Tiên Thương Chi Luyến

Chương 1

"Vυ't! Vυ't!"

Âm thanh của roi da vang dội quanh quẩn khắp phòng, Nguyễn Ngô Sương nhìn Nguyễn Đa, người bị mình đánh đến tứa máu, đầu óc dâng lên cơn kích động khát máu. Chiếc roi mua được từ một lần xuất ngoại thuần làm bằng da trâu, vẫn còn trong tay Nguyễn Ngô Sương vấy đầy dung dịch đỏ tươi.

Loại roi da này dù là quất lên ngựa cũng khiến thịt tróc da bong, đừng có nói là đánh lên người, đây lại là một cô gái yếu đuối, da thịt vô cùng mỏng manh.

Nguyễn Ngô Sương quỳ xuống bên cạnh Nguyễn Đa, móng tay nhẹ xẹt qua một vết thương. Hành động này, chẳng khác nào như xát muối, vốn miệng vết thương không ngừng chảy máu, nay lại càng thêm nghiêm trọng.

– " Tỷ tỷ… không… " – Nguyễn Đa nhẹ giọng than, cảm giác đau đớn khiến hai mắt chảy nước, một màn nhạt hoà mơ hồ bao trùm tầm nhìn. Thân thể trần trụi không ngừng run rẩy, đầy người còn in vết thâm tím cùng chi chít vết roi da. Trông cảnh tượng vô cùng thương tâm, có lẽ sẽ chẳng ai nghĩ ra kẻ nào nỡ đối xử tàn nhẫn với một cô gái mới chỉ 16 tuổi như vậy.

– " Im ngay! Ngươi định làm ba của ta bị đánh thức sao? Muốn cho ông ấy thấy bộ dạng dâʍ đãиɠ này của ngươi sao" – Nguyễn Ngô Sương nhìn gương mặt đẫm nước mắt của em gái. Người này ngoại hình 90% giống Nguyễn Ngô Sương. Là con gái của kẻ thứ ba xen vào giữa cuộc hôn nhân tốt đẹp của ba mẹ. Tồi tệ hơn nữa, người đàn bà đó lại hại chết chính mẹ nàng.

Nguyễn Ngô Sương hận, chưa bao giờ hận ai như vậy. Lúc vừa nhìn thấy con gái của bà ta, lòng không kiềm được chỉ muốn tra tấn nàng, muốn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia của nàng hiện lên vẻ thống khổ đến tột cùng. Không chút lưu tình, Nguyễn Ngô Sương vừa dùng roi đánh, ánh mắt điên dại ngắm nhìn em gái mình trong đau đớn.

————

Dùng cán roi trêu đùa hoa hạch sưng đỏ của Nguyễn Đa, tay kia chiếm lấy khoang miệng, những ngón tay tàn bạo đẩy vào khiến dịch vị không ngừng chảy ra.

– "A… ưm… " – Nguyễn Đa rêи ɾỉ khó chịu, cảm giác buồn nôn dâng lên vì bị Nguyễn Ngô Sương dùng ngón tay trêu đùa đầu lưỡi, nhưng đi cùng với đó, lại là một tia kɧoáı ©ảʍ. Miệng Nguyễn Đa nhẹ bao lấy ngón tay của Nguyễn Ngô Sương, đây là ngón tay của chị gái, chỉ cần là của Nguyễn Ngô Sương, tất cả Nguyễn Đa đều thích.

Nhận thấy bộ dạng cam chịu có phần kɧoáı ©ảʍ của Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương tức giận , như lửa hận bùng bùng trỗi dậy. Liền dùng cán roi ước chừng dài bằng ba đốt ngón tay đi vào cơ thể Nguyễn Đa.

– "A… Tỷ tỷ… tỷ tỷ… " – Bên dưới dòng máu đỏ chầm chậm tuôn ra, dính lên cả tấm thảm trên sàn, toàn bộ căn phòng ngập tràn mùi máu tươi. Nguyễn Đa đặt những ngón tay gắt gao cấu lên thảm, dùng toàn bộ sức lực để hô hấp. Lúc bị tiến vào đột ngột, nàng thiếu chút nữa cắn lên ngón tay chị gái. Không dám, chính xác là không muốn làm chị gái bị đau.

