Tiên Thương Chi Luyến

Chương 16

Chương 16 :

Nguyễn Ngô Sương điên cuồng ghì lấy vai Nguyễn Đa đặt lên giường, hai tay cố sức xé nát quần áo của Nguyễn Đa.

- "Tỷ tỷ..."

Nguyễn Đa không biết Nguyễn Ngô Sương muốn làm gì, nhìn đôi mắt Nguyễn Ngô Sương đỏ bừng, khoé miệng mang theo chút cười, chỉ cảm thấy một cơn rùng mình lan từ bụng. Nháy mắt, tất cả quần áo bên ngoài của Nguyễn Đa đều đã bị tháo xuống, chỉ còn lại một chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ.

Nhìn bộ dáng bối rối không biết phải làm gì của Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương lại cảm thấy càng thêm hưng phấn. Kéo nốt tầng phòng hộ cuối cùng và tách hai chân của Nguyễn Đa ra thật xa. Gần như là không có một chút báo hiệu nào trước, hai đầu ngón tay cố sức tiến vào bên trong hang động chật hẹp.

- "A" - Thân thể bị đâm xuyên trong nháy mắt, mang lại cảm giác vô cùng đau nhức, trước đến nay chưa bao giờ đau đến vậy. Không chỉ là nỗi đau đến từ thân xác, mà còn là đau cả tâm hồn, linh hồn. Nguyễn Đa không biết mình  vừa mất đi cái gì. Chỉ dựa vào thị giác cô biết rằng Nguyễn Ngô Sương đối với mình vô cùng chán ghét, thậm chí là căm hận.

Nghe được tiếng rêи ɾỉ thống khổ tột cùng của Nguyễn Đa, càng đẩy thêm du͙© vọиɠ được chà đạp của Nguyễn Ngô Sương. Rút  ngón tay từ trong thân thể Nguyễn Đa ra, nhìn khe nhỏ chảy ra theo một dòng máu, Nguyễn Ngô Sương cười càn rỡ. Ngươi rốt cục cũng bị huỷ hoại, ngươi từ nay trở đi không còn là một nữ nhân trong sáng nữa.

- "Tỷ tỷ... đau quá... đau quá.." - Nguyễn Đa cố gắng khép hai chân lại, lại bị Nguyễn Ngô Sương giữ chặt. Tận mắt thấy miệng cửa hang nhỏ bé chảy ra những dòng máu đỏ, khiến cho đôi mắt của Ngô Sương bị chấn động. Ngọn lửa trong người Nguyễn Ngô Sương lần nữa lại bùng lên.

Thô lỗ kéo hai chân Nguyễn Đa đặt lên vai mình. Một tay gắt gao khống chế cổ tay Nguyễn Đa, tay kia lần thứ hai tiến vào vùng chật hẹp.

- "A! Tỷ tỷ... van cầu ngươi... đừng làm vậy..." - Nguyễn Đa điên cuồng lắc lắc đầu, mắt nhìn ngón tay Nguyễn Ngô Sương liên tục ra vào vùng nhạy cảm của mình. Thân thể vì đau đớn mà run rẩy.

Lần xâm nhập này so với lần trước còn tàn bạo hơn. Bởi vì lần này Nguyễn Ngô Sương đẩy vào cả ba ngón tay. Những ngón tay thon dài tinh tế chưa từng có kinh nghiệm bây giờ di chuyển vô cùng thô lỗ. Nguyễn Ngô Sương cảm giác được những đợt va chạm tiếp xúc của đầu ngón tay mình với bức tường thành bên trong Nguyễn Đa, thậm chí thịt bên trong có thể bị móng tay nàng cắt đứt.

- "Ưmm.. A..." - Theo những đưa đẩy liên tục của  Nguyễn Ngô Sương, bên trong cơ thể Nguyễn Đa cũng bắt đầu  có phản ứng, sinh ra một loại mật dịch trơn ướt. Thanh âm thống khổ của Nguyễn Đa dần được thay thế  bằng những đợt thở dốc dồn dập cùng tiếng rêи ɾỉ nhẹ. Một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ tê dại đi theo từ nơi tư mật tiếp xúc với Nguyễn Ngô Sương lan tràn ra khắp thân thể.

