Một ngày trước khi xuất phát. Tại nhà của Khắc Khắc.
Buổi sáng tôi đã đi làm tóc, còn giờ đây, tôi đang nằm trên ghế sô pha, mặc cho Khắc Khắc biểu diễn tài thẩm mỹ Hàn Quốc gì đó. Tôi căn bản không quan tâm cô ấy đã bôi gì lên mặt tôi, tim tôi đang đập rất nhanh, vô cùng kích động.
“Nhạc Dịch à, sao mày dưỡng thương gần cả năm trời mà cũng không thấy tỉnh táo hơn thế này, nhìn sắc mặt của mày kìa, trời ơi sao mà da mặt trở nên như vậy?”
“Ừm.” Khắc Khắc làm da mặt tôi nhích quá, mà tôi lại không tập trung, nên cũng không trả lời gì.
“Để tao làm mày đẹp lên một chút, như vậy Ninh Hải có nhìn thấy cũng sẽ không sợ hãi. Ninh Hải tưởng mày đã rời khỏi thế giới này rồi, mày mà xuất hiện kiểu này thì hiệu ứng chẳng khác nào gặp ma giữa ban ngày đâu!”
“Ừm.”
“Tức thật, tự nhiên ngày mai có cuộc họp quan trọng gì gì đó làm tao không được chứng kiến cái cảnh tượng thế kỷ này. A Đại sẽ chở mày đi.”
“Ừm.”
“Nhìn thấy Ninh Hải, đừng nhắc những chuyện trước kia nữa.”
“Ừm.”
Khắc Khắc dừng tay lại.
“Không biết Ninh Hải….”
“Bất luận kết quả thế nào tao cũng có thể chấp nhận, tao chỉ không muốn Tiểu Hải vì tao mà để lại một rút thắt trong lòng. Nếu như cậu ấy hạnh phúc, vậy tao chúc phúc xong sẽ về.”
“Nhạc Dịch, Ninh Hải yêu mày nhiều hơn mày rất nhiều.” Trần Đam im lặng hút thuốc nãy giờ chợt mở miệng.
Tôi không đáp lại.
“Tao nghe Ninh Tâm nói, sau khi tỉnh lại, Ninh Hải… từng tự sát.”
Tim nhói đau, cảm giác quặn thắt ấy lan truyền ra khắp thân thể. Tôi không biết phải đáp lại như thế nào.Tự sát từng là hành vi mà Ninh Hải khinh thường nhất, phải là một nỗi tuyệt vọng và thương tâm đến mức nào, mới khiến cho một Ninh Hải luôn hết mình vươn lên tự tìm đến cái chết?
“Chắc chắn là Ninh Hải đã chịu rất nhiều đau khổ, là nỗi khổ mà chúng ta không thể nào tưởng tượng ra được.” Khắc Khắc thở dài. “Nhạc Dịch, nếu còn có thể, hãy cố gắng bù đắp đi.”
Nước mắt của tôi cuối cùng cũng chảy xuống, thuận theo khóe mắt, dọc theo khuôn mặt.
Suốt chặng đường, tôi và Trần Đam đã thương lượng rất nhiều phương pháp: Phải gặp Ninh Hải bằng cách nào, phải nói như thế nào để không làm Ninh Hải sợ. Tôi không muốn làm cho cuộc gặp gỡ chỉ toàn là nước mắt. Khi chạy ngang một siêu thị lớn, tôi vào trong mua một con mèo Garfield, định sẽ xuất hiện trước Ninh Hải với nụ cười rạng ngời.
Không khó khăn để tìm được ngân hàng ấy, Trần Đam đậu xe ở trước cổng, cho tôi chờ ở ngoài rồi một mình vào trong. Chí ít phải để Ninh Hải có tâm lý chuẩn bị. Tôi đứng nhìn mình trong kính cửa sổ, đầu tóc chỉnh tề, sắc mặt cũng rất tốt, giày da và quần bò sạch sẽ, Ninh Hải thích nhìn thấy tôi mặc áo sơ mi của Milan, áo len vest không tay màu trơn, bên ngoài là áo khoác da bò liền mũ. Chiếc cặp chéo bên vai làm tôi trông có hơi trẻ con, ngoài mái tóc hơi uốn gợn và pha thêm chút màu sắc ra, nhìn tôi cơ hồ không khác gì thời còn đi học. Nhe răng ra, giơ tay lên, học theo nụ cười của mèo Garfield, tôi hít sâu một hơi, thấp thỏm nhưng lại trông chờ hình bóng ấy xuất hiện.Chẳng bao lâu sau, một bóng người mặc đồng phục của ngân hàng chạy ra, bước chân có hơi không vững vàng. Cánh cửa cảm ứng hai lớp lần lượt mở ra, tôi nhìn thấy rồi, là Tiểu Hải.