Nguyễn Ngô Sương nhận ra tâm ý những hành động ngu ngốc của Nguyễn Đa. Cơ thể bị chính chị gái tra tấn dính đầy thương tích, vậy mà hiện tại vẫn cố không muốn làm tổn thương đến người ấy.

Khước giác cảm nhận được mùi tình dịch hoà lẫn máu, Nguyễn Ngô Sương như thấy trước nay chưa hề có mùi vị nào khiến đầu óc mình bị kích động như vậy, cứ như một loại kɧoáı ©ảʍ bào mòn lý trí. Tay di chuyển ngày càng nhanh bên trong cơ thể Nguyễn Đa.

– "A!… a!!! " – Nguyễn Đa đau đớn kêu lên, hai tay cấu lấy tấm thảm đã sớm thấm đầy máu. Cảm giác cán roi to lớn không ngừng va chạm bên trong thân thể mình, Nguyễn Đa ý thức dần trở nên mơ hồ, nhưng sự đau đớn tột cùng khiến nàng không thể ngất đi, chỉ có thể như vậy mà chịu đựng.

Nhìn được gương mặt Nguyễn Đa chứa nét thống khổ, Nguyễn Ngô Sương thản nhiên cười. Nàng thích nhìn Nguyễn Đa như vậy, thích máu của Nguyễn Đa, càng thích nhìn Nguyễn Đa vừa khóc đến ướt đẫm, vừa phải gọi lên tên mình. Nguyễn Ngô Sương nâng đầu Nguyễn Đa lên, buộc phải nhìn thẳng vào mình.

– "Làm sao vậy? Rất đau đúng không. Nếu đau, ngươi có thể rời đi, từ nay về sau cũng không phải ở đây. Ta sẽ nói ba để ngươi được đi, như vậy chẳng phải ngươi sẽ không còn bị ta mỗi ngày mang ra tra tấn."

Nghe thấy Nguyễn Ngô Sương muốn mang mình đi, ý thức mơ màng bỗng chốc tỉnh táo lại. Nguyễn Đa gắt gao nắm lấy quần áo trên người Nguyễn Ngô Sương, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

– "Tỷ tỷ… van cầu ngươi đừng đuổi ta đi. Tra tấn ta như thế nào ta cũng không bận tâm, chỉ cần đừng đuổi ta đi"

– "Ha ha ha, Nguyễn Đa, ngươi thật là đê tiện. Ngươi tự nhìn lại mình đi, xem có khác mẹ ngươi bao nhiêu không. Tiện nhân!"

Nguyễn Ngô Sương chế giễu Nguyễn Đa, điên cuồng đẩy cán roi vào sâu cơ thể gầy yếu của Nguyễn Đa, mỗi lần đều phải ngập hết cán mới chịu bỏ qua.

– "A… tỷ tỷ… cầu xin tỷ… đau quá… đau quá… a-a-a… a .. "

Không biết rốt cục tra tấn bao nhiêu lâu, đến nỗi ngón tay còn cảm thấy đau nhức, Nguyễn Ngô Sương mới thanh tỉnh lại. Nhìn chính ngón tay của mình vương những giọt máu chảy xuống thảm. Nguyễn Ngô Sương rút cán roi ra khỏi cơ thể Nguyễn Đa, liền thấy gương mặt bên dưới khẽ nhíu lại, chịu đựng. Cán roi dính đầy máu tươi. Hạ thể Nguyễn Đa cũng đang chảy máu.

Trong lòng đột ngột quặn đau, tựa như bị một thứ gì đó thắt lại.

Nguyễn Ngô Sương đứng lên, nhìn lên tường lộ vẻ ngạc nhiên, cũng đã 4h sáng rồi. Không nghĩ được mình lại tra tấn Nguyễn Đa suốt cả một đêm. Chỉnh lại quần áo vì cuộc tra tấn mà lộn xộn, Nguyễn Ngô Sương buộc bản thân cứ vậy đi ra khỏi phòng, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn Nguyễn Đa một cái cũng không có.

