Tiên Thương Chi Luyến

Chương 66

Chương 66

Nguyễn Ngô Sương ở dưới đại sảnh khách sạn thanh toán tiền, sau đó chậm rãi đi ra. Đầu vẫn còn đau như muốn nổ tung ra, nhưng mà đau lần này so với lần khác đều khắc sâu. Nàng không biết mình hôm qua sau khi uống say đã xảy ra chuyện gì, càng không biết tại sao Nguyễn Đa lại cùng xuất hiện với mình trong khách sạn, xem ra muốn biết chân tướng sự việc cũng chỉ có đến quán bar hỏi Thai Di.

Bởi vì hiện tại Nguyễn Ngô Sương thật sự không biết nên đối với mặt Nguyễn Đa như thế nào. Nghĩ đến trên cổ Nguyễn Đa nhìn thấy vết hôn ngân doạ người, Nguyễn Ngô Sương liên tưởng tới lời nói của An Nghiên : "Nàng quá mệt mỏi, cho nàng nghỉ ngơi một chút.... Quá mệt mỏi... Quá mệt mỏi... Haha..." Nguyễn Ngô Sương cười khổ, lái xe trở về Nguyễn gia.

.........................

Trong xe, phát ra tiếng kìm nén tiếng khóc làm cho người ta dị thường đau lòng. Từ Nhã vừa chậm rãi lái xe, vừa lấy tay xoa đôi mắt phát đỏ. Chiếu chiếu gương, phát hiện bộ dạng của chính mình lúc này thật không thích hợp đi làm. Mắt đã sưng lên giống như là cá vàng, như vậy đi vào, nhất định là sẽ bị nhân viên cấp dưới cười nhạo!

Con người chính là như vậy, rơi vào yên tĩnh liền miên man suy nghĩ. Lái xe vô mục đích, trong óc giống như cuốn băng tua lại, hình ảnh buổi sáng hôm nay lại một lần một lần hiện lên. Trần Hề biểu tình bất cần, Trần Hề đối với mình lạnh lùng, Trần Hề bỏ mặc mình, đều giống như một ngọn kiếm cắm vào lòng nàng.

Đem xe đỗ vào vệ đường, sau đó dùng tay gắt gao ôm lấy ngực. Thật sự rất đau, rất đắng.

Ngẩng đầu nhìn thế giới qua mắt, đó là nơi mình hướng tới. Nghĩ đến trước kia theo đuổi Trần Hề, chính mình luôn làm tài xế cho nàng, mỗi ngày đều chân chó theo nàng từng ca làm việc, sau đó vụиɠ ŧяộʍ từ ngoài cửa kính ngắm nàng, chú ý hết thảy về nàng. Hoàn toàn, lúc trở thành tài xế riêng hay là theo dõi nàng cũng thành thói quen, nhưng mà hôm nay người khiến nàng bị hấp dẫn nhìn ngắm cũng đã không còn.

Không muốn cứ vậy tiếp tục, Từ Nhã quyết định tới công ty đi làm, dùng bận rộn để giảm bớt đau đớn trong lòng, lại vô tình nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc bên ngoài cửa sổ. Nhìn lại vài lần, Từ Nhã quyết định xuống xe xác nhận một chút. "Tiểu Đa, là ngươi sao?" Từ Nhã nhẹ giọng hỏi, tranh thủ cho người phía trước có thể nghe thấy, lại không làm nàng giật mình.

Nhưng kêu được vài tiếng, người phía trước vẫn cứ tự bước tới trước, một chút cũng không có ý tứ quay đầu lại. Từ Nhã tưởng mình nhận sai người, nhưng mà... Lại cẩn thận đánh giá nữ nhân này một chút nữa. Quần áo thật là giống của Nguyễn Đa tối hôm qua, trọng yếu hơn là, trên thân người này phát ra một loại u buồn, dễ khiến cho người ta đau lòng.

Không muốn cứ đứng gọi người vô ích, Từ Nhã trực tiếp tiến đến vỗ vỗ bả vai người kia, khi cảm giác được thân thể người kia run run, nàng mới vội vã giải thích. "Thực xin lỗi thực xin lỗi, có thể là làm ngươi giật mình, chẳng qua là vừa rồi nhầm ngươi với bằng hữu của ta, thật sự có lỗi."

"Không sao đâu..." Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, điều này khiến cho Từ Nhã khẳng định chắc chắn người này là Nguyễn Đa. Nhìn nàng cũng không có ý muốn quay đầu, Từ Nhã trực tiếp tiến đến phía trước mặt nàng. Nhưng mà khi nhìn đến gương mặt của Nguyễn Đa, thế nhưng lại có một tia xúc động muốn khóc.

Bởi vì ngày hôm qua, ngọn đèn quá mờ nên Từ Nhã không nhìn rõ được dung nhan của Nguyễn Đa. Mà giờ này khắc này, Từ Nhã dĩ nhiên là nhìn rõ ràng. So với tám năm trước, hiện tại Nguyễn Đa đã hoàn toàn trưởng thành, rút đi phân tính trẻ con. Chẳng qua, khuôn mặt này khiến cho người ta cảm giác thực ưu thương.

