Tiểu Thư Và Nông Dân

Chương 25

Trước khi về nhà tiểu thư có ghé qua một quán càfe nhỏ để dùng buổi tối ở đó. Tôi bước vào với không gian lạ lẵm đầy vẻ sang trọng. Tôi nhìn xung quanh đi vào một chút thì có nhân viên đến dắt chúng tôi tới bàn ngồi.

“Mời quý khách ngồi” – anh nhân viên thân thiện – “còn đây là menu”

“Uhm… anh ăn gì gọi đi” – tiểu thư mỉm cười

“UHm.. để tôi xem…”

“Ah… anh có thể đi khi nào gọi món xong tôi sẽ kêu anh lại”- lúc này ánh mắt của tôi nhìn tiểu thư

“Anh đừng có nhìn giá cả nữa” – tiểu thư nói còn tôi thì ngạc nhiên sao cô ấy lại biết tôi nhìn giá chứ, thật sự những món ở đây mắc thiệt đó.

“Nè… chúng ta xưng hô là anh em đi cho quen với việc anh đóng giả làm bạn trai của tôi”

“UHm.. vâng thưa tiểu thư”

“Trước tiên em sẽ dạy cho anh cách phục vụ một người bạn gái mình như thế nào, anh đứng dậy đi” – tôi làm theo lời của tiểu thư “ anh đi vòng qua sau lưng của em đây là cách khi mới bước vào nhà hàng anh sẽ đưa ghế ra mời người phụ nữ ngồi, khi phụ nữ đứng vào vị trí anh đẩy chiếc ghế tới, sau đó người phụ nữ ngồi xuống, lúc đó anh mới ngồi vào vị trí của mình.”

“Ah… tôi hiểu rồi” – tôi gật đầu

“nè.. xưng là anh chứ không phải là tôi, anh nghe chưa?”

“hì hì.. anh hiểu rồi” – tôi gãi đầu

“thôi anh về chỗ đi kêu món ăn ra mình sẽ tiếp tục”

Một lát sau món ăn đã được dọn ra bàn

“Wow ngon quá” – tôi lập tức cầm chén và đũa định gắp thức ăn nhưng có một đôi đũa khác chen vào

“như vậy là không được… mất lịch sự quá, bạn trai của em là phải lịch sự, dù đồ ăn có ngon hay gì đi nữa cũng phải từ từ nhẹ nhàng, nhưng trước khi ăn là anh phải gắp đồ ăn cho em trước vì thể hiện tính ga lăng và yêu thương bạn gái mình”

“Ah… anh hiểu rồi”

“Khi anh thấy món ăn dọn ra thì anh nhìn tổng quát, sau đó chọn món em thich rồi sau đó mới gắp phần cho anh, anh thực hành đi” – cô ấy nói xong là tôi làm y như lời của tiểu thư dặn.

“Hehe… tốt tốt…” – cô ây cười khi nghĩ rằng dạy cho mình như thế là tiếp thu rất nhanh.

Thế là tôi cùng tiểu thư dùng bữa và sau đó đi về nhà. Đồng hồ chỉ điểm 10h khuya.

“10h rồi hả ta?” – tôi nhìn đồng hồ và nói

“Haiz… phải giải quyết hết bài tập mới được ngủ, chán ơi là chán” – tiểu thư uể oải bước lên cầu thang vừa đi vửa nói

“Đem tập vỡ xuống phòng khách ngồi làm bài với anh nè, có gì không hiểu anh sẽ chỉ cho em”

“uhm.. ha… đúng rồi ha…” – thế là tiểu thư chạy tót lên cầu thang để chuẩn bị

Còn phần tôi thì bước vào căn phòng mà tiểu thư đã dành riêng cho tôi, tôi nằm xuống giường nghĩ lưng một lát, khi tôi mờ tủ quần áo thì rất là bất ngờ vì quần áo ở đâu ra mà nhiều thế này, xoay qua thì thấy những đôi giày, nhìn qua thì thấy đồng hồ, mắt kính, có cả nước hoa. Ah … tiểu thư chuẩn bị cho bạn trai thật là chu đáo. Thôi có lẽ tôi nên tắm và thay đồ, đem sách vỡ xuống dưới lầu để còn học và ôn bài nửa.

Khi tôi đem tập vỡ xuống dưới phòng khách thì vẫn chưa thấy tiểu thư xuất hiện, không biết làm gì ở trên đó mà lâu như vậy. Thôi mặc kệ tôi làm bài trước vậy, khi tôi hoàn thành xong hai bài tập thì tôi thấy tiểu thư từ trên lầu đi xuống, một tay thì đang ôm con cá heo một tay thì ôm chồng tập đi xuống. Tôi nhìn mà nghĩ không biết tiểu thư xuống dưới đây học bài hay là ngủ.

