Phần 7: Chiều hoàng hôn
– Má, ngoại… tụi con đi.
– Nhớ mỗi ngày về nhà ăn cơm tối với Ngoại
– Dạ.
– Dạ.
….
– Ông đứng ở cửa nhà tui chi vậy? Đứng lâu chưa?
Laya hỏi Quân đang đứng mệt mỏi trước cửa căn hộ.
– Ờ… chào Phương. Tui tui… tui gọi bà ko bắt máy nên tui đến nhà.
– Tui bận quá. Có gì quan trọng không?
– Ờ… tui… tui
– Laya với Quân vô nhà nói chuyện đi. Em đi siêu thị.
– Không. Em vô nhà đi, xíu mình đi chung.
…
– Cho 2 cà phê sữa đá. Nói đi, ông muốn gì?
– Tôi xin lỗi…
– Người ông cần xin lỗi là Phương mới đúng.
– Tui sai rồi, bà làm ơn nghe tui nói được ko?
– Thở dài.
– Phương yêu bà thật lòng và mãnh liệt. Tui đã sai khi nghi ngờ điều đó. Hãy cho tui được giúp 2 người.
– Ông là bạn tui… chí cốt… hiểu tui hơn ai hết… ông nhớ chứ?
– Bởi vậy, hãy tha lỗi cho tui. Laya
– Bế tắc Quân à…
– Cái gì?
– Mẹ với bà không chịu đi chung, họ sẽ ko bỏ Sài Gòn.
– Bà thử chưa?
– Cho dù có chết, mẹ cũg ở đây.
– Có cách nào bà không đi ko?
– Jodi là huyền thoại, Sài Gòn này đầy rẫy nguy hiểm Quân à… lỡ tui mất cô ấy, tui không biết mình có vượt qua nổi không?
– Theo tui thấy, giiờ nhìn cô ấy khác rồi, sẽ chẳg ai nhận ra nữa đâu. Đã có 1 Trà Hoa Nữ khác lên rồi Laya à.
– Cô ấy sợ, vẫn sợ, vẫn bị ám ảnh, tui nhìn thấy điều ấy trong đôi mắt của Phương.
– Phải rồi. Hơn 10 năm, 1 hình tượng ko thể phá vỡ. 1 vết nhơ mà người như cô ấy sẽ mãi ám ảnh.
– Tui không biết, tui cũng sợ
– Bà đừng lo. Tui tính như vầy. Tui có 1 biệt thự sát biển ở Hội An, 1 căn hộ nhỏ ở Đà Nẵng, 1 ở Đà Lạt và 1 ở Huế. Đó là những tài sản thuộc quyền sở hữu của tui. Bà chọn đi, rồi tới đó sinh sống, tác phẩm của bà cứ gửi đó tui lo, lập 1 tài khoản tiết kiệm, lấy tiền lãi đó sống 1 cuộc đời cả 2 mong ước. Dù gì cũng ở Việt Nam, đi đi về về thăm mẹ với Ngoại cũng được. Sài Gòn này còn có tui. Chắc vài năm sẽ ổn thôi, bà thấy vậy được không?
– Tui không biết nữa Quân… liệu vậy có ổn không ông?
– Nếu bà sợ vậy thì cứ 2,3 tháng bà đổi chỗ ở 1 lần. Với hãy đi du lịch, đi vi vu khắp nơi. Thích đi đâu thì đi, ở đâu thì ở.
– Quân à, tui đâu thể dùng tiền của ông hay ngoại hay Phương để sống 1 cuộc sống tận hưởng như vậy
– Bà nói sao vậy? Tác phẩm của bà, dự án của bà biết bao nhiêu tiền mà nói
– …
– Trước mắt hãy như vậy. Tui thấy bà đi qua Tây Ban Nha sống không ổn, tự chỉ có bà giao tiếp được, hòa nhập được, còn 3 người họ, bà có nghĩ cho họ không?
– Uhm… có lẽ tui nóng vội quá Quân nhỉ.
– Đúng rồi. Rồi mọi chuyện sẽ ổn. Còn có tui mà.
– Cám ơn ông.
– Đời tui bà cũg là gia đình. Bà suy nghĩ làm gì.
– Sau 2,3 năm hoặc 5 năm tui sẽ về lại đây ông à… tui không rời được chốn này, dù nó nhơ nhuốc, chật chội nhưng nó là nhà, mà nhà thì phải về.
– Uhm. Đúng rồi.
…
– Laya.
– Mỉm cười ôm Jodi vào lòng thật chặt.
– Có gì không ổn sao?
– Không… không có gì cả.
– Vậy… tại sao lại ôm em?
– Vì nhớ… vì thương… vì yêu
Mỗi một câu nói là một cái hôn: trán, mũi, môi.
– Tới đây, em nói cái này.
Jodi dắt Laya tiến về chiếc ghế đặt ở ban công cạnh bên khung cửa.
– Mình cùng nhìn Sài Gòn hoàng hôn và Sài Gòn lên đèn nha.
– Mỉm cười
Jodi ngồi vào lòng Laya, họ ngồi đó, cùng ngắm hoàng hôn, tay đan vào nhau.
– Chưa bao giờ em tưởng tượng sẽ có 1 buổi chiều bình yên, hạnh phúc và lãng mạn như vậy.
Jodi ngước cổ nhìn Laya, Laya mỉm cười, cuối xuống hôn môi cô.
– Từ nay và về sau, mỗi buổi chiều đều là như vậy.
– Thật sao?
– Thật…
– Laya…
– Uhm.
– Em yêu Laya, suốt đời này, suốt kiếp này và cho đến kiếp sau.
– Thật sao?
– Mãi mãi
Chiều hoàng hôn, nắng nhẹ nhàng, gió khẽ thổi qua, có 2 người yêu nhau, một tình yêu trong vắt, nhẹ nhàng và đầy mật ngọt. Con người ta sống ở trên đời này chỉ mong đến 1 lúc nào đó tìm được 1 nửa hòa quyện với mình, tựa vai nhau, cùng ngồi bên nhau cho đến khi đầu bạc. Chỉ cần mỗi sáng thức dậy, mỗi chiều hoàng hôn được bên nhau, ôm ấp lấy nhau, lắng nghe nhịp thở, nhịp đập của nhau là quá đủ… đời này còn gì tuyệt với hơn.
***
Xin chào,
– Cảm ơn các bạn đã theo dõi tác phẩm của mình.
– Mình thực sự chỉ muốn dừng câu chuyện ở đây vì họ đẹp quá. Nếu tiếp tục thêu dệt thêm tình huống sẽ chỉ có nước mắt. Vì tình yêu của 2 người này phải trải qua nhiều đau khổ hơn nữa, nhưng như vậy tội quá…
– Hãy vote và comment ý kiến của bạn về diễn biến tiếp theo của câu chuyện nhé.
Mãi yêu