Tiên Thương Chi Luyến

Chương 59

Chương 59

"Tiểu Đa..." Nguyễn Ngô Sương lại một lần nữa kêu tên Nguyễn Đa, giờ khắc này, nước mắt của nàng đã không còn khống chế được nữa, từ trong hốc mắt chảy xuống. Vươn tay ra, muốn lại một lần nữa được vuốt ve gương mặt tái nhợt gầy gò kia, lại không nghĩ rằng bị Nguyễn Đa lui bước né tránh.

"Tiểu Đa... Ngươi..." Tại sao? Tại sao lại né tránh ta? Ta chỉ là muốn chạm ngươi mà thôi. Ngươi chẳng lẽ vẫn còn trách tỷ tỷ sao? Trách móc tỷ tỷ đã không tin tưởng ngươi? Trách móc tỷ tỷ đưa ngươi một mình ra nước ngoài?

"Tiểu Đa... Ta rất nhớ ngươi! Cho ta chạm vào ngươi có được không? Đừng né tránh." Theo Nguyễn Ngô Sương mỗi bước đi tới gần, Nguyễn Đa lại chậm rãi thối lui, cuối cùng bất chợt xoay người chạy đi. Bóng dáng Nguyễn Đa ngày càng xa, Nguyễn Ngô Sương rốt cục không nhịn được nhiều như vậy, cũng lập tức đuổi theo.

Hai người đều là mang giày cao gót, lại đều là hai mỹ nữ có dáng người đáng để ý, tại chốn phố phường buôn bán trên đường lại "ngươi truy ta chạy", hấp dẫn nhiều người vây xem. Nguyễn Đa không biết tại sao bản thân lại muốn chạy, có lẽ bởi vì ánh mắt Nguyễn Ngô Sương quá mức ôn nhu, có lẽ là không nghĩ lại quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Đa lựa chọn lui bước.

"Tiểu Đa! Đừng chạy! Ngươi trở về được không? Ta thật sự rất nhớ ngươi! Ta thật sự không thể để cho ngươi rời đi lần nữa." Tiếng gọi theo sau của Nguyễn Ngô Sương càng ngày càng gần, Nguyễn Đa biết là nàng theo phía sau mình. Vì cái gì lại đuổi tới tận đây, vì cái gì ngươi muốn tìm ta! Tỷ tỷ, van cầu ngươi đừng đuổi theo ta nữa, ta thật sự không muốn phải chứng kiến ngươi cùng người khác ở cùng một chỗ.

Hai người một đường chạy vài ngõ phố, ngay cả Nguyễn Ngô Sương cũng kinh ngạc chính mình thế nhưng lại vì chuyện đại sự như vậy phải chạy bộ nhiều đến thế. Mắt thấy phía trước Nguyễn Đa tốc độ ngày càng chậm, Nguyễn Ngô Sương cố không được sắp đau nổ tung phế, vỡ yết hầu. Lại một lần nữa gia tăng tốc độ đuổi theo không rời. Vô luận như thế nào, nàng cũng sẽ không để cho người này lần nữa rời bỏ mình.

Nguyễn Đa chạy ngày càng chậm, cuối cùng từ chạy biến thành đi bộ. Ngay tại khi Nguyễn Ngô Sương sắp đuổi kịp, Nguyễn Đa lập tức khuỵ gối quỳ xuống mặt đường. Nguyễn Ngô Sương bị doạ đến tái nhợt mặt, nàng không biết Nguyễn Đa thương có hay không đã chữa khỏi hoàn toàn. Nhưng cho dù là khỏi, với thân thể của Nguyễn Đa, chạy nhiều như vậy cũng là không thể chịu nổi.

"Khụ khụ... khụ khụ..." Nguyễn Đa quỳ trên mặt đất kịch liệt ho khan, từng giọt mồ hôi theo chiếc cằm gầy gò nhỏ giọt xuống. Sắc mặt trắng bệch doạ người, đôi mày nhíu chặt chứng tỏ nàng bây giờ đang rất khó chịu. "Tiểu Đa! Ngươi sao vậy? Đừng doạ ta có được không? Ngươi sao vậy? Có phải là thương còn chưa khỏi?" Nguyễn Ngô Sương đem Nguyễn Đa ôm vào trong ngực, nghe na na từng tiếng ho khan tê tâm phế liệt đau lòng tột đỉnh. "Khụ khụ... thuốc... khụ khụ..." thân thể Nguyễn Đa ở trong lòng Nguyễn Ngô Sương run nhè nhẹ, hai tay không ngừng mò vào trong túi tìm kiếm thứ gì đó.

