Chương 31 :
Nguyễn Ngô Sương nghiền ngẫm cười, hai mắt đều bịt kín một tia sắc dục. Dùng đầu ngón tay mơn man cằm và cổ Nguyễn Đa, mặt cũng chầm chậm hướng tới người kia sắc mặt đang ửng hồng. Cảm thụ được nhiệt khí Nguyễn Ngô Sương thở ra vờn trên mặt mình, cánh mũi bao trùm mùi nước hoa trên người Nguyễn Ngô Sương.
Chỉ cần từng này kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cũng đã làm cho Nguyễn Đa thân thể nhuyễn như sắp tan chảy thành nước, thẳng tắp ngã vào lòng Nguyễn Ngô Sương. Bốn cánh môi va chạm đến cùng nhau, sinh ra lửa dục tối huyền diệu (huyền diệu nhất) trên thế giới. Nguyễn Ngô Sương không nể tình, hôn Nguyễn Đa, dùng sức đem dịch vị trong miệng Nguyễn Đa hoà tan vào miệng mình, việc đã quen thuộc như trong lòng bàn tay nuốt vào dạ dày.
Căn phòng vốn im lặng, liên tiếp vang lên tiếng hôn môi đầy ám muội, không khí trong nháy mắt bị châm ngòi dục hoả, lại có xu hướng càng thiêu càng vượng. Nguyễn Ngô Sương vừa hôn môi Nguyễn Đa, vừa ôm Nguyễn Đa đặt lên giường. Nhìn Nguyễn Đa hai mắt mê man, còn có hai cánh môi bị mình hôn đến phát sưng.
Đầu óc bị cảnh sắc phía trước chiếm cứ, rốt cuộc lí trí không thể nào bảo trì được nữa. Hàng khoá áo trên bộ đồng phục của Nguyễn Đa xôn xao một tiếng, trong nháy mắt đã bị loại bỏ vứt sang một bên. Trên thân cũng chỉ còn lại vỏn vẹn một kiện áo trắng mỏng manh, căn bản che đậy không nổi nơi đó viên mãn cảnh xuân.
Nguyễn Đa đem hai tay giơ lên đầu, phối hợp cùng Nguyễn Ngô Sương cởi nốt chiếc áo trên người mình. Trước đây đã có vài lần kinh nghiệm, Nguyễn Đa có thể tưởng ra Nguyễn Ngô Sương sắp muốn làm gì với mình. Trong lòng có chút nho nhỏ sợ hãi, còn phần nhiều lại là chờ mong. Nguyễn Đa có thể cảm nhận được, loại chuyện này, phải là vì tỷ tỷ thích mình mới có thể làm ra.
Nhìn áo ngực hồng nhạt bị Nguyễn Ngô Sương cởi bỏ, mặt Nguyễn Đa cũng không chịu thua kém liền đỏ lên. Nguyễn Ngô Sương không vội vã, hai tay dùng sức đặt trên hai khoả no đủ đã bại lộ trong không khí của Nguyễn Đa. Gần là mấy chục giây công phu, đỉnh đỏ bừng cũng đã cứng lên như đá, thẳng tắp kiên định đứng lên.
"A... ư...ưʍ..." Tuy rằng biết phát ra âm thanh như vậy cực kỳ hư hỏng, nhưng Nguyễn Đa chính là khống chế không được muốn hô lên thành tiếng. Đối với Nguyễn Ngô Sương âu yếm, Nguyễn Đa cho trước tới bây giờ đều là không thể chống cự. Thật giống như là một con vật Nguyễn Ngô Sương chăn nuôi độc chiếm, không thể chống cự mệnh lệnh hay yêu cầu của chủ nhân.
Nghe được tiếng Nguyễn Đa mảnh mai vô lực than nhẹ cùng tiếng thở dốc, Nguyễn Ngô Sương chỉ cảm thấy chính mình tâm như muốn tan chảy, động tác cũng càng thêm ôn nhu. Dùng miệng môi hôn nhẹ vết sẹo trên người Nguyễn Đa, tâm bỗng tràn lan ra cảm giác đau. Này một người trên thân thể đều là vết sẹo, hoàn toàn kết quả do chính mình lưu lại.
Không chỉ một lần trong lòng lại sám hối, vì cái gì trước đây lại đối xử với người này như vậy? Nhưng mà, mặc kệ Nguyễn Ngô Sương nghĩ đến đâu, đều không có được đáp án. Chỉ có thể nói, mình ngày trước trong người tồn tại một ác ma. Lúc ngược đãi Nguyễn Đa, tâm lý cũng đạt đến phần nào kɧoáı ©ảʍ. Mỗi lần nghe được thanh âm người kia vì thống khổ mà kêu lên, mỗi lần nhìn thấy người kia biểu tình ẩn nhẫn, Nguyễn Ngô Sương đều hưng phấn đến độ nổi điên.
