Tiên Thương Chi Luyến

Chương 46

Chương 46

"Ngươi thật sự muốn đi sao?" Nguyễn Ngô Sương hết sức ngăn chặn thanh âm không phải run rẩy, tuy rằng trong lòng nàng muốn nghe đáp án phủ định. Nhưng mà, sự thật vô cùng tàn khốc. "Tỷ tỷ, ta muốn xuất ngoại." Thanh âm Nguyễn Đa kiên định mà quyết tuyệt, gây cho Nguyễn Ngô Sương đòn đả kích trước tới nay chưa từng có.

Miễn cưỡng xả ra chút cười khổ, hốc mắt cũng đã trở nên đỏ bừng. Nước mắt giống như một đứa nhỏ bướng bỉnh, muốn tràn mi mắt mà ra. Nguyễn Ngô Sương quay người đi, không muốn cho Nguyễn Đa nhìn thấy chính mình yếu đuối, lại càng không muốn cho Nguyễn Đa xem đến cảm tình của mình. Cho dù là thua, cũng muốn hoàn mỹ thua không phải sao? Ngay cả ngươi rốt cục cũng muốn rời khỏi ta.

Nước mắt đã mơ hồ bao trùm hốc mắt Nguyễn Ngô Sương, không muốn  lấy tay lau đi, ngược lại là liều mạng ngửa đầu không cho chúng nó chảy ra. Nếu Nguyễn Ngô Sương quay người lại, khẳng định cũng nhìn thấy Nguyễn Đa giống mình nước mắt tràn đầy con ngươi. Nếu Nguyễn Ngô Sương chịu yếu thế một chút, thì chuyện kế tiếp có lẽ đang không phát sinh. Rất nhiều năm về sau, Nguyễn Ngô Sương mỗi khi nhớ lại, buổi tối hôm nay đều là một ngày làm cho người ta khó quên.

"Cám ơn... tỷ tỷ." tỷ tỷ, cám ơn ngươi, làm cho ta chết tâm. Cám ơn ngươi nguyện ý để ta đi. Cám ơn ngươi, thật sự cám ơn ngươi, cho ta một đoạn thời gian này. Tuy rằng ngươi không như ta tưởng là yêu thích ta, nhưng ta vẫn nhất định tiếp tục thích tỷ tỷ, vẫn còn thích tỷ tỷ. "Tỷ tỷ, ta trở về phòng." Nguyễn Đa xoay người, rời khỏi phòng. Không ai nhìn đến nhìn đến giọt rơi xuống mặt bàn, nước mắt trong suốt, cũng không có người nhìn đến, Nguyễn Ngô Sương đổ nước mắt. Nếu can đảm hướng đối phương nói ra lời thật lòng, kết quả có phải hay không tốt hơn một ít?

"Tiểu Đa.. Tiểu Đa... Van cầu ngươi đừng đi... Ta thích ngươi! Thích ngươi! Đừng rời xa tỷ tỷ được không?" Thân thể cuộn tròn ở trên ghế, bả vai Nguyễn Ngô Sương không ngừng run run. Có lẽ, chỉ có lúc này nàng mới chân chính là nàng. Rút đi kiên cường, hoàn mỹ, bề ngoài cao ngạo. Gần là một nữ nhân cần được người khác bên cạnh, vô cùng yếu ớt lại không chịu thẳng thắn thành khẩn.

Ngươi rốt cục muối rời khỏi ta có phải hay không? Có người thương, ngươi sẽ không còn thích tỷ tỷ. Rõ ràng nói cả đời sẽ thích tỷ tỷ, hiện tại, không làm được sao? "Nguyễn Ngô Sương, ngươi thật sự hảo vô dụng, hảo vô dụng!" Không ngừng trách cứ mình, vì cái gì trước đây không đối xử tốt với nàng một chút?

Con người, chẳng lẽ đều phải sau khi vĩnh viễn mất đi mới biết quý trọng sao?

Nguyễn Đa không biết mình bằng cách nào mới trở lại được phòng, nàng chính là biết, bắt đầu làm nàng rời đi khỏi phòng Nguyễn Ngô Sương, trong đầu nàng chính là trống rỗng. Nơi ngực lại truyền đến một trận quặn đau, Nguyễn Đa đau quỳ trên mặt đất. Loại đau này, không phải từ trên thân thể, mà là đến từ trong lòng, đến từ chính sâu trong tâm hồn.

Tỷ tỷ không thích mình, cho dù là mình phải rời xa tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng không có giữ mình lại? Này... xem như là mình thua sao? Đúng vậy! Là thua rồi, thất bại thảm hại! Vốn tưởng rằng tỷ tỷ có thích mình một chút, vốn tưởng sẽ làm cho tỷ tỷ thẳng thắn thành khẩn thừa nhận, kết quả... Lại đổi lấy kết cục hối hận đến vậy sao?