Nguyễn Ngô Sương nhìn ra ý tứ của Nguyễn Đa, nàng vội vàng buông Nguyễn Đa ra, giúp nàng đem lọ gì đó ở trong chiếc túi tung toé trên mặt đất. Nhìn thấy một lọ thuốc màu trắng, Nguyễn Ngô Sương liền biết đây là thứ Nguyễn Đa muốn tìm. Nhìn chữ ghi ở mặt trên, hẳn là một loại thuốc trị liệu dành cho phổi, dùng để giảm bớt đau khi bệnh tình đột phát.

Nhìn Nguyễn Đa đổ ra mấy viên thuốc, sau đó tuỳ tiện nhét vào miệng, Nguyễn Ngô Sương trong lòng càng thêm lo lắng. Nàng biết thương trên phổi của Nguyễn Đa là do vụ tai nạn năm xưa, nhưng lại không biết lưu lại di chứng nghiêm trọng đến vậy. Ngồi xổm xuống, lại một lần nữa đem Nguyễn Đa ôm vào trong ngực, lúc này Nguyễn Đa cũng không còn chống cự.

Bởi vì cuộc truy đuổi vừa rồi đã hao phí toàn bộ thể lực của Nguyễn Đa, nàng cứ vậy tuỳ ý cho Nguyễn Ngô Sương ôm, hai người cùng nhau ngồi ở bên cạnh đường cái. Chậm rãi, cảm giác được Nguyễn Đa hô hấp dần bình phục, Nguyễn Ngô Sương mới chịu buông nàng ra, lấy khăn tay giúp nàng lau mồ hôi trên trán.

"Tiểu... Tiểu Đa sao? Vừa rồi sao lại muốn chạy trốn? Ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi lắm hay không? Ngươi rõ ràng biết thân thể mình có bệnh, vì cái gì còn muốn chạy xa như vậy?" Nguyễn Ngô Sương thấp giọng quát Nguyễn Đa, nhưng mà trong giọng nói không  có tia phẫn nộ, ngược lại mang theo tia đau lòng khó giấu.

Nguyễn Đa an tâm tựa đầu lên bả vai Nguyễn Ngô Sương, cho dù là qua nhiều năm như vậy, hương vị người này, cái ôm của người này vẫn làm cho nàng cảm giác an tâm. Hai người liền ngồi ở đường cái như vậy dựa sát vào nhau hồi lâu, Nguyễn Đa cảm giác mình đã khôi phục khí lực, liền muốn giãy dụa thoát khỏi Nguyễn Ngô Sương.

Cho dù nàng không muốn rời đi ôm ấp ôn nhuyễn như vậy, nhưng lý trí lại nói cho Nguyễn Đa, nàng không thể ích kỷ, càng không thể tiếp tục níu kéo. Phát giác ý tứ của Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương trước tiên đứng lên, bất chấp sửa sang lại một ít quần áo, liền vươn tay bắt lấy Nguyễn Đa. Nhưng mà mong chờ của nàng cũng chỉ là công dã tràng.

Nguyễn Đa không cho bàn tay của Nguyễn Ngô Sương đang vươn ra chạm được vào mình, chỉ yên lặng giả bộ bận rộn cất túi thuốc trở về, sau đó cố sức đứng lên. Toàn bộ động tác, Nguyễn Đa không hề liếc mắt nhìn Nguyễn Ngô Sương một cái. Lạnh lùng như vậy, Nguyễn Ngô Sương tất nhiên là không quen mắt, cũng khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

"Tiểu Đa... Cùng ta về nhà được không?" Nguyễn Ngô Sương suy nghĩ thật lâu, mới mở miệng nói ra lời mà nàng vẫn luôn nghĩ đến. Vừa rồi bộ dạng Nguyễn Đa khốn đốn đã khiến nàng sợ tới mức chết khϊếp, nếu bây giờ còn để cho Nguyễn Đa một mình sống trong khách sạn, nếu chuyện xấu lại phát sinh thì ai sẽ chăm sóc nàng?

"Tỷ tỷ... Ngươi đi đi." Nguyễn Đa mặt không chút thay đổi đáp lại, hiện tại nàng đã cao vượt cả Nguyễn Ngô Sương, hơn nữa giày cao gót 10 phân, nhất thời khiến cho Nguyễn Ngô Sương sinh ra cảm giác bị áp bách. Nguyễn Ngô Sương ngẩng đầu nhìn Nguyễn Đa, người này rõ ràng vẫn là bộ dạng ấy, nhưng vì cái gì lại thay đổi nhiều đến vậy?