Giây phút ấy, tất cả những lời nói và biểu hiện mà tôi đã nghĩ sẵn đều trở nên vô dụng, tim của tôi đập như một cái trống, tôi ngơ ngẩn đứng đấy, không biết phải làm gì. Ninh Hải đã khác xưa, mái tóc dài đã cắt ngắn, nước da xanh xao tái nhợt, cả con người nhìn vào chỉ có thể dùng một từ để hình dung — Xương xẩu gầy gò, cơ hồ ốm đến chỉ còn bộ xương. Tiểu Hải nhìn tôi vài giây, không kịp chờ tôi có phản ứng gì thì đã ngất đi.
Ngay sau đó hiện trường trở nên hỗn loạn, tôi bị vứt ở một bên như người ngoài cuộc. Xe cứu thương đến đưa Ninh Hải rời khỏi, bảo vệ trông cửa nhìn tôi và nói:
“Cô thật là lợi hại! Giám đốc của chúng tôi một mình đối mặt với ba tên xấu cầm súng cũng không sợ, vậy mà nhìn thấy cô lại ngất xỉu.”
Tôi tặng con mèo Garfield cho ông ấy rồi nhảy lên xe của Trần Đam, rượt theo xe 120.
Bác sĩ chẩn đoán nguyên nhân ngất xỉu là do thiếu máu, sau đó Ninh Hải được đưa vào phòng nghỉ ngơi riêng, tôi vì không có thân phận rõ ràng nên bị cấm vào trong. Một lúc sau, mẹ của Ninh Hải và Ninh Tâm chạy vào bệnh viện, nhìn thấy tôi, sắc mặt của bà Ninh bất chợt không còn huyết sắc. Nhân viên trong ngân hàng thấy có người nhà đến rồi thì lần lượt rời khỏi, cuối cùng chỉ còn lại bốn chúng tôi, tôi nhìn họ, không biết nên nói gì, ánh mắt của Ninh Tâm thì có hơi lẩn trấn khi nhìn tôi.
Tôi muốn ngồi ở hành lang chờ Ninh Hải tỉnh lại, nhưng Ninh Tâm dường như có lời muốn nói với tôi. Vậy nên chúng tôi đã đi ra dãy ghế bên ngoài bãi cỏ.
“Thật ra tôi cũng biết, sớm muộn gì em cũng sẽ tìm đến.”
Tôi vô cùng gian nan khi bắt mình nhoẻn miệng một cái.
“Đương nhiên là tôi phải đến, tôi còn không đến thì các người sẽ dày vò Ninh Hải đến chết.”
Ninh Tâm nhìn tôi, tôi thản nhiên nhìn lại. Trong lòng vô cùng trong sáng, vậy nên ánh mắt của tôi chắc chắn cũng rất sạch sẽ.
“Chúng tôi đã đánh giá thấp vị trí của em trong lòng Ninh Hải. Thật không ngờ đã lâu như vậy rồi mà nó vẫn còn phản ứng mạnh mẽ như vậy, hối hận cũng không còn kịp nữa.”
“Chúng tôi yêu nhau, đương nhiên là xem trọng nhau.”
“Nhưng Thạch Dương nói, lúc đó hai em đang cãi nhau.”
“Chị chưa từng cãi nhau với chồng của mình à?” Tôi cảm thấy rất kỳ lạ vì lý do này.
Ninh Tâm không ngờ bị tôi hỏi ngược lại, khựng người một lúc. “Ha, cũng phải.”
Sau một lúc trầm lặng.
“Một lát nữa khi Ninh Hải tỉnh lại, e là sẽ rất kích động.”
“Có tôi ở đây, tôi sẽ không để cậu ấy có chuyện, các người không được gạt Ninh Hải nữa.”