Nhìn vết sẹo bị mình hôn đến ướt đẫm, Nguyễn Ngô Sương vừa lòng cười. Chậm rãi cởϊ qυầи Nguyễn Đa ra, nhìn qυầи ɭóŧ đã muốn ướt sũng tình dịch. Nguyễn Ngô Sương cúi xuống, dùng răng cắn quanh ven qυầи ɭóŧ, cứ vậy dùng miệng đem tầng phòng hộ cuối cùng của Nguyễn Đa hoàn toàn trừ bỏ.
Nguyễn Ngô Sương híp lại hai mắt, thường thức cảnh đẹp trước mắt. Đoá hoa nộn nộn hồng nhạt, bên trong hoa hạch đã vì động tình mà sưng cứng. Cái động khẩu nho nhỏ không ngừng tràn ra mật hoa trong suốt, làm cho cả phòng tràn ngập mùi hương thơm ngát. Ý xấu lấy tay sờ sờ khoả hoa hạch, vừa lòng nhìn Nguyễn Đa thân thể kịch liệt run rẩy, cùng hạ thể càng tràn lan ra mật dịch.
Vươn hai đầu ngón tay, trước động khẩu kɧıêυ ҡɧí©ɧ xoay tròn, đến khi hai ngón tay hoàn toàn bị bôi ướt mới chậm rãi tiến vào.
"A...arhh.." Cảm giác thân thể bị hai ngón tay của Nguyễn Ngô Sương nhồi chặt, Nguyễn Đa thoải mái than ra tiếng. Hai tay không tự chủ được câu lấy cần cổ Nguyễn Ngô Sương, cùng đợi chuyện sẽ tới kế tiếp.
Nhìn Nguyễn Đa một bộ dáng dâng hiến "ta cần ta cứ lấy", càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến du͙© vọиɠ Nguyễn Ngô Sương. Không hề báo trước bắt đầu đẩy nhanh tốc độ va chạm đến vách thành bên trong, không ngừng tham nhập đến chỗ sâu nhất cực nóng của Nguyễn Đa. Không thể nghi ngờ, Nguyễn Đa là cực yêu Nguyễn Ngô Sương, nếu không sẽ không vì Nguyễn Ngô Sương lại mẫn cảm như thế, gần là mấy chục lần đưa đẩy va chạm, Nguyễn Đa cũng đã sắp chạm tới đỉnh.
"Ưʍ.. tỷ tỷ... a...a... ta thích ngươi... thích ngươi..a.." Nguyễn Đa đứt quãng nói xong, thân thể cùng thần kinh đều lâm vào trận giao hoan, chút không có phát hiện mặt Nguyễn Ngô Sương bỗng dưng trắng bệch. Đến khi ngón tay ngừng di chuyển, Nguyễn Đa mới có thể mở mắt, khó hiểu nhìn Nguyễn Ngô Sương.
"Tỷ tỷ..." Nguyễn Đa nhẹ giọng kêu Nguyễn Ngô Sương, lại không biết nói một tiếng tỷ tỷ này, hoàn toàn kêu gọi lí trí Nguyễn Ngô Sương trở về. Đột nhiên đẩy Nguyễn Đa ra, sau đó nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi phòng. Trong lòng vô hạn đau đớn, chính mình lại một lần nữa không khống chế được cảm xúc, lại một lần nữa xâm phạm thân thể người kia, thương tổn người kia.
Suy sụp ngã lên giường, Nguyễn Ngô Sương lấy tay gắt gao cắm xuống nệm. Trên môi còn lưu lại hương vị người kia, thậm chí tay còn dính đầy mật dịch bên trong thân thể người kia. "Nguyễn Ngô Sương! Ngươi sao có thể làm vậy? Không phải đã nói sẽ làm tỷ tỷ của nàng sao, vì cái gì còn muốn đối với nàng làm ra loại chuyện này!"
Có đôi khi, yêu chính là yêu. Nếu biết rõ ràng đối phương chính là người mình yêu, lại còn muốn khắc chế phân tình cảm, cuối cùng chỉ là hại người hại mình.
Nguyễn Đa nằm ở trên giường, dùng sức kẹp chặt hai chân của mình. Thân thể không ngừng truyền đến cảm giác trống rỗng làm cho nàng bất lực, nhưng mà điều làm nàng đau lòng nhất là Nguyễn Ngô Sương kiến quyết dứt khoát rời đi. Vì cái gì tỷ tỷ phải đi? Vì cái gì không thích ta lại còn làm ra chuyện này? Loại chuyện này không phải chỉ tình nhân mới có thể làm sao? Vì cái gì? Vì cái gì không cần ta?
Cùng một đêm, hai người nằm trên giường, lại đồng thời mất ngủ.
Sáng sớm hôm sau, vẫn như thường ngày sinh hoạt. Nguyễn Đa bị vυ' Phương đập cửa gọi dậy, sau đó bị buộc uống một cốc sữa nóng do bà chuẩn bị. Đi xuống lầu, nhìn Nguyễn Minh và Nguyễn Ngô Sương đã ngồi sẵn ở dưới, Nguyễn Đa không lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Ngô Sương, lẳng lặng dùng bữa sáng như dùng sáp không khác gì nhau.