“Hí hí … anh đợi em có lâu không?”

“Cũng không biết lâu không nữa, vì tập trung làm bài nên cũng không để ý lắm”

Lúc này tiểu thư ngồi xuống bên cạnh tôi, mở sách mở tập ra, sau đó lấy hết viết ở trong bóp viết bài ra bàn, đủ thứ màu, thước gôm tùm lum. Hình như tôi đang bị chiếm không gian thì phải. Coi cái vẻ mặt của tiểu thư hý hứng bày bộn lung tung trên bàn, tôi thì rất ghét bị xâm phạm “đất đai” thế này. Tiểu thư lay hoay làm bài sau đó đưa mắt nhìn tôi.

“Ủa? sao anh không làm bài đi mà nhìn em hoài vậy?”

“Sao mà làm?” – tôi đưa mắt nhìn đóng bừa bộn trên bàn

“Ah ah … “- tiểu thư nhìn là hiểu tại sao tôi dừng làm bài “ ai kêu anh không chịu nói làm gì”

“Không chịu nói gì chứ? em lấn hết đất thì lấy gì anh làm bài hả?”

“nè… trả chỗ nè làm thấy ghê” – tiểu thư le lưỡi

Thế là tôi có chỗ để làm bài rồi không bị lấn áp bởi tiểu thư nửa, không gian làm bài giữa đêm thật tỉnh lặng, quả thật bỏ một thời gian bây giờ ôn lại chương trình 12 và ôn thi đại học với tôi thật là căng, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để học rồi sẽ lo cho ba đứa em nhỏ của tôi, không biết mấy tháng nay chúng thế nào, tôi lo học và làm việc cũng ít gửi thư hỏi thăm chúng, không biết chúng có giận tôi không nhỉ? tôi đưa mắt nhìn xung quanh suy nghĩ chuyện gia đình nhỏ của tôi.

“Nông dân chỉ em bài này đi” – tiểu thư gọi tôi

“Ah.. bài nào?” – tôi đưa mắt nhìn sang cuốn tập

“bài này nè… căn căn gì này…” – tôi cầm lấy cuốn tập của tiểu thư xem, ngồi giải thử ra nháp xem như thế nào, tiểu thư cũng tập trung coi tôi giải đó chứ, tôi nhìn qua sau đó mỉm cười nhẹ, chắc tiểu thư không thấy đâu nhỉ? Sau một lát tôi giải hết kết quả cuối cùng đúng, thế là tôi giảng cho tiểu thư từng bước, cái mặt hý hửng khi hiểu được bài và chăm chú làm bài của tiểu thư trông thật đáng yêu làm sao.

Tôi đi xuống bếp kiếm gì đó làm cho cả hai ăn, thôi nấu mì gói cho gọn, tôi lục trong tủ lạnh có thịt bò và hải sản, thế là làm hai tô mì hấp dẫn và nóng hổi bưng lên trên phòng khách.

“Wow đồ ăn” – tiểu thư quăn tập và nhào tới tô mì

“Trời.. cứ như là chết đói không bằng” – tôi cười

“Em đói lắm rồi” – Tiểu thư dành phần của mình và ăn rất ngon lành

“Từ từ thôi, nóng đó” – tôi dặn

“công nhận đói đồ dỡ ăn cũng thành ngon” – tiểu thư nói rất tỉnh

“Ê.. ý em là chê anh nấu ăn dỡ hả?” – tôi chưa kip gắp một đũa thì quay qua nói

“hì hì … không có” – tiếp tục ăn

“uhm,,, ăn xong làm bài tiếp đó nhà chứ không có ngủ ah”

“Biết òi …”

Một lúc sau cả tôi và tiểu thư đều đã no nê tôi nhìn thấy tiểu thư ngáp coi bộ sẽ không chóng chọi việc ăn no rồi buồn ngủ, mà tôi nhìn đồng hồ cũng đã 1h sáng rồi. Tôi dọn xuống bếp rữa sạch sẽ rôi đi lên, vẫn thấy tiểu thư vẫn chăm chỉ làm bài. Nhưng chỉ được một lát khi tôi quay sang thì tiểu thư đã nằm gục ở trên bàn tay vẫn cầm viết, tôi nhìn mà mỉm cười, tôi nghĩ chắc sợ bị điểm kém nên chăm học như vậy đây. Tôi bước vào phòng của mình đem cái mền ra và khoác lên cho tiểu thư, để khỏi lạnh trong đêm. Tôi vẫn tiếp tục làm bài và ngủ thϊếp đi lúc nào cũng không biết.