Vợ Câm

Chương 25: Phá hủy

Tiệc cưới được chuẩn bị sẵn sàng, còn vài ngày nữa là hôn lễ được diễn ra. Tiểu Nam trong mấy ngày này gần như không ngủ được, một phần cô lo lắng tiền hôn lễ, phần nữa cô lo lắng vì những tin nhắn của tên biếи ŧɦái nào đó ngày càng nhiều.

Hắn nhắn tin cho cô, cô gọi lại thì không thể liên lạc được, gần hơn 6 tháng qua rồi, cô cảm thấy sợ hãi thật sự. Những việc như này

cô không nói cho Hoắc Ngôn nghe vì cô không muốn anh lo lắng, thời gian này anh đã quá bận rộn rồi.

Tiếng tút tút của tin nhắn vang lên, Hoắc Ngôn với tay lên đầu giường kiểm tra điện thoại. Điện thoại anh vẫn tắt đen chắc đó là tiếng tin nhắn điện thoại của Tiểu Nam. Anh khẽ nheo mày định nằm xuống ngủ lại nhưng chẳng biết thế nào anh lại nhấc điện thoại lên mở hộp thư kiểm tra tin nhắn...

Thần sắc anh bỗng dưng thay đổi, mắt híp lại, con người dần trở nên đỏ rực khi nhìn thấy đoạn tin nhắn kia.

- Chào Tiểu Nam, mày còn nhớ tao không, tao là người nắm giữ quá khứ của mày 10 năm trước kia đây haha. Nghe đồn mày sắp lấy chồng à, loại như mày vẫn lấy được chồng sao? Ai cha oan gia ngõ hẹp nhỉ, nếu mày biết chồng mày trước kia đã làm gì mày chắc mày sẽ sốc lắm đây haha.

Hoắc Ngôn gương mặt tím tái vì giận, anh tay bốp chặt điện thoại, cả người tỏa ra khí sắc lạnh lùng...Anh bước xuống giường, khẽ nhìn qua Tiểu Nam đang yên giấc bên cạnh, con ngươi anh càng đỏ lại, giọng nói trầm đến đáng sợ:

- Tao tìm mày lâu rồi....

Chú Đại cũng đã nói cho anh rõ mọi việc, lý do vì sao không tìm được hồ sơ của Tiểu Nam là do chính chú Đại cùng ba anh là Hoắc An khi đó phong tỏa xóa hồ sơ cho nên anh mãi vẫn không tìm ra được đoạn thời gian Tiểu Nam 12 tuổi..

Ngay khi biết được sự thật, anh phải mất mấy ngày mới có thể trở nên bình thường trở lại. Tiểu Nam có thể quên nhưng anh vẫn nhớ rõ mồn một từng chi tiết.... Hình ảnh cô đau đớn, la hét và tuyệt vọng mà chính anh đã gây ra cho cô đến bây giờ vẫn chân thật đến đáng sợ...

Tên khốn nạn năm đó, anh không gϊếŧ được hắn thì có lỗi với Tiểu Nam, có lỗi với bản thân anh quá nhiều!

Khách sạn A.

Hôn lễ của Tiểu Nam và Hoắc Ngôn được diễn ra tại đây, khách sạn lớn nhất thành phố. Vì Tiểu Nam không có người thân cho nên Bố Đại sẽ thay cha cô dắt tay cô lên lễ đường.. Còn lý do vì sao Bố Đại không chịu nhận lại cô chắc chỉ có ông hiểu..

Tại phòng cô dâu.

- Nam, xinh lắm, chụp tấm hình cho bọn mình đi..

Tiếng của Di vang lên khiến mọi người trong phòng nháo nhào lên cả.

Tiểu Nam cười rất tươi, cô vui vẻ nói:

- Chụp đi chụp đi.

Bên ngoài có tiếng bước chân, một giọng nói kiều diễm vang lên:

- Thiếu tôi sao?

- Kiều Nữ là chị sao?

Di hét toáng lên, bổ nhào về phía Kiều Nữ khiến cô cười khanh khách.

- Chụp hình thiếu tôi là không được đâu đấy nhé.

Nói rồi cô quay sang Tiểu Nam, cười xinh đẹp:

- Em là Tiểu Nam à, thật sự đẹp quá, hôm nay em rất đẹp.

Tiểu Nam có chút ngạc nhiên nhưng khi nghe đến tên Kiều Nữ cô liền vui vẻ trở lại..Ai ui Di ngày nào cũng luyên thuyên về Kiều Nữ của Trữ Huyết, cô có muốn không biết cũng không được.

- Chị là Kiều Nữ đúng không, em nghe danh chị đã lâu hôm nay mới được gặp.

- Em nghe từ miệng 2 con bé kia sao?

Thủy Tiên im lặng nãy giờ, giờ cũng vui cười lên tiếng:

- Chụp ảnh đi, sắp đến giờ làm lễ rồi..