Một cuộc tra tấn để trả thù lại bắt đầu chuyển thành một cuộc làʍ t̠ìиɦ. Bàn tay vốn đang ghì lấy cổ tay của Nguyễn Đa kìm không được đã đưa lên xoa nắn khuôn ngực đang thời kì phát triển. Đồng thời những cử động của ngón trỏ cùng ngón cái ma sát lên hoa hạch sưng hồng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cảm giác được hang động vốn chập hẹp nhỏ bé càng tiết ra nhiều dịch mật ướŧ áŧ, ý cười trên khuôn mặt Nguyễn Ngô Sương càng đậm. Nhìn ánh mặt Nguyễn Đa, giống như có một tia cầu mong,  một tia nhu tình và một tình cảm mờ mịt khó nắm bắt. Bản thân Nguyễn Đa cũng tạm thời quên đi nỗi đau đớn, toàn thân đã hoà vào cuộc giao hoan cưỡng ép.

Tuổi còn nhỏ, thân thể thuần khiết và ngây thơ liền phản ứng vô cùng chân thật. Mỗi lần Nguyễn Ngô Sương xâm nhập Nguyễn Đa đều có một chút phản kháng, mỗi lần đưa đẩy đều khiến Nguyễn Đa bất giác rên lên.

- "Ah...ah... tỷ tỷ... thật thoải mái... thoái mái... " - Nguyễn Đa không rõ đây là cảm giác gì, cũng chưa biết đến đó là việc mà tâm tư phải hổ thẹn. Nàng chỉ dựa vào cảm nhận chân thực, nói ra suy nghĩ trong đầu mình.

Đương nhiên Nguyễn Đa không hề biết, những lời này đối với một nữ nhân trưởng thành như Nguyễn Ngô Sương câu dẫn bao nhiêu mị hoặc. Ba ngón tay của Nguyễn Ngô Sương đều gia tăng tốc độ, trong thâm tâm nàng đã không còn một ý niệm nào khác. Chỉ đơn giản là muốn dùng tay của mình, đưa người em gái lên tới đỉnh cao trào.

- "A...a... tỷ.... ưʍ..." - Theo Nguyễn Đa một tiếng ngân dài, Nguyễn Ngô Sương cảm giác ngón tay mình bị bao vây kịch liệt , tường thành bên trong đang co rút. Thân thể của nữ nhân bên dưới đã run rẩy kịch liệt.  Nguyễn Ngô Sương đột nhiên nhận ra, đạt được mục đích. Huỷ hoại thành công thân thể Nguyễn Đa, nhưng mà đi kèm với đó cũng mang lại cho người này một loại tư vị trưởng thành.

Chân Nguyễn Đa đã muốn nhũn ra, mắt liếc nhìn chỗ tư mật của mình tiết ra những tơ máu nhàn nhạt, xung quanh cũng đã sưng lên.

Ngoại trừ một tia không đành lòng, còn lại việc phá thân người này mang lại cảm giác vui sướиɠ. Từ nay về sau, nàng này sẽ không còn nhìn mình bằng ánh mắt thuần khiết nữa... không bao giờ nữa... không bao giờ phải nhìn thấy nàng suốt ngày đi theo mình gọi "tỷ tỷ" nữa... tốt... vậy thật tốt rồi...

Nghỉ ngơi một lúc, Nguyễn Đa cố nén cơn đau từ dưới hạ thể, nhặt lên bộ quần áo bị Nguyễn Ngô Sương xé rách, mặc vội lên người. Sau đó nhìn vào gương mặt của Nguyễn Ngô Sương trên giường,  sắc mặt đó không chút biểu tình.