Nguyễn Ngô Sương run run vươn tay, trong giây lát đã đem Nguyễn Đa ôm vào trong ngực. "Tiểu Đa ngươi gạt ta! Sao lại muốn ta đi? Ngươi không cần tỷ tỷ sao? Ta tám năm này luôn luôn chờ ngươi, không có lúc nào là không nhớ tới ngươi! Ngươi có biết ta vượt qua mỗi ngày như thế nào không? Mỗi tối, ta đều ngủ trong phòng của ngươi, ta nhớ tới những chuyện từng làm đối với ngươi, ta thật sự rất hối hận, ngươi không thể tha thứ cho tỷ tỷ một lần nữa sao?"

Nguyễn Ngô Sương tâm tê phế liệt hô khiến cho không ít người qua đường đứng lại vây xem, vốn màn truy đuổi như điên đã thu hút không ít, hơn nữa hiện tại hai người lại một màn ôm nhau vô cùng ái muội. Dáng người cao gầy, diện mạo tinh xảo, hai người đứng giữa một đám người, chỉ liếc mắt qua cũng đủ thấy là hai mỹ nữ. Một hồi chạy, một hồi ôm, một hồi khóc, đã muốn hấp dẫn không ít người. Thật khó!

Nguyễn Ngô Sương ôm Nguyễn Đa trong lòng khóc đến tê tâm phế liệt, cảnh tượng như vậy, làm cho Nguyễn Đa có loại cảm giác như mấy đời thật xa thật xa. Trước kia từ lâu, chính mình cũng nằm gọn trong lòng Nguyễn Ngô Sương, khóc đến không thể kìm chế được. Cho dù bị bao nhiêu thương tổn, cũng chỉ hy vọng được đứng bên cạnh người này, mong chờ nàng cấp mình, chờ nàng ôn nhu.

Không thể không nói, cho dù đến bây giờ, Nguyễn Đa vẫn đang chờ đợi Nguyễn Ngô Sương đối chính mình ôn nhu. Nàng vẫn yêu Nguyễn Ngô Sương, yêu chính tỷ tỷ của mình, yêu nàng cùng chính mình giống nhau đều là nữ nhân, tỷ tỷ cùng cha khác mẹ. Tám năm trước đây, Nguyễn Đa cho rằng mình thích Nguyễn Ngô Sương, nhưng mà, sau khi lớn lên, Nguyễn Đa mới có thể hiểu được.

Nàng đối với Nguyễn Ngô Sương, đã sớm không phải thích, mà là yêu. Yêu hết thảy thuộc về nàng.. Yêu toàn bộ thuộc về nàng.

"Tỷ tỷ... Thực xin lỗi.." Nguyễn Đa không biết chính mình vì cái gì sinh ra buồn phiền, có thể là một loại quấy phá từ trong tiềm thức, cũng có thể là do Nguyễn Ngô Sương trước mặt mình lộ ra một mặt yếu đuối, làm cho Nguyễn Đa tâm đau. Nguyễn Đa từ trong lòng Nguyễn Ngô Sương thoát ra, Nguyễn Ngô Sương theo đó mà đôi mắt cũng sưng đỏ lên vì khóc quá nhiều, nhìn quả thực đáng thương dị thường.

"Tiểu Đa, ngươi không còn thích ta nữa phải không? Haha... Tám năm đã qua đi, tuy rằng không tính là lâu, nhưng cũng không phải thật ngắn. Nhớ rõ lúc ngươi rời đi, mới chỉ cao đến ngang mũi ta, không nghĩ rằng ngươi hiện tại cư nhiên lại cao hơn ta. Nhìn ngươi thành thục như vậy, tỷ tỷ thật sự rất cao hứng. Ngươi trưởng thành, cũng trở nên càng thêm vĩ đại rồi, còn ta thì đã..." Ta đã già đi, đã không thể khiến ngươi thích được nữa? Lời nói kế tiếp, Nguyễn Ngô Sương không nói ra miệng, mà để cho nó tự diễn ở trong lòng. "Ngươi..." Nguyễn Ngô Sương nói tới đây, ánh mắt lại có chút đỏ lên. Nàng xấu hổ cười cười, sờ đầu Nguyễn Đa giống như trước đây. "Ngươi sau này có thời gian thì trở về nhà đi, ba cũng đã già rồi, trong nhà chỉ còn ta với ba, cảm giác thật trống vắng đâu." Nguyễn Ngô Sương nói tới đây, liền không muốn tiếp tục nữa. Cho dù kiêu ngạo của nàng theo 8 năm chờ đợi Nguyễn Đa mà mờ nhạt đi, nhưng đến giờ khắc này đã là cực hạn của nàng.