“Tôi biết, em thắng rồi. Vì vậy tôi muốn nói với em vài chuyện.”“Tôi thắng?” Tôi cười một cách giễu cợt. “Chị nói đi.”
“Thật ra gia đình chúng tôi cũng không thích Thạch Dương. Thằng bé đó từ nhỏ đã ỷ sủng mà sinh kiêu, cứ tưởng nhà mình có thế lực thì suốt ngày gây sự. Ba tôi vô cùng ghét loại con nhà quyền quý như thế, nhưng vì mối giao hữu với ba của Thạch Dương nên ông ấy cũng không thể nói gì. Thạch Dương chẳng phục ai cả, nhưng duy nhất với Kiêu Kiêu, hắn lại nghe theo răm rắp, Kiêu Kiêu nói gì hắn cũng nghe, từ nhỏ đã như thế. Hơn nữa trẻ con chơi với nhau cũng không có ý gì, về sau Thạch Dương lại ra nước ngoài, vì vậy cũng không ai nhắc đến chuyện này nữa.
Thạch Dương quay về nước, người đầu tiên đến tìm chính là Kiêu Kiêu. Nhìn dáng vẻ của hắn như không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua. Sau khi trưởng thành, hắn đã được việc hơn lúc nhỏ, đặc biệt là vẫn tốt với Kiêu Kiêu như trước đây, vậy nên gia đình tôi cũng dần tiếp nhận hắn. Chẳng bao lâu thì Thạch Dương đã cầu hôn.
Chúng tôi hoàn toàn không ngờ Kiêu Kiêu lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy, nó đã từ chối ngay tức thì, hơn nữa thái độ vô cùng kiên quyết. Cả nhà đều không hiểu vì sao, mẹ tôi thử đến hỏi, không ngờ nó lại nói với chúng tôi, người mà nó yêu là em.”
Nghe đến đây, tim của tôi thót lên một cái.
“Cả nhà loạn cả lên, ba rất giận dữ, mẹ thì khẩn khóc cầu xin, tôi nói biết bao nhiêu lời khuyên nhủ nhưng đều vô dụng. Kiêu Kiêu vẫn kiên trì muốn sống cùng em. Cuối cùng, người ba từ nhỏ luôn thương yêu Kiêu Kiêu nhất đã ra tay tát nó hai cái, còn uy hϊếp sẽ sai người đến tìm em. Lúc ấy Kiêu Kiêu nói nếu chúng tôi dám làm hại em thì sẽ cắt đứt mọi quan hệ với gia đình.”
Bề ngoài, tôi lắng nghe trong bình tĩnh, trong lòng, lại chẳng thể sóng yên. Trong lúc Ninh Hải nỗ lực vì hạnh phúc vì tương lai của chúng tôi, tôi đã làm gì? Ghen tuông vô lý, cãi vã, giận lẫy, chiến tranh, khiến cậu ấy phải chịu dày vò từ cả hai phía. Trước tình yêu và lòng khoan dung của Ninh Hải, cái được tôi gắn cho chiếc mác tình yêu lại là ấu trĩ và đáng cười biết nhường nào.
“Kiêu Kiêu cũng đã nói chuyện này với Thạch Dương, nhưng hình như hắn không tin, hắn cho rằng đây là viện cớ, mặt khác vẫn không từ bỏ ý định với Kiêu Kiêu. Có lẽ là sợ Thạch Dương sẽ dùng những mối quan hệ ngầm trong xã hội làm hại em, Kiêu Kiêu không dám quá cứng ngắt với hắn. Chỉ là không ngờ, cuối cùng vẫn đã xảy ra chuyện.
Kiêu Kiêu sau khi tỉnh lại trông giống như một đứa khờ dại, không khóc cũng không phá, hai mắt cứ nhìn thẳng. Tôi và mẹ sợ nó sẽ làm chuyện dại dột nên đã cùng với bà cô, ba người thay phiên nhau canh giữ. Vậy mà nó vẫn đã thừa lúc mẹ đi vệ sinh, dùng dao trái cây cắt vào cổ tay của mình, còn giấu vào trong chăn, máu chảy làm ướt cả ga giường. Cảnh tượng đó đáng sợ đến mức nào tôi vẫn còn nhớ như in. Nếu không nhờ y tá đến giở chăn lên tiêm thuốc, thật không biết kết quả sẽ thế nào. Mẹ khóc đến suýt ngất đi, nhưng nó cũng không có phản ứng gì. Cả nhà cảm thấy như vậy không được, nên quyết định đưa nó về nhà A Bố (bà ngoại, tiếng địa phương của Ninh Ba).