Ánh mắt như trân châu đen không còn loé sáng mỗi khi nghe thấy tên Nguyễn Ngô Sương nữa, thật giống như cách ly với thế giới vậy, mặc kệ chuyện gì xảy ra đều không thể hấp dẫn ánh mắt của nàng. Từ Nhã tự nhiên là không dám để cho Nguyễn Đa cứ vậy mà tự đi về nhà, ngược lại là đem nàng kéo vào xe của mình.

"Tiểu Đa... ngươi... cái kia... Nguyễn Ngô Sương đâu?" Từ Nhã nghĩ nghĩ đến rất nhiều cái tên để gọi Nguyễn Ngô Sương, tỷ như... Bà già yêu tinh, tỷ tỷ của ngươi, hoặc là con ma men... Cuối cùng quyết định trực tiếp gọi tên. "À.. Tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ về nhà... về nhà.." Nguyễn Đa mặt mang mỉm cười trả lời, nhưng cô đơn trong mắt lại không lừa được ai cả. So với Nguyễn Đa tám năm trước, hiện tại nàng lại càng khiến cho người ta đau lòng. Có lẽ là từ trong tiềm thức, Từ Nhã chậm rãi đem Nguyễn Đa ủng vào trong ngực. Cảm giác được trong tay cứng lại thường, hơi hơi nhíu mày. Tuy rằng Nguyễn Đa đã không như năm đó gầy doạ người, nhưng mà cơ thể vẫn là ít thịt quá mức như da bọc xương.

"Tiểu Đa, xảy ra chuyện gì? Nói cho ta biết được không? Có phải là cái đồ Nguyễn Ngô Sương kia lại khi dễ ngươi không? Nói cho ta biết, để ta giúp ngươi được không?" Từ Nhã lo lắng hỏi Nguyễn Đa, trực giác nói cho nàng, sau khi hai người này rời khỏi bar nhất định xảy ra chuyện gì đó, mà việc này chính là nguyên nhân khiến Nguyễn Đa thất thần như bây giờ.

"Từ Nhã, ta thật sự không việc gì, chỉ là mệt mỏi mà thôi. Có đôi khi ta suy nghĩ, ta có phải là không nên xuất hiện trên thế giới này. Mỗi một đứa trẻ, đều là cất tiếng khóc bước vào thế giới, chưa từng có ai cười mà sinh ra. Khi ta gặp khó khăn nhất trong cuộc sống, ta cứ ngỡ, ta sinh ra có phải là để hứng chịu cực khổ hay không. Bất quá cho dù là như vậy, ta cũng sẽ không hối hận, ít nhất ta được quen biết tỷ tỷ, quen biết được bằng hữu như ngươi."

Từ Nhã lẳng lặng nghe Nguyễn Đa nói, trong lòng không ngừng bồn chồn. Nàng nghe, lại ra như thành Nguyễn Đa đang truyền lại di ngôn? Ý nghĩ này khiến cho Từ Nhã trong lòng nhảy dựng sợ hãi, nàng vội vàng đem Nguyễn Đa đẩy ra trên dưới kiểm tra nàng, phát hiện không dính thương tích gì mới yên tâm.

Nhưng mà, Từ Nhã không hề biết, nàng thiếu kiểm tra một nơi, đó chính là tim.

"Ngươi làm sao vậy?" Đối với hành động của Từ Nhã, Nguyễn Đa khó hiểu nghi hoặc hỏi. "Ngươi còn hỏi! Ngươi không có việc gì còn nói vậy khiến cho ta sợ, không biết là ta rất nhát gan sao? Nói cứ như là di ngôn vậy, ta còn nghĩ thân thể ngươi bị thương gì đó!" Từ Nhã vừa nói, một bên làm bộ như tức giận cốc đầu Nguyễn Đa, tỏ vẻ mình rất bất mãn.

Đối với hành động ngây thơ của Từ Nhã, Nguyễn Đa cũng chỉ là thản nhiên cười. So sánh với nụ cười trước kia, không hề còn vẻ ngây thơ chân thật, hoàn toàn chỉ còn là ưu thương và lạnh nhạt. Cười như vậy, tuy rằng rất đẹp, nhưng mà giống như là mặt trời lặn. Tuy rằng vô hạn kiều diễm, nhưng chính là ngắn ngủi trong nháy mắt, bởi vì đã là hoàng hôn.

Hai người ở trên xe hàn huyên một hồi lâu, sau đó Từ Nhã theo lời Nguyễn Đa đem nàng chở về nhà. Nhìn bóng dáng Nguyễn Đa đi lên lầu, trong tâm giống như một trận ấm áp vây quanh. Từ Nhã hiểu được, đây là loại thoải mái của tình bạn, mà không có tình yêu. Tựa hồ sau khi cùng Nguyễn Đa trò chuyện, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều. Từ Nhã nhìn đồng hồ, liền thật nhanh lái xe tới gần siêu thị.