Thực xin lỗi, Tiểu Đa. Nếu có thể, ta thật sự rất muốn gạt đi tôn nghiêm, liều lĩnh cầu ngươi ở lại, nhưng ta cũng không thể ích kỷ như vậy, ta sẽ tiếp tục chờ ngươi, đợi cho ngươi nhớ đến ta, đợi ngươi yêu ta lần nữa.

Nguyễn Ngô Sương xoay người chậm rãi tiêu sái rời đi, Nguyễn Đa cứ vậy đứng ở chỗ cũ, nhìn bóng dáng Nguyễn Ngô Sương cô đơn càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Một giọt nước mưa rơi xuống mu bàn tay, Nguyễn Đa kinh ngạc cúi đầu, lại phát hiện mưa ngày càng nhiều. Đưa tay vuốt mặt mình, hoá ra đây chính là nước mắt của mình sao... Nhưng là... vì cái gì lại khóc?

Không để ý tới người qua đường đang vây xem náo nhiệt, Nguyễn Đa đánh một chiếc taxi trở về khách sạn. Cầm hành lý, trả phòng liền đi tới căn nhà nàng đã thuê. Công ty gia cụ đã mang đến dụng cụ sinh hoạt cho Nguyễn Đa, nhìn căn nhà thuộc về chính mình, Nguyễn Đa lại không có lấy một tia cảm giác ấm áp.

Nguyễn Ngô Sương khóc đỏ hai mắt, còn có một loại tuyệt vọng, là Nguyễn Đa chưa từng tưởng tượng đến. Hoá ra tỷ tỷ kiêu ngạo kia, tỷ tỷ vốn tự tin vì cái lại trở nên như vậy? Là chính mình tổn thương nàng sao? Nguyễn Đa tự hỏi, sau đó lại giúp mình tự giải đáp.

Hành lý đồ đạc của nàng không nhiều, gần là vài kiện quần áo, cùng một số đồ đạc tất yếu ngoài ra không còn gì khác. Nằm ở chiếc giường vừa mua, rõ ràng đã mệt đến cực hạn, lại vẫn không thể ngủ. Di động đặt ở đầu giường bỗng phát ra tiếng vang, Nguyễn Đa nhìn dãy số xa lạ, hơi hơi kinh ngạc, nhưng vẫn bấm kết nối.

"Alo?"

"Alo, là Tiểu Đa sao?" Thanh âm của An Nghiên phía bên kia điện thoại vang lên.

"An tỷ? Ngươi sao lại..." Ngươi sao lại gọi điện thoại cho ta? Lại như thế nào thay số?

"Làm sao? Là ta khiến ngươi thất vọng sao? Thế nào, ở Trung Quốc có tìm được cái người tỷ tỷ mà ngươi yêu nhất kia không? Ta nói cho ngươi nga, ta đã mua vé máy bay tối nay, một lát nữa sẽ về tới Trung Quốc. Tối mai đại khái sẽ đến, cho nên..."

"Cho nên?"

"Ngày mai buổi tối 7 giờ, đến sân bay đón ta! Được rồi, ta lên máy bay đây, ngắt máy!"

Nghe đầu dây bên kia tiếng ngắt kết nối, Nguyễn Đa cũng không nói gì tắt điện thoại. Đối với An Nghiên, nàng tuy không yêu nhưng đã có tình cảm thật sâu nặng lẫn biết  ơn. Nếu không nhờ An Nghiên 8 năm qua quan tâm chăm sóc, nếu không có An Nghiên giải thích cho những nghi hoặc trong lòng, Nguyễn Đa tin tưởng nàng sẽ không có ngày hôm nay.

Nếu không có An Nghiên, có lẽ nàng đã biến thành một bệnh nhân tâm thần mang chứng tự kỷ, vĩnh viễn bưng chặt nội tâm. Có thể nói, Nguyễn Đa đem An Nghiên trở thành tỷ tỷ, nếu nói trên thế giới người mà Nguyễn Đa không muốn tổn thương nhất là ai? Người thứ nhất là Nguyễn Ngô Sương, người thứ hai chính là An Nghiên.

Thở dài, Nguyễn Đa vô lực nằm lại trên giường.

Rõ ràng đều là những người không muốn thương tổn nhất, lại đều bị chính mình làm cho thương tổn không phải sao? Nhưng lại đau đớn đến vậy...

"An tỷ, đến tột cùng phải thế nào mới có thể khiến ngươi buông tay?"

Chương 60