Chương 14:
Cứ như vậy ngồi ở cửa, Nguyễn Ngô Sương trong tay vẫn ôm lấy di ảnh, trong lòng nghĩ đến người mà chỉ cách nàng có một cánh cửa. Không phải không muốn đi vào, cũng không phải không lo lắng. Chỉ là Nguyễn Ngô Sương không biết đối mặt với cơ thể tràn ngập vết thương cùng ánh mắt chan chứa yêu thương kia của Nguyễn Đa như thế nào.
Tới tận lúc bị thanh âm của vυ' Phương đánh thức, Nguyễn Ngô Sương mới xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ tình lại, vừa mở mắt liền nhìn đến vυ' Phương một mặt tràn ngập vẻ lo lắng sợ hãi.
- "Làm sao vậy" - Nguyễn Ngô Sương lăng lăng hỏi, nhưng chợt nghĩ tới màn tra tấn đêm qua của mình, nháy mắt khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Nguyễn Ngô Sương điên cuồng chạy vào phòng mình, lăng lăng nhìn người kia sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Đem Nguyễn Đa nhẹ nhàng ôm vào lòng, thân thể dĩ nhiên là như doạ người. Hai tay run run sờ trán, quả nhiên là đang phát sốt. Nguyễn Ngô Sương lay động thân thể Nguyễn Đa, muốn đánh thức cô dậy.
- "Ưʍ... Tỷ tỷ... ta... lạnh quá... thật là khó chịu..." - Thần trí Nguyễn Đa lúc này đã có chút mơ hồ, gần như là dựa vào bản năng, vùi mình vào lòng Nguyễn Ngô Sương. Nhìn thân thể Nguyễn Đa tràn ngập vết thương, quanh mỗi vết da thịt đều hướng ra ngoài, có phần đã trở nên thối rữa. Chỗ da thịt bị sáp dính đã trở nên đỏ sậm, thật là doạ người.
Đem Nguyễn Đa mặc vội quần áo, Nguyễn Ngô Sương ôm nàng chạy nhanh xuống lầu. Nguyễn Ngô Sương gào lên, không để ý đến Nguyễn Minh với ánh mắt kinh ngạc, nàng trực tiếp đặt Nguyễn Đa lên xe. Một đường xe tắc nghẽn, lại không ít ngã giao nhau có đèn đỏ, Nguyễn Ngô Sương mới lái xe được tới bệnh viện Hồng Minh. Mọi người trong viện kinh ngạc nhìn Nguyễn Ngô Sương, lại nhìn lịch. Hôm nay hẳn không phải là ca làm việc của Nguyễn Ngô Sương?
- "Bác sĩ Nguyễn, sao hôm nay lại tới viện? Không phải là hôm nay ngươi được nghỉ sao" - Một bác sĩ thầm mến Nguyễn Ngô Sương từ lâu bước tới nhẹ nhàng hỏi, Nguyễn Ngô Sương không đợi hắn nói hết, liền giống như một trận gió thổi qua, biến mất ngay cả hương vị cũng không kịp lưu lại.
Chọn lấy một nữ bác sĩ, bởi Nguyễn Ngô Sương biết Nguyễn Đa thương tích đầy mình, không hề muốn bị nam nhân nhìn đến. Tận mắt nhìn các nữ bác sĩ đưa Nguyễn Đa vào phòng giải phẫu, Nguyễn Ngô Sương còn lại thất thần ngồi ở ghế chờ. Bao nhiêu người tò mò đổ tới xem, cũng bị ánh mắt lạnh như băng của Nguyễn Ngô Sương làm cho kinh sợ.
Không biết qua bao lâu, chiếc đèn phòng giải phẫu mới chịu chuyển đỏ thành xanh lục. Nhìn Nguyễn Đa nằm trên giường bệnh được đẩy ra, Nguyễn Ngô Sương vô số lần chỉ muốn mắng chính mình, nếu không phải tại mình, Nguyễn Đa dù gì cũng là nhị tiểu thư Nguyễn gia, tuy rằng không chiếm được sự quan tâm yêu thương của Nguyễn Minh, ít nhất sẽ không phải luôn luôn bị thương, cũng không phải biến thành người như bây giờ, toàn thân tràn ngập vết thương.
- "Trương tỷ, nàng thế nào?" - Nguyễn Ngô Sương hỏi nữ bác sĩ vừa cấp cứu cho Nguyễn Đa, giọng nói tràn ngập lo lắng. Người được gọi là Trương tỷ nhìn thấy bộ dạng của Nguyễn Ngô Sương đầu tiên là sửng sốt, sau đó kéo Nguyễn Ngô Sương về mộ góc thủ thỉ.
- "Tiểu Sương, ngươi nói cho ta biết, đứa nhỏ này là ai? Sao lại dính đầy thương tích vậy?"
Gặp phải câu hỏi như này, Nguyễn Ngô Sương trong lòng thầm kêu không tốt. Không nên đem thân phận của Nguyễn Đa nói cho cả bệnh viện này biết được. Bây giờ cũng chỉ có thể nói dối.
