Tiên Thương Chi Luyến

Chương 12

Chương 12:

Nguyễn Ngô Sương cười lấy một ngọn nến, sau đó chậm rãi leo lên giường, ngồi lên đùi Nguyễn Đa.

- "Đẹp không, ngọn nến này, cháy lên thân mang màu vàng trông thật bắt mắt, đỉnh ngọn còn toả ra ánh sáng xanh nhạt. Tiểu Đa trước kia nhìn mấy cây nến trong sinh nhật cảa ta có lẽ rất hâm mộ phải không? Tỷ tỷ hôm nay nhất định cho ngươi được thưởng thức đầy đủ"

Nguyễn Đa vẻ mặt hoảng sợ nhìn cây nến đang cháy dở trên tay Nguyễn Ngô Sương. Trước đây đúng là hoả diễm rất đẹp, nhưng hôm nay chỉ thấy vô cùng đáng sợ.

- "Sao.. không vui sao?" - Nguyễn Ngô Sương cúi thân mình xuống, ghé ở bên tai Nguyễn Đa nhẹ giọng nói xong. Môi chỉ cách vành tai nhỏ kia một khoảng cực ngắn.

- "Ưʍ....Ưʍ..." - Bởi vì miệng bị Nguyễn Ngô Sương bịt đi bằng một mảnh vải dệt, Nguyễn Đa chỉ có thể ô ô phát ra âm thanh, cho dù vậy, thanh âm của nàng vẫn đủ lộ ra một tia kinh hoàng.

- "Tiểu Đa, ko phải sợ, tỷ tỷ sẽ không thương tổn ngươi. Tỷ tỷ chỉ muốn thưởng cho ngươi sinh nhật mà thôi, chẳng lẽ ngươi không cao hứng sao?"

Nguyễn Ngô Sương vuốt ve đầu Nguyễn Đa, giống như đang an ủi một cái sủng vật đang bất an sợ hãi.

Nhìn gương mặt Nguyễn Ngô Sương gần sát trong gang tấc, ngửi được hương khí tản mát trên người Nguyễn Ngô Sương, ý thức Nguyễn Đa cũng dần dần trở nên mông lung. Cảm giác được đầu ngón tay lạnh lẽo quyệt lên người mình, Nguyễn Đa kinh ngạc nhìn ngón tay Nguyễn Ngô Sương đặt lên xương quai xanh.

- "Cơ thể Tiểu Đa thật hết sức mê người. Còn chưa phát triển hết mà đã dễ nhìn như vậy, sau này trưởng thành chắc sẽ lắm nam nhân cùng nữ nhân bị mê hoặc. Nhưng mà thật tiếc, thân thể này, chỉ có thể thuộc về ta" - Nguyễn Ngô Sương trầm giọng nói, liền dùng răng cắn lên xương quai xanh mà mình vừa vuốt ve.

- "Ưʍ..." - Nguyễn Đa đau đớn toàn thân kịch liệt run rẩy, tuy câu nói của tỷ tỷ khiến nàng hưng phấn, nhưng vẫn không thể ma diệt được đau nhức từ trên thân thế mang đến. Không biết rốt cục cắn bao lâu, khi cảm thấy một cỗ lạnh lẽo chất lỏng chảy xuống, Nguyễn Ngô Sương mới ngẩng đầu. Vừa lòng nhìn mảnh xương vừa bị chính mình cắn ra đỏ tươi, mặt trên hằn rõ ràng một loạt dấu răng. Đây là tượng trưng cho ấn ký của mình, bất luận kẻ nào cũng không được phép đem nó xoá đi.

Nhìn ngọn nến trên tay đã sắp cháy hết, Nguyễn Ngô Sương mị hoặc cười, đem phần nến còn lại trước người Nguyễn Đa.