Suốt hai tháng trôi qua nó cũng vẫn như thế, không ăn không uống, chúng tôi không nỡ để nó như vậy nên cố trút vào miệng. A Bố đã 80 tuổi rồi, mỗi ngày ra vườn gặt rau làm nước ép đút từng muỗng cho nó, nhưng nó cũng không nuốt được bao nhiêu muỗng. Khoảng thời gian ấy, chúng tôi cơ hồ đã muốn bỏ cuộc, muốn nói với Kiêu Kiêu sự thật để nó đi tìm em, dẫu sao vẫn hơn dáng vẻ nửa tỉnh nửa khờ như thế, nhưng ba kiên quyết không chịu, chúng tôi cũng không có cách khác.Hai tháng sau, nó đột nhiên nói muốn quay về, chúng tôi ngỡ là cuối cùng nó cũng nghĩ thông suốt rồi. Ngờ đâu nó đòi đến thăm mộ của em. Em còn sống ở đây, chúng tôi biết đi đâu tìm một cái mộ. Cuối cùng vẫn là ba nhờ người đến núi Du Tiên mua một huyệt vị, cho người khắc vội tên của em lên đó rồi dẫn Kiêu Kiêu đi.
Mãi đến khi nhìn thấy tấm bia ấy, nó mới chịu bật ra tiếng khóc. Nó dựa lên đó, ngón tay sờ lên tên của em, dáng vẻ đó thê lương đến ngay cả tôi cũng không cầm được nước mắt.
Một thời gian sau thì ba tôi chuyển nơi công tác, cả nhà chúng tôi dọn đến nơi khác. Kiêu Kiêu cũng tìm được việc làm mới, dần dần bắt đầu lại cuộc sống bình thường. Chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm, ngỡ là giai đoạn gian nan nhất đã qua rồi, chỉ cần cho thêm thời gian, nó sẽ quên đi quá khứ, rồi quay về cuộc sống như xưa. Nhưng tôi phát hiện căn bản không phải như vậy. Tính tình của Kiêu Kiêu đã thay đổi, hành vi cũng rất kỳ lạ. Cứ đến cuối tuần thì nó sẽ mất tích, cũng không biết là đi đâu. Cuối cùng có một lần tôi lẻn theo dõi nó, mới biết hóa ra nó đi thăm mộ của em.”
Ninh Tâm nói đến đây chợt dừng lại, có lẽ cô ấy cảm thấy dùng hai chữ “thăm mộ” đối với một người còn sống sờ sờ như thế hơi kỳ cục. Nhưng tôi không để tâm, tim của tôi thắt lại, tôi thử cảm nhận tâm trạng của Tiểu Hải khi cậu ấy trải qua những việc này, nó là nỗi đau khổ như thế nào, tôi thật sự không thể tưởng tượng ra. Ninh Hải, vì sao lỗi của mọi người đều bắt một mình cậu phải gánh chịu. Vết thương của mình đã khỏi rồi, Thạch Dương tiêu dao ở nước ngoài, những người khác càng không bị vướng bận gì mà tiếp tục cuộc sống của họ, vậy còn cậu, ai sẽ cứu cậu? Và cậu lại đã làm sai điều gì?
“Mỗi tuần nó đều đi, buổi sáng đi, ngồi ở đó một ngày đến tối mới trở về, có lúc trời mưa to, về đến nhà thì toàn thân đã ướt mẹp. Chúng tôi đều rất đau lòng, nhưng lại không thể nói, càng không thể ngăn cản. Một hôm, có kẻ cướp nhà băng tại nơi Kiêu Kiêu làm việc, tuy cuối cùng không xảy ra chuyện gì, nhưng tôi hoảng cả hồn, vội vàng đến đón Kiêu Kiêu về nhà. Lúc ngồi trên xe, nó nói với tôi: ‘Chị, chị có biết lúc nãy em đã rất mong những người đó có thể bắn em chết không? Như vậy thì em sẽ được gặp lại Lạc Dịch, em rất nhớ cậu ấy, rất rất nhớ. Em đã đi thăm cậu ấy nhiều lần như vậy rồi, tại sao cậu ấy lại không về gặp em dù chỉ là một lần?’, lúc ấy tôi vô cùng chấn động, đồng thời cũng hiểu rằng, chúng tôi chẳng ngăn cản được gì cả.”