Bi cực bật cười, Nguyễn Đa cười, nước mắt cũng làm càn chảy. "Tỷ tỷ, ta thật sự rất muốn không thích ngươi, như ta không làm được, ta thật sự không làm được! Nếu nói, rời đi nơi này, ta có thể không thích ngươi, ta nguyện ý nếm thử! Đã không có ta, tỷ tỷ sẽ thật cao hứng đi? Dù sao, không có người như ta ở bên cạnh, tỷ tỷ có thể tìm thấy một người yêu thật tốt đi!"

Mở ngăn kéo ra, lấy ra tấm ảnh lén trộm được từ phòng Nguyễn Ngô Sương. Này đối với mọi người mà nói, đều là một bí mật. Không ai biết bao nhiêu đêm, Nguyễn Đa như thế nào đều ôm tấm ảnh này cùng nước mắt chảy đi vào giấc ngủ. Không ai biết, sau khi Nguyễn Ngô Sương ngược đãi Nguyễn Đa, nàng là thế nào chịu đựng đau xót một lần hôn môi Nguyễn Ngô Sương trong ảnh.

"Tỷ tỷ, ta sẽ cố gắng làm cho mình không thích ngươi, ta sẽ thực cố gắng, thực cố gắng..."

Đêm này nhất định không tầm thường, nếu có người đứng ở lầu hai, cần thận lắng nghe, sẽ nghe được từ hai phòng truyền ra tiếng khóc cực kỳ được khắc chế.

Buổi sáng hôm sau, Nguyễn Minh như trước thức dậy rất sớm. Cái bất đồng là, Nguyễn Đa là người thứ hai xuống dưới, mà Nguyễn Ngô Sương biến thành người cuối cùng. Nhìn Nguyễn Ngô Sương một đôi mắt sưng đỏ, tâm Nguyễn Minh gắt gao run lên. Lập tức lại  nhìn về hướng Nguyễn Đa, hai người tình trạng cơ hồ giống nhau. Giờ khắc này, Nguyễn Minh trong lòng đã có chút xây xẩm mặt mày!

"Ba" Nguyễn Ngô Sương thản nhiên cười, kéo Nguyễn Đa ngồi tại bên cạnh. "Ừ, hôm nay thức dậy có chút muộn, hôm qua có phải không ngủ được hay không? Nguyễn Minh hỏi như không có chuyện gì. "Vâng, hôm qua có chút mất ngủ. Cái kia, còn có một việc muốn nói cho ngươi, Tiểu Đa nói nàng muốn ra nước ngoài du học, không biết ba có đồng ý không?"

Nghe Nguyễn Ngô Sương nói, chính trên mặt con gái mình lộ ra chút miễn cưỡng cười. Tâm Nguyễn Minh hung hăng bị đau , quay đầu nhìn Nguyễn Đa ngồi một bên không buồn hé răng. Có lẽ, đem người này tiễn bước, thật là lựa chọn tốt nhất. Đi rồi, hai người sẽ không còn dây dưa, đoạn cảm tình này có thể chấm dứt!

"Có thể, Tiểu Đa nghĩ muốn đi đâu?" Nguyễn Minh nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói cũng nghe không ra một chút cảm tình. "Đâu cũng được, đều do ngài quyết định." Nguyễn Đa nhỏ giọng đáp lại, đầu lại vẫn là ép đến cực thấp. "Vậy đi Pháp đi, nơi đó cảnh sắc không tồi, trường học cũng rất danh tiếng."

"Vâng." Đi nơi nào đều có thể, tâm đều đã rơi mất, đứng ở đâu còn có khác nhau sao? Nàng ngước mắt vụиɠ ŧяộʍ ngắm nhìn Nguyễn Ngô Sương, trước kia làm động tác này trong lòng Nguyễn Đa đều cảm giác vô cùng hạnh phúc, nhưng mà vào lúc này, lại chỉ có không nói nên lời đau lòng.

Tỷ tỷ, ta thật sự phải rời khỏi, thực xin lỗi, Tiểu Đa không thể tiếp tục cùng ngươi được nữa!

Nói chuyện xong, bàn ăn thật lâu là trầm mặc. Nguyễn Minh thuỷ chung đều quan sát phản ứng của Nguyễn Ngô Sương, cảm tình hai người kia hắn đều xem ở trong mắt, có lẽ là "trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường", người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Hắn sáng sớm đều nhìn đã biết hai nữ nhi quan hệ không sáng tỏ. May mắn, các nàng còn chưa phát hiện được tình cảm của đối phương, như vậy là tốt nhất. Không cần mình đi chia rẽ các nàng, các nàng cũng tự sinh ra vết rách.