- "Em gái, đây là cây nến đầu tiên, cũng là chúc sinh nhật ngươi một tuổi. Đó là lúc chúng ta còn chưa gặp nhau, nhưng mà ta nghĩ ngươi từ lúc sinh ra đến lúc đó cũng đã trông rất khả ái rồi?"

Nguyễn Đa lăng lăng nhìn kia nửa ngọn nến, không biết rốt cục Nguyễn Ngô Sương định làm gì. Phải đến khi giọt sáp trên cây nến chảy ra rơi lên người, Nguyễn Đa mới biết trò chơi hôm nay của Nguyễn Ngô Sương là gì. Đây là loại đau đến mức nào? Nguyễn Đa không thể nào hình dung nổi, dù nhiệt từ ngọn nến là không cao, nhưng mỗi một giọt sáp nhỏ giọt trên người liền giống như bị thiêu trong hoả lò.

- "Ưʍ... Ưʍ..." - Nguyễn Đa vì đau đớn không ngừng vặn vẹo thân thể, chỉ hi vọng Nguyễn Ngô Sương có thể dừng lại trò chơi này. Nhưng mà nhìn đến Nguyễn Đa vì đau phải vặn vẹo thân thể , Nguyễn Ngô Sương không thể khắc chế liền bật cười. Đúng vậy, chính là cảm giác này. Chính là muốn nhìn thấy người này thuộc về mình, vì chính mình thương tâm, vì chính mình thống khổ.

Nguyễn Ngô Sương đem ngọn nến đến vết cắn vừa nãy, để một giọt sáp rơi chuẩn xác vào miệng vết thương. Miệng vết thương vừa trải qua cắn xé, vì sáp du cực nóng, da thịt gần như bốc cháy, thậm chí có thể ngửi được một cỗ hương vị như thịt cháy. Nguyễn Đa gắt gao cắn lấy miếng vải trong miệng, chỉ hi vọng mượn việc này có thể tiêu trừ một ít cảm giác đau đớn.

Những giọt mồ hôi lớn theo thái dương Nguyễn Đa chảy xuống, thân thể kịch liệt phập phồng theo nhịp thở. Dù vậy, cũng không thể làm cho Nguyễn Ngô Sương dừng lại trận chà đạp tàn nhẫn. Ném đi phần nến còn lại trong tay, Nguyễn Ngô Sương lấy một ngọn nến khác, cười cười nhìn đôi mắt đẫm nước cùng thân thể run rẩy của Nguyễn Đa.

Không đủ... vẫn chưa đủ...

Lại lần nữa đặt lên thân thể Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương dùng ngón út miết lên một vết thương còn chưa đóng vảy, không chút do dự nhỏ một giọt sáp bao trùm lên nó.

- "Ưʍ.." - Đau nhức khiến thân thể Nguyễn Đa không thể chịu nổi gánh nặng. Sau khi giọt sáp nóng đi vào miệng vết thương, sinh ra loại cảm giác thống khổ giống như dùng dao đem miệng vết thương rạch ra.

Thô lỗ kéo miếng vải trong miệng Nguyễn Đa ra, Nguyễn Ngô Sương muốn nghe thấy tiếng kêu thống khổ của Nguyễn Đa , muốn nghe đến nàng đối với mình đau khổ cầu xin.

- "Khụ khụ... khụ khụ.." - Nguyễn Đa kịch liệt ho khan, mỗi một lần chấn động, đều ảnh hưởng lên những giọt sáp trùm trên miệng vết thương, sẽ mang đến nỗi đau tê tâm phế liệt – "Tỷ tỷ...đừng vậy... " - Nguyễn Đa vô lực nói xong, nhìn Nguyễn Ngô Sương cầm liền hai ngọn nến lên, trong lòng cũng đã lạnh thành một mảnh. Tỷ tỷ đúng là thật chán ghét mình, nếu không chán ghét mình, sẽ không đối xử với mình như vậy.