Lời nói của Ninh Tâm bị ngắt lại vì tiếng chuông điện thoại của tôi. Vừa nhìn thấy hiển thị cuộc gọi là Trần Đam, tôi lập tức chạy nhanh vào bệnh viện. Vừa rẽ qua hành lang thì đã nghe thấy tiếng của Ninh Hải, đó là tiếng khóc vô cùng thảm thương. Trái tim tôi hoảng cả lên. Tôi bị hai người đứng ở trước cửa chặn đường, Ninh Tâm đi ở phía sau nói với họ một câu, họ bèn thả tôi ra. Tôi xô cửa chạy vào trong.
Ba của Ninh Hải cũng đã đến, ông ấy đang đứng ở cuối giường, gương mặt tím sầm lại không nói một lời nào. Bà Ninh muốn giữ Ninh Hải lại nhưng lực bất tòng tâm, Trần Đam đang ở bên cạnh giúp đỡ. Ninh Hải không ngừng vùng vẫy, từ chối bất kỳ ai muốn đến gần.“Gạt con! Mọi người đều gạt con! Đồ bịp bợm! Tất cả đều là kẻ bịp bợm!”
Nhìn thấy tôi, Ninh Hải dừng lại hết mọi cử động, ngồi yên trên giường. Tôi cũng sững sờ nhìn cậu ấy.
Quá lâu rồi. Thật sự đã xa nhau quá lâu rồi, một cảm giác xa lạ ngăn giữa chúng tôi. Tôi bước qua đó, giang tay ôm cậu ấy vào lòng, cơ thể của Tiểu Hải cứng đơ, không có bất kỳ cử động phối hợp nào.
“Nằm mơ.” Có hai âm thanh nhẹ tênh vang lên.
“Không phải nằm mơ, là mình.”
“Lạc Dịch?”
“Ừm.”
“Có phải Lạc Dịch không?”
“Phải.”
Bấy giờ toàn thân của Ninh Hải mới thả lỏng ra, hai tay từ từ giơ lên, vòng lấy eo của tôi, từ từ siết chặt. Cảm giác thân thuộc ùa nhau kéo về từ sau cái ôm này, tôi cẩn thân ôm lấy Tiểu Hải, quên hết mọi người mọi việc xung quanh, thế giới dường như chỉ còn lại Ninh Hải trong lòng mình. Tiểu Hải bắt đầu bật khóc, tôi không khuyên giải, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng, giống như cậu ấy đã dỗ dành tôi mỗi khi tôi khóc vậy, tôi muốn mượn ngôn ngữ cơ thể đơn giản này cho cậu ấy an tâm.
“Về nhà nha? Về nhà được không?” Ninh Hải ngước lên nhìn tôi.
Tôi biết cậu ấy đang nói ngôi nhà của chúng tôi trước đây, tôi không thể nói với Tiểu Hải chỗ đó không còn là của chúng tôi nữa, song vẫn gật đầu,
“Được, về nhà.”
Tay của Ninh Hải nắm chặt áo của tôi, một bước cũng không chịu rời khỏi. Việc thuyết phục ông bà Ninh đã giao cho Trần Đam, Ninh Tâm cũng đã phát huy tác dụng của mình. Nói sao sự việc đã bày ra trước mắt, bất luận thế nào Ninh Hải cũng sẽ không tin lời của họ nữa. Ngoài việc nhận lời để tôi dẫn Ninh Hải về, họ không có lựa chọn nào khác. Trừ phi, họ thật sự không cần đứa con gái này nữa.
Đêm đó tôi đã ở lại phòng dưỡng bệnh, Ninh Hải chưa được về, vậy thì tôi ở lại với cậu ấy. Tôi không nói chuyện gì cả, chỉ chắc chắn mình xuất hiện trong tầm nhìn của Tiểu Hải, thỉnh thoảng cười với cậu ấy. Tiểu Hải thật sự quá tiều tụy, chờ khi trở về, nhất định không thể để cậu ấy như vậy nữa.