"Tiểu Đa, đi theo ta một chút." Nguyễn Minh đầu tiên mở miệng, đánh vỡ không khí trầm mặc. Nguyễn Đa buông đồ ăn, liền như vậy đi theo Nguyễn Minh đến thư phòng. Vẫn đang ngồi trước bàn ăn, Nguyễn Ngô Sương kinh ngạc nhìn bóng dáng Nguyễn Đa rời đi, tâm đau giống như bị lấy máu.

Muốn nắm lấy tay Nguyễn Đa nói ngươi không cần đi? Nhưng là... ta không có dũng khí cùng tư cách.

Đi theo Nguyễn Minh vào tới thư phòng lần trước tới một lần, vào trong, Nguyễn Minh đã bị  toàn bộ không khí trong phòng ép tới khó thở nổi. Nguyễn Minh ngồi ở trước chiếc bàn màu đỏ gỗ thô, chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh ý bảo Nguyễn Đa ngồi xuống. Mà Nguyễn Đa chính là nhẹ nhẹ lắc đầu, tỏ vẻ mình đứng là tốt rồi.

"Là ngươi tự quyết định muốn ra nước ngoài sao?" Nguyễn Minh không một tiếng động châm một điếu thuốc, chậm rãi hút. Sương khói rất nhanh liền tràn ngập gian phòng. Nguyễn Đa lần đầu tiên ngửi thấy vị khói thuốc , nhất thời không thích ứng liền nhẹ giọng ho khan. Nhưng mà người tạo thành hết thảy tội này đều không có ý tứ dừng lại, vẫn tiếp tục một bên nuốt mây phun khói.

"Là ý của ta." Nguyễn Đa nhẹ giọng nói xong, cho dù cố nén không ho khan, nhưng cổ họng vẫn bị mùi thuốc làm cho khó chịu. "Như vậy cũng tốt, ngươi đi rồi, cũng sẽ không cùng tỷ tỷ dây dưa. Tiểu Đa , người là đứa trẻ ngoan, ngươi hẳn là biết được ba ba khổ tâm."

"Chuyện các ngươi, ta đã sớm biết, ta cũng biết ngươi chịu nhiều khổ. Tỷ tỷ ngươi là một người sắp ở đỉnh cao, bệnh viện Hồng Minh về sau sẽ giao cho nàng, nếu để người ngoài biết được  nàng cùng ngươi quan hệ ? Mọi người sẽ nghĩ tỷ tỷ ngươi thế nào? Không ai biết sự tồn tại của ngươi, các nàng sẽ không đem mũi kiếm chỉ vào ngươi, nhưng mà tỷ tỷ ngươi, danh dự sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát."

"Tỷ tỷ của ngươi hẳn là nên gả cho một nam nhân ưu tú, mà nàng cũng không thể yêu ngươi, ngươi hiểu không?" Nguyễn Minh mặt không chút thay đổi nói, hắn lại không biết, theo mỗi câu mỗi từ mình nói ra, đều là ở trước ngực Nguyễn Đa khoan một lỗ hổng. Một đao rồi một đao, đâm đến trái tim kia đã muốn vỡ nát, máu tươi đầm đìa, lại vẫn không chịu dừng tay.

Tâm như tro tàn, có lẽ chính là loại cảm giác này đi? Nguyễn Đa nghĩ vậy.

"Ba, ta hiểu được, ta đều hiểu được." Là tại ta không xứng với tỷ tỷ, còn ngu ngơ nghĩ rằng tỷ tỷ thích ta. Hoá ra đúng là  ta tự mình đa tình, tự cho là đúng. Nguyễn Đa, sinh ra đã là dư thừa, một người ngay cả sự tồn tại đều là dư thừa, ngay cả sinh nhật đều không có, làm sao có thể làm cho tỷ tỷ hạnh phúc?

Có lẽ, ta rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.

"Tiêu Đa, ba cám ơn ngươi, ngươi là một hài tử hiểu chuyện, ngày mai ta sẽ cho người đi đặt vé máy bay. Ở nước ngoài, thiếu tiền  cứ nói với ba, ba sẽ cho ngươi, bao nhiêu tiền cũng không sao. Dù sao ngươi cũng là nữ nhi của Nguyễn Minh ta, ta sẽ không để ngươi ở nước ngoài mất mặt." Đến tột cùng là vì ta là nữ nhi của ngươi, hay là sợ ta làm ngươi mất mặt đây?

"Ba, ta trở về phòng." Liền giống như lần trước rời đi, cố nén nước mắt không cho mình khóc. "Không được, còn không thể khóc ở nơi này, tỷ tỷ... tỷ tỷ sẽ nhìn thấy mất." Cho dù đến lúc này, lại vẫn còn nghĩ cho người kia sao?

Về tới phòng của chính mình, Nguyễn Đa khoá cửa lại quỳ trên mặt đất. Nước mắt không chịu khống chế rơi trên thảm, sau đó liền biến mất. Tay run run chậm rãi lấy ra chiếc dao trong ngăn kéo, gắt gao nắm trong tay.

TBC