- "Tỷ tỷ... ta..." - Nguyễn Đa định nói cái gì đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Nàng không hiểu rõ vừa rồi tỷ tỷ đã làm gì, nhưng vừa mới bắt đầu đã khiến tim tê phổi liệt vô cùng đau nhức. Về sau càng làm càng mang lại cảm giác thoả mãn... nhưng tất cả đều khiến nàng khắc cốt ghi tâm.

Không đợi Nguyễn Đa nói hết câu, nàng lại cảm thấy được khuôn mặt Nguyễn Ngô Sương phóng đại trước mắt mình. Tiếp đó chỉ một giây, đôi môi liền bị hai cánh môi đối diện bao lấy nhẹ nhàng. Như một phản xạ vô thức, đôi môi đang đóng chặt của Nguyễn Đa bất giác hé ra, chiếc lưỡi tinh xảo của Nguyễn Ngô Sương luồn vào miệng, khuấy đảo bên trong, châm ngòi thổi gió.

Lần đầu tiên Nguyễn Đa hôn, đâu có kĩ xảo hay kinh nghiệm gì? Chỉ một lúc đã bị Nguyễn Ngô Sương làm cho thất điên bát đảo không còn ý thức được gì, trong ánh mắt cũng đã ẩn hiện một tầng hơi nước nhạt nhoà. Nguyễn Ngô Sương nhìn ngắm biểu tình bên dưới của Nguyễn Đa, mỉm cười nâng cằm Nguyễn Đa.

- "Thích phải không"

- "Vâng... tỷ tỷ... "

Cháttttttt!!

Âm thanh của cái tát vang dội lên khắp căn phòng, bàn tay chạm lên bên má non mịn. Gần như nháy mắt lòng bàn tay cảm giác như tê rần, má ửng đỏ.

Nguyễn Đa không hề nghĩ Nguyễn Ngô Sương sẽ đánh mình, thân thể suy yếu, cũng chẳng có gì để phòng vệ. Cứ như vậy bị đánh ngã sang một bên, nước mắt tràn ngập tủi nhục cứ vậy chảy xuống. Nguyễn Đa ngẩng đầu kinh ngạc nhìn gương mặt lạnh băng của Nguyễn Ngô Sương.

- "Cút!"

- "Tỷ tỷ... " - Hai mắt Nguyễn Đa tràn đầy nước mắt cùng bên má đỏ bừng, nhìn Nguyễn Ngô Sương cũng chỉ gọi được hai tiếng.

- "Cút mau!!"

Nghe Nguyễn Ngô Sương nói lại lần nữa, Nguyễn Đa đang định nói gì đó... nhưng nhìn thân thể hơi run run của Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Đa quần áo mặc thấy cũng như không, cùng bộ quần áo rách tả tơi ở trên người khập khiễng rời khỏi căn phòng.

-------------------------

- "Tỷ tỷ.... tỷ tỷ... "

Nguyễn Ngô Sương đứng bên cạnh giường, đôi mắt ôn nhu lo lắng nhìn nữ nhân nhỏ nhắn trên giường. Sờ cái trán vẫn còn nóng như muốn doạ người. Mà trên người, vì thân thể bệnh tình suy yếu, vẫn còn tuôn đổ mồ hôi lạnh. Nguyễn Ngô Sương vuốt ve bên má đầy yêu thương, trong thâm tâm mắng chính mình không dưới hàng vạn lần.

- "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!" - Thần trí Nguyễn Đa không còn rõ ràng, chỉ dựa vào bản năng, kêu tên người quan trọng nhất đối với mình. Nghe được tiếng kêu của Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương lập tức cúi người xuống gần ghé vào bên cạnh.

- "Tỷ tỷ.... tỷ tỷ... lạnh quá... lạnh quá.... "

Nghe hiểu xong Nguyễn Ngô Sương hơi sửng sốt, rõ ràng là đã đắp một chiếc chắn dày như vậy, sao lại còn có thể lạnh được nữa?