Toàn bộ bàn ăn, cũng chỉ nghe được một ít rất nhỏ tiếng dao nĩa va vào nhau, không còn nghe thấy tiếng nào khác. Rốt cục đến thời gian đi học, Nguyễn Đa vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt ngắm Nguyễn Ngô Sương một cái, liền bước ra cửa. Toàn bộ buổi sáng, Nguyễn Ngô Sương không hề nhìn Nguyễn Đa đến một cái liếc mắt, hai người dường như khôi phục quan hệ như trước khi từ viện về. Mà loại trạng thái này làm cho Nguyễn Đa khó chịu, càng nhiều nữa là bất an.
Ngồi trong lớp học chưa tới được mấy người, Nguyễn Đa rảnh rỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, lại bị một tiếng la thình lình đánh gãy. "Tiểu Đa! Sao ngươi lại đến sớm vậy?" Thanh âm của Từ Nhã một đường vang lên trong lớp học, Trường học này đều dành cho thiên kim đại tiểu thư, mỗi học sinh đều là người cực kì chú trọng hình tượng, giống lại hô to dắt cổ họng như này thường rất ít khi xảy ra. Mà duy nhất dám làm chuyện này có lẽ cũng chỉ mỗi mình Từ Nhã.
Nguyễn Đa vừa nghe thấy quay đầu, nhìn đến một bóng đen trước mắt nhoáng cái đã bị ôm vào trong lòng. "Tiểu Đa, ngày hôm qua chạy nhanh vậy làm gì? Ta gọi ngươi cũng không để ý!" Từ Nhã gắt gao ôm Nguyễn Đa, hai tay không ngừng trên người Nguyễn Đa sờ tới sờ lui. Nếu Từ Nhã là nam nhân, nhất định sẽ trở thành tên đại biếи ŧɦái, bị nữ sinh trong lớp khinh thường.
Nguyễn Đa thân thể gầy yếu, thế nào có thể chịu được ôm mạnh như vậy? Gần như chỉ một hồi, đã bị Từ Nhã ôm cho không thở được. "Từ Nhã! Từ Nhã! Ngươi ôm chặt quá!" Nguyễn Đa dùng lực đẩy ra Từ Nhã, khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn thoáng chốc đã đỏ bừng. Nhận thấy Nguyễn Đa không khoẻ, cùng xung quanh ánh mắt nghi hoặc. Từ Nhã ý thực được chính mình thất thố, vội vàng buông Nguyễn Đa trong lòng ra.
Mới sáng sớm chính là tình huống xấu hổ giữa Từ Nhã và Nguyễn Đa cũng không ngừng giải thích xong xuôi. Hôm nay bài học chính là "sinh lý khoá", tên như nghĩa, tức là giáo dục một ít về phương diện tri thức sinh lý. Bởi vì trường học này bất đồng với các trường bình thường khác, nhiệm vụ chính là bồi dưỡng những người sau này nối nghiệp tập đoàn, cùng những vị tiểu thư, kim chủ. Bồi dưỡng mục đích khác, với chương trình học bình thường cũng không giống nhau. Trừ bỏ những môn văn hoá, còn có một ít những thứ chính yếu. Ví dụ như xã giao lễ nghi, kiến thức tài chính, dạy trang hoàng làm đẹp, còn có tri thức sinh lý. Nguyễn Đa lấy sách giáo khoa ra, theo lệ thường bắt đầu tự học, nhưng mới đến trang đầu tiên đã lập tức đỏ mặt.
Trên sách là viết về việc nam nữ thân mật hành động, nhìn dòng chữ đen trên giấy, Nguyễn Đa không tự chủ được nghĩ mình cùng Nguyễn Ngô Sương đã cùng làm hết thảy những việc này, cùng chữ trong sách giảng giải:"Cùng người yêu làm những việc thân mật, ví dụ như hôn môi, âu yếm, cùng với "nết tốt vì". "
Nhìn dòng phía dưới chú thích "nết tốt vì" cụ thể là cái gì, Nguyễn Đa trong đầu oang một tiếng nổ tung, gằn từng tiếng, giống như một viên bom, ở trong óc Nguyễn Đa dẫn bạo. Ta cùng tỷ tỷ, đã làm chuyện mà chỉ có nam nữ mới có thể làm sao?
Từ Nhã nghiêng đầu nhìn Nguyễn Đa khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ rực, trời biết, nàng yêu chết bộ dạng Nguyễn Đa ngượng ngùng. Vì thế, Môn học sinh lý, Nguyễn Đa bởi vì hãm sâu trong quan hệ của mình và Nguyễn Ngô Sương, một chữ cũng không nghe được. Mà Từ Nhã, còn lại là chăm chú ngắm Nguyễn Đa phản ứng, cũng chẳng nghe lọt được chữ nào.
Chương 32