- "Ta thích bộ dạng ngươi hướng ta cầu xin. Ngươi có thể tiếp tục làm vậy... tất nhiên... ta cũng sẽ tiếp tục"

Nhìn Nguyễn Đa trước ngực hai khoả đẫy đà, Nguyễn Ngô Sương vừa lòng cười. Vì tiếp xúc với không khí lâu, hai viên đậu đỏ phía trên khoả đẫy đà đã sớm ngạo nghễ đứng lên, bất quá, ta còn là thích sắc phấn hồng!

Sáp du nhẹ nhàng đọng ở trên hạt đậu đỏ, Nguyễn Ngô Sương nhìn Nguyễn Đa cố che giấu biểu tình cùng phía dưới mồ hôi lạnh thi nhau tuôn trào, hình như... bộ vị mẫn cảm mang đến cảm giác đau so với trên những bộ phận khác sẽ là kịch liệt hơn nhiều.

- "A" - Thiếu miếng vải bịt miệng, Nguyễn Đa thống khổ ngân ra tiếng, nhưng mà thu được ánh mắt bất mãn của Nguyễn Ngô Sương lại thành thật đem miệng mím chặt. Hai tay bị trói chặt ở đầu giường siết chặt lại, cho dù khớp xương trở nên trắng bệch cũng không chịu buông ra.

- "Ha ha, Tiểu Đa thật là một đứa trẻ ngoan. Nếu đau quá thì cứ kêu lên đi" - Nguyễn Ngô Sương cười nói, sau đó nhìn ngắm lại thân thể bên dưới đang bị sáp che kín. Vốn cơ thể da bọc xương, gầy yếu nhợt nhạt, bây giờ có sáp dính vào trông có vẻ đầy đặn hơn. Trước ngực hai đỉnh nhũ hầu như bị sáp bao phủ kín hết, toàn thân cũng bởi vì đau nhức mà không ngừng run rẩy.

- "Tỷ tỷ... Vì cái gì... vì...cái gì.. " - Đôi đồng tử của Nguyễn Đa như đang bị nhấn chìm. Nàng thực sự nghĩ rằng mình đã phải rơi vào hôn mê rồi, nhưng cơ thể quá đau nhức lúc nào cũng khắc ghi câu hỏi khiến nàng bận tâm nhất. Nguyễn Đa thốt ra câu hỏi mà bản thân luôn giấu ở trong lòng. Nguyễn Đa muốn biết, vì cái gì, người chị gái mà mình yêu thương lại tra tấn mình tàn nhẫn đến vậy.

Nghe được nỗi lòng của Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương hơi hơi sửng sốt, sau đó kìm lòng được bật cười. Tại sao? Vì cái gì? Ta làm vậy với ngươi. Ngay cả ta cũng không lý giải được.  Hận mẹ của ngươi sao. Hận sự tồn tại của ngươi. Có lẽ ta không phải hận ngươi, mà chỉ hận chính mình mà thôi.

Cho dù trong lòng thầm nghĩ vậy, nhưng Nguyễn Ngô Sương có kiêu ngạo của nàng, nàng không bao giờ thừa nhận tình cảm của mình với Nguyễn Đa. Cũng không muốn thừa nhận, mình thật lòng rung động. Nghĩ đến ánh mắt bi thương trước lúc qua đời của mẹ. Nghĩ đến mẹ đối với ba quyến luyến. Một người đàn bà, ngay cả trước khi qua đời còn không được nhìn người đàn ông mà bà yêu thương lấy một lần, đau đến chừng nào?

Nguyễn Ngô Sương thô lỗ tách hai chân của Nguyễn Đa ra, lấy đỉnh đầu gối thật mạnh nhập vào phiến tư mật, chậm rãi ma sát.

- "Ta vì cái gì lại đối xử với ngươi như vậy? Ngươi nói đi? Ngươi không biết mẹ của ta chết như thế nào sao? Ngươi có biết gia đình hạnh phúc của ta vì ai mà đổ vỡ không?"