- "Nàng là họ hàng thân thích của gia đình ta. Ba là dân nghiện cờ bạc, luôn ngược đãi nàng. Hôm trước ta tới thăm, thấy nàng nên đưa về nhà, không ngờ hôm nay lại thành sốt. Trương tỷ... nàng tình trạng nghiêm trọng lắm sao?"
Trương Tỷ nghe Nguyễn Ngô Sương nói xong, thở dài một cái, lập tức lộ vẻ mặt nghiêm trọng.
- "Đứa nhỏ này thật là khổ. Ta còn lần đầu tiên nhìn thấy ai nhiều thương tích vậy. Trừ mặt mũi ra thì chỗ nào cũng bị thương, trên người đều là vết bỏng, vết voi thì đếm không hết. Tuy đều là vết thương ngoài da, nhưng lại ảnh hưởng nghiêm trọng tới phổi. Nếu mà đưa nàng tới viện chậm một ngày thôi, có lẽ còn không kịp cứu sống"
..........................
- "Mặt khác, còn vì thiếu thốn dinh dưỡng trong thời gian dài, ta còn chẩn đoán nàng bị thiếu máu... nhiều bệnh linh tinh khác nữa. Đấy xem, ta nhìn thấy đã đủ đau lòng rồi. Nhà nào đến nỗi làm vậy trên người đứa nhỏ. Nguyễn Ngô Sương, ngươi có thời gian thì khuyên nhủ ba mẹ nàng đi, nếu cứ tái diễn, tra tấn vài năm nữa thì thành người tàn phế thôi."
Nguyễn Ngô Sương lẳng lặng nghe Trương tỷ nói, lòng đau mơ hồ. Khẩn cấp bước đến bên phòng bệnh. Đứng bên cạnh giường, nhìn Nguyễn Đa cau mày ngủ. Muốn đưa tay vuốt đôi mày kia, nhưng lại sợ đánh thức Nguyễn Đa.
Nguyễn Ngô Sương nhẹ nhàng mở chăn ra, nhìn băng gạc bao vây thân thể, nước mắt trào ra, xót xa.
- "Tiểu Đa có phải đau lắm không. Ngay cả ngủ mà lông mày cũng nhíu chặt lại như vậy. Ngươi nhất định là hận chết tỷ tỷ! Tỷ tỷ đối xử với ngươi như vậy, nhẫn tâm làm tổn thương ngươi như vậy, bây giờ còn để ngươi đến nỗi phải nhập viện... nếu ngươi xảy ra chuyện, ta nhất định không thể tha thứ cho mình. Tiểu Đa... Tiểu Đa... tỷ tỷ thực xin lỗi ngươi..."
---------------------------------------
Nguyễn Đa thấy mình đứng trước một ngôi nhà trệt nhỏ, rộng khoảng 20m vuông, giống với khung cảnh hồi mới 7 tuổi. Nguyễn Đa biết, mẹ mình vốn là một thân gái bao, việc sinh ra nàng chẳng qua là ngoài ý muốn.
Chậm rãi đẩy cánh cửa rách nát, trong phòng hầu như là trống không, chỉ có duy một chiếc giường, một cái bàn ọp ẹp cũ kĩ và một cái ghế tựa ba chân. Nhẹ nhàng bước tới một hướng có ánh sáng, như đoán trước ở đó góc đó có người.
Người ấy, chính là Nguyễn Đa.
Từ lúc mới 2 tuổi, Nguyễn Đa đã nghe hiểu rất nhiều chuyện. Mẹ nàng tên là Hoa Phượng. Làm nghề gái bao, từ hồi đó đã nói cho Nguyễn Đa biết rất nhiều chuyện.
"Ngươi chỉ là đồ dư thừa, bãi phân bên đường còn có ích hơn ngươi. Ta sẽ không nuôi dưỡng ngươi đâu, cũng sẽ không cho ngươi đi học, ngươi sau này lớn lên ta sẽ đưa bán lấy tiền, ngươi hiểu không?"
Tuổi nhỏ sao Nguyễn Đa có thể hiểu hết, chỉ biết, mẹ rất ghét nàng. Mỗi ngày ngủ ở sàn nhà lạnh lẽo, ước muốn duy nhất chính là mong chờ mẹ trở về vào mỗi lúc rạng sáng, ném cho nàng một chiếc bánh màn thầu cứng ngắc.
Mồi lẫn Nguyễn Đa đều quý trọng ăn hết sạch, dù là màn thầu rơi xuống đất bị vấy bẩn cũng không bỏ sót. Bởi Nguyễn Đa biết, có được một chiếc màn thầu như vậy đâu dễ dàng. Thời gian như thoi đưa, cứ như vậy Nguyễn Đa dần dần lớn lên, đã là một nhóc 5 tuổi. Tóc chưa bao giờ được cắt dài đến tận sau lưng, đôi mắt to đen u tối, chất chứa nỗi ưu thương.