Mọi người trong phòng nhìn nhau cười rạng rỡ, Tiểu Nam nâng chiếc váy cưới xòe màu trắng tinh khôi vừa đơn giản vừa thanh nhã lại không quá rờm rà ngồi xuống chiếc ghế ngay giữa phòng, xung quang là Di, Thủy Tiên cùng Kiều Nữ..

Tiếng nhϊếp ảnh gia hô to:

- Nào 123 chụp... đẹp quá, khung hình đẹp nhất tôi chụp đó giờ..

Di e hèm:

- Anh giỏi nịnh, hình cưới của em, anh chụp em chẳng xinh gì cả nhé...

- Em đẹp như công chúa thế mà còn chê à?

Tiếng cười nói trong phòng cô dâu rôm rả mà phía ngoài không khí lại có chút căng thẳng.

Ngôn cùng bọn người Trữ Quân đang tập trung ở phòng giành cho chú rể, trên mặt ai nấy đều có chút căng thẳng.

- Ngôn, tên đó trốn được cậu sao?

Hoắc Ngôn gật đầu:

- Hắn rất tinh, người của tôi canh đã nhiều ngày nhưng cuối cùng hắn cũng trốn được. Quả là già ma.

Trữ Quân gật đầu, gương mặt đẹp như hoa:

- Không vội, hôm nay là ngày vui của cậu không nên làm ảnh hưởng đến tâm trạng.

Cảnh cũng lên tiếng:

- Cậu đừng quá lo Ngôn, lễ cưới hôm nay được bảo vệ cẩn thận, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Hoắc Ngôn nheo nheo mi tâm:

- Tôi rất lo cho Tiểu Nam....

Mấy ngày vừa qua, anh điều động Hồng Hưng tìm tên khốn trong vụ bắt cóc 10 năm về trước nhưng tên này càng ngày càng ranh, tìm được một chút manh mối thì hắn gần như lặn mất tăm không thể tìm được. Thứ nhất anh không có hình ảnh của hắn, thứ hai số điện thoại của hắn là thuê bao trả trước không tìm ra người đăng ký. Tìm hắn còn khó hơn sao trên trời...

Tần từ bên ngoài tiến vào:

- Đại ca đến giờ rồi.

Ngôn gật đầu, anh vuốt lại bộ vet trắng phẳng phiu, môi bất chợt nở nụ cười hạnh phúc. Cảnh nhìn anh, lại trêu đùa:

- Ây cha, Hoắc Ngôn có vợ liền vui vẻ có khác.

Hoắc Ngôn không nói gì, anh chỉ đưa tay phẩy phẩy.

Vui, vui chứ, có gì hạnh phúc hơn bằng ôm người đẹp về nhà!

Sảnh cưới rộng lớn sang trọng, khách khứa hầu như đến đông đủ cả, ngoài các đối tác làm ăn còn có cả người của chính phủ, giới điện ảnh và các lão đại giang hồ.

Hoắc Ngôn đứng nghiêm túc ở phía sân khấu to, trên tay anh là bó hoa tươi thắm, tất cả đã sẵn sàng chỉ còn thiếu cô dâu...

Bố Đại vừa khi nãy đến gặp Tiểu Nam, cô có nói với ông chờ cô ở trong phòng chờ nhưng bây giờ đã quá 5 phút vẫn không thấy cô ra. Trong lòng ông bỗng có chút bồn chồn quyết không đợi nữa, ông đi đến phòng cô dâu tìm Tiểu Nam..

Bước vào trong không nhìn thấy ai, ông đang định ra ngoài thông báo cho người đi tìm thì gặp cô đang đi tới, vẻ mặt có chút gấp gáp.

- Nam, con đi đâu vậy?

Tiểu Nam vội cười tươi giấu diếm:

- Dạ không con vừa đi gặp bạn... chú đến giờ rồi, mau thôi.

Tiểu Nam nắm lấy tay ông, cô kéo ông về phía phòng chờ. Lão đại đi phía sau, tâm tình ông có chút rung động...con gái ông đang nắm lấy tay ông...

Mọi người trong phòng chờ thở hốc ra khi gặp được Tiểu Nam, tất cả nhanh chóng sắp xếp vào vị trí, hôn lễ bắt đầu.

Phía xa dưới sảnh lớn, một người đàn ông nón phũ kín mặt đang mon men đi đến gần về phía sân khấu.

Tiếng nhạc vang lên, Hoắc Ngôn cả người căng thẳng tập trung về trước mặt chờ đợi Tiểu Nam..

Chú Đại một thân vet lịch lãm, ông đưa tay nắm lấy tay Tiểu Nam, trên môi ông nét cười hạnh phúc, gương mặt hiền hậu nhu hòa. Bên cạnh ông, Tiểu Nam thanh lệ xinh đẹp động lòng người đang từng bước từng bước đi đến hạnh phúc của đời mình.

Trên phía sân khấu, ảnh cưới của hai người được hiện lên, trong ảnh cô cười hạnh phúc ôm lấy anh, bức ảnh ấy thật là đẹp..