"Viện trưởng Nguyễn! Viện trưởng Nguyễn!" Trần Hề lại lần nữa gọi Nguyễn Ngô Sương đang ngẩn người, trong lòng tràn đầy lo lắng. Hiện tại là lúc bệnh viện có cuộc họp báo cáo tổng kết mỗi tháng, nhưng Nguyễn Ngô Sương lại luôn thất thần.

"A. Tiểu Hề chuyện gì vậy?" Nguyễn Ngô Sương ngẩng đầu hỏi Trần Hề, làm cho mọi người trong phòng họp đều đen mặt. Một ít bậc tiền bối ở bệnh viện trực tiếp vứt tài liệu, rời khỏi phòng họp, miệng còn lung tung nói mấy câu như giới trẻ không bằng được những người tiền nhiệm. Nguyễn Ngô Sương đối với những lời này cũng không thừa hơi để ý, tiếp tục cứ vậy ngẩn người, mãi đến khi văn phòng chỉ còn lại nàng cùng Trần Hề hai người.

"Tiểu Sương, ngươi làm sao vậy? Có tâm sự sao?" Trần Hề lại hỏi lần nữa, tuy rằng nàng biết, Nguyễn Ngô Sương khác thường như vậy là có liên quan tới Nguyễn Đa.

"Haha, không có gì, chỉ là có chút việc chưa rõ lắm mà thôi." Nguyễn Ngô Sương nói xong, trong đầu vẫn còn hồi tưởng chuyện lúc sáng trong khách sạn. Trực giác nói cho nàng biết mình đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại đều không ra. Không hiểu được Nguyễn Ngô Sương trả lời qua loa, Trần Hề có hơi bất mãn, nhưng mà nàng cũng không thể cứ vậy bỏ qua vấn đề.

"Ngày hôm qua ngươi cùng Tiểu Đa đi đâu?" Trần Hề đem việc muốn hỏi trực tiếp nói thẳng, đối diện là biểu tình của Nguyễn Ngô Sương vô cùng kinh ngạc. "Ngươi tại sao biết tối qua ta cùng Tiểu Đa ở một chỗ? Các ngươi hôm qua cũng ở quán bar sao?" Nguyễn Ngô Sương giả vờ vui vẻ hỏi, Trần Hề mặt cũng đã đen lại. Mất công ngày hôm qua nửa đêm mình chạy tới, người này trong lòng một chút cảm kích cũng không có, hoá ra là cũng không biết đến sự hiện diện của mình.

"Ngươi thật là cái đồ không lương tâm! Quá mức trọng sắc khinh bạn đi? Cũng chỉ nhớ rõ cái muội muội kia của ngươi, đem tất cả đều quên sạch không còn một mảnh sao? Nếu không phải ta gọi điện cho nàng, nàng sẽ tới đón ngươi sao? Nói không chừng ngươi đã sớm bị đồ vô nhân tính Thai Di kia đem ném ra ngoài đường rồi cũng nên!" Trần Hề cãi nhau với Từ Nhã, chính là vì chuyện đêm qua, tâm tình

đương nhiên cũng không tốt lắm. Hiện tại, đôi mắt nàng khóc sưng đỏ vẫn còn.

"Tiểu Hề, thật có lỗi! Vậy thì cho ta được cảm ơn ngươi, thay ta gọi Tiểu Đa đến, chuyện của ta với nàng hôm nay mới được nói rõ."

Lời nói của Nguyễn Ngô Sương khiến cho trong lòng Trần Hề hơi hơi trầm xuống, đồng thời cũng rất nhanh phân tích ý tứ trong câu nói. Nhìn Trần Hề mày chau lại, Nguyễn Ngô Sương biết người này bắt đầu lại suy diễn lung tung. "Tiểu Hề, ta và Tiểu Đa đã nói rõ, ta sẽ làm tỷ tỷ của nàng, sẽ không làm phiền nàng." Nguyễn Ngô Sương nói xong, liền cầm lấy áo choàng rời khỏi phòng họp, bỏ lại Trần Hề một người ngẩn ra.

Nhưng là qua hồi lâu, Trần Hề mới từ câu nói của Nguyễn Ngô Sương khôi phục tinh thần. Nàng không hiểu nổi tại sao Nguyễn Ngô Sương cùng Nguyễn Đa lại thay đổi thành như vậy. Hai người rõ ràng tám năm trước đã nhận hết mọi đau khổ, lại không vì phải chia lìa mà phai nhạt tình cảm. Tuy rằng mình hôm qua đối với Nguyễn Đa nặng lời, những chỉ là những lời nhất thời do tức giận mà thôi, trong lòng Trần Hề vẫn hi vọng Nguyễn Đa cùng Nguyễn Ngô Sương có thể hạnh phúc cùng nhau.

Huống chi, hai người rõ ràng là rất yêu đối phương, tại sao lại cứ phải chia tay? Chẳng lẽ đều là một đám tự ngược sao?

Không muốn tiếp tục suy diễn, Trần Hề cũng lẳng lặng đi ra phòng. Nàng biết sau khi về nhà, chờ nàng cũng chỉ là một không gian lạnh lẽo.

TBC