Chiều hôm sau khi xuất viện lại xảy ra chút vấn đề, Ninh Hải không chịu ngồi xe của Trần Đam, dường như vẫn còn rất oán hận A Đại. Người của Ninh gia cậu ấy lại không muốn gặp, túi hành lý mà Ninh Tâm thu dọn cũng là do tôi nhận lấy. Trong lúc tôi đang khó xử thì Ninh Hải lấy điện thoại ra gọi cho một người.
Rất nhanh, một chiếc taxi xuất hiện, tài xế là một thanh niên trẻ tuổi rất năng động. Vóc người rất cao, răng rất trắng, nhìn vào thì biết đây là loại người mỗi ngày đều sống rất vui vẻ.
Người đó nhìn Ninh Hải, rồi nhìn bàn tay nắm chặt của chúng tôi, cuối cùng mới nhìn tôi.
“Hi hi.” Một nụ cười đầy thiện ý, nhưng tôi lại cảm thấy hơi miễn cưỡng.
“Vẫn là đi ** chứ?” (Thành phố nơi tôi ở)
Ninh Hải gật đầu.
“Sao lần này lại không đi vào ngày chủ nhật? Đi sớm à?” Người thanh niên mở cốp xe ra, vừa nói vừa để hành lý trong tay tôi vào đó.“Đây là Lạc Dịch.” Nghe thấy vậy, người đàn ông rùng lên một cái rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi trong nỗi kinh ngạc.
“Chào anh.” Tôi gật đầu chào, tay phải đang nắm tay Ninh Hải, tôi không thể nào bắt tay với người đó.
“Ồ…, xin chào xin chào. Lên xe đi.” Người đàn ông có hơi hoảng loạn mà mở cửa xe, tôi gật đầu với Trần Đam bảo cô ấy đi trước, rồi quay lại tạm biệt Ninh Tâm, sau đó cùng Ninh Hải vào xe.
Trên đường về, Ninh Hải nói với tôi:
“Trước đây khi mình đi thăm cậu, đều do Lý Hiểu Lượng đưa đón.”
“Hì.” Tài xế cười một cái, tôi đoán hắn chính là Lý Hiểu Lượng, nếu không nhờ Ninh Tâm nói với tôi về chuyện ngôi mộ, tôi thật sự không biết ‘đi thăm tôi’ nghĩa là sao.
Tôi hôn lên trán của Ninh Hải, “Ngoan, sau này đừng làm chuyện khờ dại nữa.”
“Tôi không biết chuyện giữa hai người, trước đây cùng Ninh Hải đến ngôi mộ ấy, tôi còn tưởng Lạc Dịch là một người đàn ông. Hôm nay nhìn thấy người thật, hì hì, thật sự có hơi kinh ngạc.”
“Vậy à? Cám ơn anh đã chăm sóc cậu ấy.”
“Không có gì, hi hi.”
Ninh Hải không nói thêm gì nữa mà chỉ ngã đầu vào người tôi, tôi không biết cậu ấy buồn ngủ hay là vì quá mệt, tôi chỉ biết nắm chặt bàn tay ấy, để Tiểu Hải an lòng.
Chặng đường dài hơn hai tiếng. Tôi bảo Lý Hiểu Lượng đến nhà của Khắc Khắc, Ninh Hải không hỏi tôi, cậu ấy vẫn còn rất tỉnh táo, chỉ là rất yếu ớt, cũng rất yếu đuối.
Vừa bấm chuông thì Khắc Khắc đã mở cửa ra,
“Biết ngay là sẽ qua đây mà, chờ nửa ngày trời rồi.”
Ninh Hải nhìn thấy Khắc Khắc, bước vào ôm lấy cô ấy. Khắc Khắc cũng đỏ hoe cả mắt, khẽ khàng an ủi vài câu. Trần Đam đã về sớm hơn chúng tôi, nay đang đứng trước sô pha, có hơi gượng gạo. Tôi quay lại, nhận lấy hành lý từ Lý Hiểu Lượng rồi trả tiền.
“Cám ơn anh, sau này nếu có qua đây thì chúng ta cùng ăn cơm.”
“Không có gì, vậy tôi đi trước đây.”