Nỗi ưu thương này thật thích hợp với nàng... nhưng... đúng là nàng không nên có.
Tuổi tác của Hoa Phượng cũng đã lớn. Cái nghề gái bao đều như nhau, qua tuổi 30 sẽ trở thành một đoá hoa tàn, một cành liễu khô, không còn người hỏi thăm. Mẹ của Nguyễn Đa chính là một trong số những cành liễu khô héo đó. Thử hỏi đã có những tiểu cô nương tuổi mới 20 ra tiếp khách, thì ai còn cần một mụ đàn bà hơn 30 tuổi già nua?
Vì vậy việc làm của Hoa Phượng ngày càng kém dù mặt mũi đã phải trát lên nhiều hơn phấn son hơn trước. Thậm chí vài ngày liền mới có một khách tới mua hoa. Mà vị khách nào đó cũng chỉ thuộc hạng nghèo hèn. Vì thế, từ ở nhà chờ khách tới tìm đã biến thành chủ động đi tìm khách (đứng đường). Vốn giá cả từ 300 đồng xuống còn 100 đồng.
Cho dù nhượng bộ như thế, việc làm ăn của Hoa Phượng vẫn rất kém. Cuốc sống áp lực quá lớn, lại không hề có chỗ dựa kinh tế. Hoa Phượng dần trở nên phiền toái, bắt đầu lao vào cuộc sống nghiện rượu. Mỗi lần như thế, Nguyễn Đa chỉ biết lùi vào một góc run rẩy, sợ chính mẹ của mình.
Bụng đói kêu ầm ĩ, Nguyễn Đa hầu như ba ngày không hề đυ.ng tớt hạt cơm, mà sáng sớm nay cũng chỉ ăn tạm được một chiếc bánh màn thầu mốc meo. Nhìn Hoa Phượng trên bàn bày la liệt rất nhiều bánh bao thịt, Nguyễn Đa nuốt nước miếng, đứng lên đi tới.
- "Mẹ..." - Nguyễn Đa nhẹ giọng kêu Hoa Phượng, nhưng mà chưa kịp chờ đến lúc ăn được một miếng bánh bao thịt mà trước tới nay mình chưa từng được thử qua kia, tiếng một cái bạt tai đã vang dội.
- "Ai cho ngươi gọi ta là mẹ! Ta nói cho ngươi biết, ta ko phải mẹ của ngươi. Đồ tiện nhân, đồ chó hoang. Đàn ông chẳng có gã nào là tốt cả. Ngươi kiếp trước cũng là loại đàn ông đê tiện như vậy".
Nguyễn Đa yên lặng chịu lời nhục mạ của Hoa Phượng cùng những đòn đánh đập tay chân. Cho dù đau đến mấy cũng không khóc thành tiếng.
Mà đã có lần đầu tiên, ắt hẳn sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Hoa Phượng mỗi lần uống rượu say đều lấy Nguyễn Đa ra làm vật chịu đựng, đánh đập, mắng nhiếc. Nguyễn Đa tự thấy cứ thế này, mình không đói chết thì cũng bị đánh chết.
Năm 7 tuổi, đối với Nguyễn Đa là một đại biến cố, quyết định cả vận mệnh cuộc đời sau của nàng. Rất nhiều lần về sau, nàng đã cảm tạ trời cho mình được gặp Nguyễn Ngô Sương năm ấy.
Buổi sáng, Nguyễn Đa bỗng được Hoa Phượng mặc vào một bộ váy đẹp. Cười trong suốt mang nàng tới một căn phòng lớn. Vừa đi vừa nói hôm nay sẽ cho nàng gặp ba. Từ "ba" đối với Nguyễn Đa trước nay vốn xa lạ. Nàng chưa bao giờ được gặp ba của mình. Nhưng mẹ thường nói, nàng chỉ là một đứa trẻ dư thừa, ngay cả ba cũng không cần.
Nữ nhân kia, giống một Thiên sứ từ trên trời được hạ giới. Một bộ váy trắng liền áo, phản xạ long lanh dưới ánh nắng mặt trời không hề giống những vật bình thường. Nguyễn Đa kinh ngạc nhìn nữ nhân kia đứng ở trong vườn hoa, chỉ liếc mắt một cái, đã bị nàng hấp dẫn. Nguyễn Đa chưa bao giờ gặp qua người nào toát ra khí chất cao quý đến vậy, cũng chưa nhìn thấy ai đẹp vậy.
Nguyễn Đa muốn biết nàng là ai, sao lại đứng ở nơi này. Nhưng không dám, lại càng không thể chạy tới để hỏi. Cho nên cũng chỉ biết đứng chôn chân ngẩn ngơ nhìn ngắm, muốn đem hình ảnh nữ nhân kia ghi tạc vào sâu trong lòng. Nhưng mà không lâu sau đó, Nguyễn Đa biết người ấy chính là Nguyễn Ngô Sương, chị gái ruột của mình.
Chương 15 :