lầu

“Trân, trân” – tôi cứ gọi nhưng không hề thấy em quay lại nhìn tôi, đi đến phòng em đóng cửa thật mạnh làm tôi cũng giật mình.

Tôi ở dưới phòng khách chờ 10p, 20p, 30p. Và một tiếng sau. Không hề thấy em xuống lại, tôi bước nhẹ lên lầu, gõ cửa nhưng không thấy em trả lời. Tôi thử mở cửa phòng nhưng em không đóng, em đang ngủ cùng với sắp giấy môn văn trên tay, tôi đi vào lấy sắp giấy trên tay của em, lấy thật nhẹ nhàng tránh việc em thức dậy, vì còn vài ngày nửa tôi về quê rồi, tôi sẽ không gặp em nửa. Nên tôi sẽ giúp em làm bài thuyết trình bài văn cho ngày mai. Tôi xuống phòng khách và ghi những ý chính cần thiết những gì em phải nói.

Tôi ngồi ở dưới phòng khách đọc và tìm ý trên mạng, bằng chiếc điện thoại mà em đã tặng cho tôi, tôi đã thức cả đêm để làm và ghi ý chính cho bài thuyết trình của em. Hy vọng là em đọc và hiểu nó, 3h sáng tôi lên phòng của em. Để giấy tờ trên bàn và kèm theo mẫu giấy nhỏ.

“Anh xin lỗi vì đã nói em như vậy, anh không có ý gì đâu. Đây là bài thuyết trình anh đã gợi ý sẵn trong đó, em cứ dựa vào đây mà thuyết trình thật tốt nhé! ^^ Đừng giận bà buồn anh nha”

Đặt những giấy tờ lên bàn xong, tôi đến bên cạnh em nhìn em một chút thôi, tôi mỉm cười khi thấy người tôi đang có tình cảm đang ngủ say như thế này, tôi muốn hôn bờ má hồng hồng của em quá, tôi bị say đắm và bị cuốn hút bởi nó. Tôi từ từ tiến gần lại với em hơn, như có một lực hút vô hình vậy. Nhưng khi gần chạm đến đôi má hồng thì tôi khựng lại. Không được, không thể làm như vậy được. Tôi bước ra và đắp mền ngay ngắn lại cho em. Rời tôi rời khỏi căn biệt thự. Chắc cũng phải cả tuần sau tôi mới gặp em chắc tôi sẽ nhớ em nhiều lắm, dù không gặp hơn cả tuần lễ.

Hôm nay là ngày tôi về quê, tôi đã chuẩn bị sẵn hết mọi thứ cho những đứa em của mình, nhưng từ hôm đó đến nay tôi không thấy em nhắn tin hay gọi cho tôi một cuộc điện thoại nào cả, chăc em còn giận tôi nhiều nên không muốn nói chuyện với tôi, tôi cũng không biết hôm thuyết trình, em thuyết trình có tốt hay không? Nhưng thôi đến giờ tôi phải lên xe về lại nhà của mình rồi, hẹn đầu tháng sau tôi sẽ gặp em trở lại, cùng với những công việc mới cho những điều mới. Cảm giác nhớ tụi nhỏ càng lúc càng nhiều khi tôi đã ngồi trên xe, phải mất 3 tiếng tôi mới về đến quê của mình, tôi nôn nóng từng giờ để gặp tụi nhỏ ở nhà.

Chiều 3h tôi đã có mặt ở quê, đi xem ôm vào trong nhà, tụi nhỏ trong làng thấy tôi về, đều kêu reo rất lớn. “Hai Khỏe về làng” “Hai Khỏe về làng”, nhìn tụi nó tôi cảm thấy thật là vui, nhìn lại đồng ruộng, những chú trâu cày bừa, những đứa trẻ bắt cua bắt óc, câu cá, tắm sông, tôi thấy ở đây thanh bình hơn nhiều khi ở thành phố, Thành phố là nơi tấp nập, ồn ào, nhưng nó là nơi đem lại tiền bạc và địa vị. Còn ở quê tôi chỉ có sự mộc mạc, bình yên mà không nơi nào có được.

Tôi về đến nhà rồi, căn nhà quen thuộc, bé út đang chơi nhảy dây cùng với lũ bạn của nó, còn thằng út thì đang hái dừa ở sau lưng nhà, còn thằng ba không thấy nó đâu. Tôi nhìn thấy sự vô tư hồn nhiên của đứa em tôi, khi nó chợt quay ra nhìn, nó thấy tôi và chạy thật nhanh đến bên tôi, nó khóc vì nhớ tôi, tôi ôm nó thật chặt, tôi cũng nhớ nó nhiều lắm.

“Anh Tu ơi… Hai về, Hai về rồi” – nó la thật lớn để phía sau thằng Út có thể nghe thấy. Thằng Tư trèo xuống thật nhanh chạy ra mừng tôi rối rít.

“Hai về rồi, Hai đi đường có mệt không? Vào nhà đi Hai?” – Thằng Tư nó sách hết đồ cho tôi và cả bé út nửa, chúng nó thật là ngoan.

“Anh Ba đâu rồi hai đứa?” – tôi hỏi

“Dạ.. anh ba đi học chưa về, nhưng cũng sắp về rồi Hai ơi” – thằng tư trả lời

“UHm… tụi em ăn cơm gì chưa?”

“Dạ chưa, bé út ham chơi, còn em thì mê hái dừa nên chưa đứa nào ăn cơm”

“Vậy chờ thằng ba về ăn chung luôn ha, ah Hai có quà cho hai đứa nè” – Tôi lấy trong chiếc vali thật nhiều quần áo mới, chúng nó rất thích, có cả bánh kẹo, tuy cũng đã lớn được chút rồi, nhưng bé Út và thằng Tư cứ tranh nhau mà lấy, tôi phải phân chia ra. “ Đó là của hai đứa, còn phần này là của anh Ba”

“Hai về hồi nào vậy?” – tiếng của thằng Ba chạy vào mừng rối rít

“Hai mới về thôi ah! Cha có mấy thắng nhìn lớn hẳn ra” – tôi cười

“Hai về không cho tụi em biết để ra bến xe đón hai” – thằng ba trách

“Dạ đúng òi” – hai đứa kia đồng tình

“Cực cho tụi em, hai cũng về được đến nhà đó thôi, thôi nào tăm rửa mát mẻ, chúng ta ăn cơm thôi, Hai đói bụng quá rồi”

Thế là căn nhà bây giờ lại đầy đủ các thành viên và nụ cười dòn tan. Những ngày kế tiếp tôi sẽ được nghĩ ngơi và chăm sóc tụi nhỏ.