Cửa nhà được đóng lại, không gian lặng thinh. Một lúc sau, Khắc Khắc tằng hắng vài cái rồi nói,
“Nhạc Dịch, tối nay mày và Ninh Hải cứ ở đây đi, tao qua chỗ của A Đại. Đồ dùng vệ sinh và đồ ngủ đã để trong phòng khách, mày cũng mệt hai ngày nay rồi, nghỉ ngơi sớm đi ha.”
Nói xong thì ngoắc tay gọi Trần Đam cùng rời khỏi.
Tôi mở nước, kéo Ninh Hải vào phòng tắm, giúp cậu ấy cởϊ qυầи áo, dìu cậu ấy vào bồn tắm, rồi tôi quay lại, tự cởi nút áo của mình. Nước mắt của tôi, lại đã không nghe lời mà rơi xuống.
Ninh Hải ốm đến cơ hồ là da bọc xương, cánh tay ấy khiến tôi cảm giác như chỉ cần mạnh tay một chút là có thể làm gãy xương. Một Ninh Hải như thế khiến tim tôi như bị dao xén vào, tôi chẳng thà cậu ấy không còn yêu tôi nữa, cậu ấy đã quên tôi, cũng không muốn cậu bị ấy giằng xé đến như vậy.
Tôi cố gắng kìm nén tiếng nấc của mình, tôi không muốn làm Ninh Hải khóc nữa, cậu ấy không thể chịu đựng quá nhiều đả kích mạnh mẽ. Cởi xong quần áo, tôi quay lại định đi vào bồn tắm.
Ninh Hải rúc người về sau trong nỗi kinh hoàng, hai mắt mở to nhìn chăm chăm vào cơ thể của tôi. Tim tôi chùn xuống, chết rồi.
Trên người tôi có vài vết sẹo rất lớn, còn có dấu tích may lại vết thương, nó xấu xí và kinh tởm như những con rết bò trên người, ngay chính tôi cũng rất ít khi nhìn vào những vết sẹo này. Làm Ninh Hải sợ rồi, nhất định là tôi đã làm cậu ấy hoảng sợ.
Tôi nhanh chóng lấy khăn tắm choàng lên người rồi chạy tới an ủi.
“Không sao đâu, đã khỏi rồi, đúng là hơi xấu một chút nhưng mà không sao đâu. Đừng sợ, hửm? Đừng sợ.”
Nước mắt của Ninh Hải liên tục tuôn xuống, cậu ấy cúi thấp đầu che mặt lại, có tiếng khóc buồn bã vọng ra, đó là nỗi bi thương xuất phát từ sâu trong đáy lòng. Tôi ôm lấy bờ vai mềm mỏng ấy, không cách nào duy trì sự kiên cường ngụy trang của mình nữa. Ôm nhau cùng khóc có lẽ đã là cách chân thực nhất để biểu đạt tâm trạng của chúng tôi hiện giờ.
Chúng tôi yêu nhau, chỉ là yêu nhau thôi, chưa từng phản bội, chưa từng tổn thương, chúng tôi chỉ muốn có được hạnh phúc mà mình muốn có. Nhưng lại không được, dù cho có cố gắng cách mấy, cuối cùng cũng là không được. Một năm giày vò qua đi, chúng tôi không thể trở về trước đây, cũng chẳng thể nắm giữ tương lai, nhìn nhau, đã không nói ra được những lời muốn nói. Có lẽ chỉ có tiếng khóc, mới giúp chúng tôi bày tỏ được nỗi u uất trong lòng, mới giúp chúng tôi, thả lỏng sợi dây đã căng đến sắp đứt trong trái tim.
Khi nằm lên giường, tôi giang tay ra muốn để Ninh Hải nằm lên tay của tôi. Trước đây Ninh Hải rất thích được tôi ôm trong lúc ngủ, nhưng tôi lại thích nằm úp người, vì vậy chúng tôi lâu nay luôn mạnh ai nấy ngủ. Nhưng lần này, cậu ấy lại chỉ nằm sát vào tôi, tay níu chặt áo của tôi, cơ thể cuộn lại như trẻ sơ sinh. Từng đọc thấy trên sách, người có tư thế ngủ như vậy, là vì trong lòng không có cảm giác an toàn. Tiểu Hải, cậu đang sợ hãi ư? Có mình ở bên cạnh, vẫn không xóa tan được nỗi sợ trong lòng cậu sao? Mình phải làm gì mới có thể giúp cậu đây?