............................

- "Nếu ngươi không biết, thì để ta nói cho ngươi! Chính là mẹ của ngươi, đồ tiểu tam đáng giận! Bà ta hại chết mẹ của ta. Làm cho một người đàn bà với  khát vọng hạnh phúc nhỏ nhoi phải chết lạnh trong bệnh viện. Sao ta lại không hận được chứ? Ta hận mẹ ngươi. Càng hận ngươi do đồ tiểu tam sinh ra, tiện nhân!"

Nguyễn Ngô Sương gằn từng tiếng, mỗi câu như một ngọn đao chặt đứt từng khúc ruột của Nguyễn Đa, máu tươi đầm đìa. Vậy ra, đây là lý do tỷ tỷ  căm ghét mình. Vậy ra trong lòng tỷ tỷ ta cũng chỉ là một tiện nhân. Nguyễn Đa chưa bao giờ cảm thấy vô lực đến vậy, hốc mắt tràn đẫm nước tuôn ra không ngớt.

- "Tỷ tỷ... thực xin lỗi... thực xin lỗi.. " - Nguyễn Đa miệng nhắc đi nhắc lại, hai mắt dán chặt lên người Nguyễn Ngô Sương.

- "Nói xin lỗi thì mẹ của ta sẽ sống lại sao? Nói xin lỗi thì có thể bù lại từng ấy tổn thương cho chúng ta sao. Nguyễn Đa, sự tồn tại của ngươi căn bản là một cái dư thừa. Đối với mẹ ngươi, đối với ba, đối với ta cũng vậy." -Nguyễn Ngô Sương vừa nói xong, đem hai chân Nguyễn Đa tách rộng ra, nhìn vào vùng nhạy cảm , vẻ mặt chế giễu cười nói - "Nguyễn Đa, ngươi hãy nhìn bộ dạng của ngươi lúc này đi. Ta chỉ mới làm vậy, ngươi đã ướt đến thế này rồi. Xem ra có một số việc đúng là di truyền. Mẹ ngươi là một kẻ đi chia rẽ gia đình của người khác, ngươi so với mẹ ngươi cũng không hề kém cỏi đâu."

Nguyễn Ngô Sương đem đặt đôi chân tinh tế mà thon dài của Nguyễn Đa lên vai mình, hành động làm cho phía sau lưng của người kia hoàn toàn nhẹ nhàng. Nhìn Nguyễn Đa vẻ mặt hoảng sợ, Nguyễn Ngô Sương tàn nhẫn cười, đem ngọn nến chậm rãi chuyển đến hai cánh hoa nhạy cảm bên dưới.Sáp chảy một giọt, giọt từ trên ngọn nến tích lại rơi trên vùng da non mềm nhất.

Hai mắt Nguyễn Ngô Sương bị ánh lửa phản xạ một tia lửa đỏ rực, nhìn nơi tư mật bị sáp bám lại thiêu đến đỏ bừng, một loại kɧoáı ©ảʍ khó nói từ dưới bụng tràn ra, thấm ướt chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh.

- "Tỷ tỷ... thực xin lỗi... thực xin lỗi... thực xin lỗi " - Nguyễn Đa đau đến nỗi cả người run lên, lại không dám rên một tiếng. Vì đau mà mồ hôi chảy ra đã muốn thấm ướt cả mái tóc đen dài, làn môi trắng bệnh hé mở không ngừng lặp lại một câu duy nhất.

Nhìn đôi đồng tử có chút tan rã của Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương vừa lòng cười. Ném xuống nửa thanh nến cuối cùng trên tay,  nhìn cơ thể Nguyễn Đa toàn bộ được bao bọc bởi sáp , dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng gẩy một khối, tay còn lại dùng sức đẩy cằm Nguyễn Đa lên.

- "Thế nào? Mới vậy

mà chịu không nổi? Nhưng mà... trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi... "

Chương 13 :