Chẳng khác gì một con búp bê gỗ bị đứt dây, Nguyễn Đa nằm như người chết sóng xoài trên mặt đất. Toàn thân chỗ nào cũng đau nhức, hạ thể thậm chí như mất đi tri giác. Dùng hết sức lực còn lại lết đến phòng tắm, Nguyễn Đa buông cơ thể ngâm mình trong bồn. Nước nóng chạm đến miệng vết thương, cơ thể càng thêm đau đớn.

Nguyễn Đa chậm rãi tẩy rửa thân thể, hàm răng gắt gao cắn lấy môi dưới, ngăn bản thân phát ra tiếng kêu. Đến lúc đi ra khỏi bồn tắm, nước bên trong đã biến thành màu đỏ, tản mát hoà lẫn vào nhau đến nỗi kì dị.

Lảo đảo ngã lên giường, Nguyễn Đa trán rịn đầy mồ hôi. Dùng chăn kéo lên che đi thân thể trần trụi, cảm thấy vô cùng mệt mỏi không chịu nổi liền đi vào giấc ngủ.

Mới sáng sớm, 6h sáng, giấc ngủ nặng nề đã bị phá rối bởi tiếng đập cửa.

– "Nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư! Dậy thôi" – Nghe thấy tiếng kêu của vυ' Phương bên ngoài, Nguyễn Đa rất muốn đứng dậy mở cửa, nhưng hiện tại một chút sức lực cũng không có. Bị tra tấn một đêm thân thể không những không thể hồi phục như cũ, mà tình trạng còn nặng nề thêm. Những vết thương do roi da gây nên còn chưa được sơ cứu. Bên dưới cũng muốn sưng không chịu nổi, thậm chí còn để lại tụ huyết.

– "Nhị tiểu thư! Nếu không dậy sẽ không kịp đến trường"

– "Vυ' Phương!" – Vυ' Phương còn đang nói dở, trước cửa Nguyễn Ngô Sương bỗng xuất hiện. – "Vυ' Phương, vυ' đi xuống đi, Nguyễn Đa hôm nay có vẻ không được khoẻ, có lẽ phải nghỉ học, ta tới chăm sóc cho Nguyễn Đa là được"

– "Nhưng đại tiểu thư à, lão gia nói rằng…. "

– "Vυ' Phương! Ta ngay cả em gái mình mà cũng không có quyền quyết định gì sao. Với lại ta cũng là bác sĩ, chăm sóc cho Nguyễn Đa chẳng phải rất hợp lý sao" – Nguyễn Ngô Sương lạnh lùng hỏi, ánh mắt không nhiệt độ chiếu thẳng khiến vυ' Phương hiển nhiên không thể cãi lời.

– "Ta… xin lỗi tiểu thư… ta đi ngay"

Nhìn vυ' Phương rời xuống lầu, Nguyễn Ngô Sương lấy chìa khoá ra mở cửa. Vừa bước vào, đã nhìn thấy Nguyễn Đa nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt.

Trong phòng còn tràn ngập mùi máu, chiếc roi dính đầy máu tươi còn ở dưới đất. Tấm thảm trắng nhuộm một màu đỏ như mực ấn, giống như hoa mai nở trong tuyết trắng.

Nguyễn Ngô Sương tiến tới giường, ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Nguyễn Đa.

Mái tóc của Nguyễn Đa chưa bao giờ cắt, đen dài buông đến tận eo. Lông mày giống mình, dày và cong vυ't, đôi mắt có to hơn một chút. Chiếc mũi cao kiêu kì cùng hai cánh môi có chút khô.. Nếu hai người đi trên đường , chắc chắn mọi người sẽ nghĩ đây là hai chị em song sinh. Nhưng Nguyễn Ngô Sương biết rõ, đứa trẻ này, chẳng qua là đồ tiện nhân của tiểu tam sinh ra mà thôi.