Hay là, không phải  thân thể lạnh, mà là tim lạnh.

Cởϊ áσ khoác của mình, Nguyễn Ngô Sương chui vào chăn nằm bên cạnh Nguyễn Đa, cẩn thận không đυ.ng vào những chỗ đau... Cánh tay kê cổ Nguyễn Đa, ôm lấy bả vai gầy yếu vùi vào lòng. Ngửi mùi vị thảo dược nhàn nhạt trên người Nguyễn Đa, thứ mùi này đối với Nguyễn Sương đã quá quen thuộc. Đó chính là loại thuốc dùng trị ngoại thương mà chính nàng đặc biệt chế tác.

Giống như một loại dược thần làm lắng đi cơn tức giận suốt một ngày một đêm, Nguyễn Ngô Sương ôm Nguyễn Đa ngửi lấy mùi hương thảo được, cũng dần dần trôi vào giấc ngủ. Hai người ngủ đến tận ngày thứ hai, vẫn không hay biết, Nguyễn Minh đứng ở bên ngoài nhìn qua lớp cửa kính bằng đôi mắt vô cùng phức tạp.

- "Ưʍ... " - Nguyễn Đa mở mắt, cảm giác ở phía sau không ngừng truyền đến hơi ấm và hương vị quen thuộc. Nàng biết, hơi ấm này, hương vị này là của Nguyễn Ngô Sương. Nhìn xung quanh căn phòng trắng toát một màu, Nguyễn Đa bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua.... mình đang rất lạnh... sau đó... tỷ tỷ đã đưa mình đến bệnh viện.

Ở trong lòng Nguyễn Ngô Sương, một cử động nhỏ cũng không dám thực hiện, ngay cả thở mạnh cũng không. Nguyễn Đa sợ  nếu nàng làm cho tỷ tỷ tỉnh dậy, lại như lần trước tát mình. Cái cảm giác ấy, đâu chỉ đơn giản là đau nhức.

- "Tiểu Đa, ngươi tỉnh rồi sao?" - Thanh âm của Nguyễn Ngô Sương vang lên bên tai. Thân thể Nguyễn Đa lại vì sợ run lên.

Cử chỉ đó cũng khiến Nguyễn Ngô Sương để ý. Tiểu Đa, quả nhiên đã bắt đầu bài xích tiếp xúc với mình, nên chỉ mới nghe tiếng mình đã có thể  biến thành như vậy. Nàng rời khỏi giường, , vẻ mặt thân thiết nhìn thân thể nhỏ bé kia sắc mặt vẫn còn tái nhợt.

- "Đau ở chỗ nào? Sao toàn thân lại rét run như vậy?"

Giọng nói ôn nhu, còn có một tia lo lắng không hề che giấu. Nguyễn Đa bị thái độ đó của Nguyễn Ngô Sương làm cho sửng sốt, nhất thời không nói được câu nào ra hồn.

- "Tỷ tỷ.... cảm ơn ngươi... " - Tắc nghẹn một hồi, mấy tiếng từ hai hàm răng mới lí nhí phát ra được.

Nguyễn Ngô Sương cười cười xấu hổ, sau đó đỡ lấy vai Nguyễn Đa nhẹ nhàng nâng thân thể nàng dậy, kê thêm một chiếc gối ở phía sau.

- "Khát nước không? Ta bón cho ngươi. Một lát nữa sẽ xuống dưới mua cháo cho ngươi ăn." Nguyễn Ngô Sương nói, mở nắp bình nước, cẩn thận đổ vào cốc trên bàn, sau đó dùng thìa múc từng muỗng đút cho Nguyễn Đa.

Nhìn động tác của Nguyễn Ngô Sương, l*иg ngực Nguyễn Đa cảm thấy bị xáo động. Cho dù là uống nước lọc trắng, cũng như uống mật, hương vị thật ngọt ngào. Bởi vì, là chính tay tỷ tỷ đút cho mình uống.

Chương 17