“Ủa? Hai đi đâu mà chạy nhanh quá vậy?” – Bé Út nó hỏi tôi
“ah! em cho Hai mượn quần áo của em được không?”
“ủa? chi dạ?” – bé út nó thắc mắt
“uhm, em lấy đi nhanh lên, rồi lát nửa hai sẻ giải thích cho em sau”
“dạ” – nó đi vào trong nhà rồi đem bộ chiếc áo bà ba của nó ra.
“ngoan lắm, hai đi đây lát nửa chiều hai về. nhớ dặn a3 cho lợn ăn nha út, còn a4 thì chặt cũi” -tôi vừa nói vừa chạy nhìn về út
“dạ, em biết rồi” – út nó thắc mắc không biết tôi lấy quần áo của nó để làm gì
Tôi nhanh chóng quay lại tảng đá lớn, thấy cô ta đang ngồi chờ hóng tôi. Tôi chạy đến và leo lên.
“anh làm gì mà lâu vậy?” – cô ta cằn nhằn
“tôi chạy như vậy là lâu lắm rồi” – tôi đưa bộ đồ của bé út cho cô ta
“nhỏ xíu, sao tôi có thể mặc được”
“ờ… tại trong nhà đứa em nhỏ nhất của tôi là con gái thôi” – tôi gãi đầu
“sao mà mặc bây giờ?”
“thì cô ráng mặt đi, tôi thấy cô cũng nhỏ nhỏ con! nên nghĩ bộ này vừa với cô”
“em của anh bự bằng tôi sao?”- cô ta ngạc nhiên
“không biết”
“chịu thôi chứ sao? nếu không mặc trâu sẽ dí lần thứ hai mất” – cô ta nhìn đồ của mình mà lắc đầu
“cô cứ như là đại tiểu thư vậy”
“uhm, tôi là tiểu thư mà”
“thôi đi, ai mà tin. ahahha” – tôi nhìn từ trên xuống dưới cơ thể cô ta mà nghi ngờ
“tôi là tiểu thư” – cô ta hét lớn đến mức tôi phải bịt cả hai tai của mình
“rồi rồi, tiểu thư thay đồ dùm” – tôi lắc đầu
“không được nhìn tôi lúc tôi đang thay đồ”
“biết rồi thưa tiểu tiểu thư”
Tôi nhảy xuống hòn đá, cô ta thay đồ ở sau hòn đá.
“Chật quá” – cô ta la lên
“ráng đi chứ giờ đâu còn gì để mặc” – tôi khoanh tay nhìn xung quanh mà nói
“không còn bộ quần áo nào sao?” – cô ta hỏi
“không còn, ủa? mà cô tên gì thế nhỉ? tôi chưa biết tên của cô”
“Tên của tôi là Trân”
“Oh! Trân ah! tên nghe dịu dàng mà người không hề giống cái tên tý nào”
“này, anh vừa nói gì đó”
“Ah! không có gì”
“Xong rồi”
Cô ta leo lên tản đá tôi quay lại nhìn thấy cô ta trông thật buồn cười, vì cô ta khá to so với bồ đồ, quần dài của bé út mặc tới mắc cá, cô ta mặc vào lên tới gần đầu gối, áo bé út nó mặc hơi rộng, cô ta mặc vào chật. Nhìn khá tếu.
“Haha…” – tôi cười phá lên
“cười cái gì, thứ con trai vô duyên” – cô ta liếc tôi
“ah! cô có muốn xuống đất không? hay muốn đứng ở đây cho tới ngày mai”
“đương nhiên là phải xuống”
“nói câu nào cho lọt tai chút, tôi se giúp cô xuống” – tôi chóng nạnh nhìn cô ta, cô ta có vẻ tức tối khi bây giờ tôi là người làm chủ tình thế.
“anh giúp tôi xuống “ – cô ta nhìn lên trời
“cô không có một chút thiện ý nào cả” – tôi nhìn cô ta lắc đầu
“tôi xin anh, giúp tôi xuống được không”
“uhm! vậy nghe được”
Tôi giúp cô ta xuống một cách nhanh chóng, tiếp đất khá an toàn. Cô ta vừa xuống dưới đất thì tôi nói
“coi như xong, tôi đi đây” – tôi quay lưng bỏ đi
“nè! anh đi đâu vậy” – cô ta hỏi
“đi về nhà” – tôi trả lời “ ah quên, mai cô nhớ trả bộ đồ cho tôi đó”
“không được, vì khoảng một chút nửa, có người đưa tôi về thành phố”
“hả? “ – tôi hết hồn “chết rồi, làm sao ăn nói bé út đây”
“sao vậy, hay tôi đưa tiền cho anh mua đồ khác cho em của anh” – cô ta đưa cho tôi một tờ 500k
“hả? sao nhiều quá vậy! không cần đâu! tôi có cách giải quyết! tôi đi đây! chào cô!” – tôi vội chạy đi và thầm nghĩ “ cô ta nhiều tiền thiệt, cả đời mình lần đầu tiên thây số tiền to như vậy”
Tôi chạy được một khoảng thì thấy có vài người đàn ông mặc áo đen tới gần cô ta, những người đàn ông ấy to cao, mặc đồ rất sang. Đó cũng là lúc tôi thấy cô ta bước lên chiếc xe hơi màu trắng khá sang trọng. Cô ta giàu thật, nhưng thôi giàu nghèo do trời quyết định, hôm nay mở mang tầm mắt thế là đủ rồi, về nhà tìm cách giải thích với đứa em út của tôi thôi, mong là nó không giận tôi.