Đi gần đến Hoắc Ngôn, Lão Đại đột nhiên dừng lại, ông nhìn Tiểu Nam đang có chút khó hiểu, ông ôm chầm lấy cô, nói nhỏ vào tai cô:

- Nam Nam, ba chúc mừng con gái của ba, Hoắc Ngôn là người đàn ông tốt, nó sẽ yêu thương chăm sóc cho con cả đời. Ba xin lỗi, ba có lỗi với con, con gái...

Tiểu Nam hai mắt mở to, nụ cười đột nhiên cứng lại, cô chưa kịp hỏi ông mọi chuyện thì nghe bên dưới tiếng sầm sì to nhỏ. Ngước mắt theo phía tay mọi người, cả người cô như chết sững khi thấy những hình ảnh trên đó...

Phía màn hình to, một đứa bé gái thân mình dơ bẩn, gương mặt bị đánh đến biến dạng đang nằm trơ trội trên nền đất, bên cạnh cô một thanh niên chừng 14,15 tuổi mặt cúi xuống dưới đang ngồi bên cạnh cô, những ngón tay cậu bé ấy nhăn nheo dính máu...

Hình ảnh khác lại được chiếu lên, trong ảnh bé gái hạ thân đầy máu, quần kéo đến đầu gối, áo thì xộc xệch, miệng bịt kín bằng vải đen, xung quanh cô có vô số những đứa bé đang bị trói..

Tiểu Nam hốt hoảng, đứa bé đó sao quen quá, quan quá vậy?

Phàm ở phía dưới nhận ra cô, bọn người Cảnh cũng nhận ra được Hoắc Ngôn. Toàn bộ nháo nhào chạy đi xử lý sự việc. Hoắc Ngôn đứng trên cao,ngay khi nghe tiếng xì xào, bản thân anh cũng đã quay lại...Người trong ảnh đó chính là anh, là anh, Hoắc Ngôn 15 tuổi, bên cạnh anh là Tiểu Nam cô bé nhỏ nhắn đáng thương...

Hoắc Ngôn như bay chạy đến phía cô, anh ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô vào lòng, cả người anh cũng run rẩy không kém, gương mặt dần trở nên tái nhợt không huyết sắc.

- Chú Đại...giúp... con...

Lão Đại cả người giận dữ, ông cho người dẹp hết tất cả, đưa khách khứa ra về. Phàm khi ấy cũng tiến đến chống Tiểu Nam, anh nắm lấy tay cô, trấn an lấy cô:

- Nam, không sao, đó là ai đùa giỡn, không sao..

Tiểu Nam như chết đứng, cô ôm lấy Hoắc Ngôn, trong đầu lại hiện ra hàng loạt những đoạn ký ức mơ hồ, môi cô mấp máy:

- Không...là..là em...

Hoắc Ngôn gằn giọng:

- Nam, không phải,không phải em..

Anh ôm lấy cô rất chặt, ấn đầu cô vào ngực anh, phía dưới mọi người đang nháo nhào hoảng loạn thì trên loa lớn lại nghe tiếng đàn ông đang nói chuyện.

- Hoắc Ngôn... năm đó không gϊếŧ được mày quả là thiếu xót của tao nhưng không sao, chơi mày như vầy tao còn cảm thấy vui hơn nhiều. Mày gϊếŧ anh em tao haha. Mày nhìn đi, những hình ảnh kia là ai hahahahaha...Tiểu Nam ơi, người từng bạo hành mày là chồng mày đó hahahaha..

Tiểu Nam ngơ ngác, trong đầu cô hình ảnh ùa về... trong ngôi nhà hoang dơ bẩn, hai chân cô bị ép dạng ra, những ngón tay đâm xuyên vào hạ thân của cô, mạnh mẽ đau đớn đến như chết đi..Cô luôn miệng van xin nhưng chỉ nhận được giọng nói trầm đυ.c:

- Xin lỗi em, không làm thế này chứng ta sẽ chết.

Cùng tiếng cười rùng rợn:

- Haha Tiểu Nam là thằng nhãi này da^ʍ ô mày, là thằng này....

Cô khi ấy 12 tuổi, cái ngàn vàng bị mất đi, mất đi bởi trò chơi sinh tử biếи ŧɦái của bọn bắt cóc..

Tiểu Nam dằn khỏi người Hoắc Ngôn, cô đưa đôi mắt to tròn sợ hãi nhìn anh, giọng cô bỗng dưng trở nên mạnh mẽ, cô hỏi:

- Trong...ảnh... là... là... anh, đúng không?

Hoắc Ngôn gương mặt tím tái, môi anh giật giật mãi không nói nên lời.

- Nói đi,là anh sao?

Hoắc Ngôn nhìn cô, hốc mắt anh ửng đỏ:

- Là....anh...

Là anh! Là anh à?

Tiểu Nam cả người choáng váng, trong đầu cô chiếc hộp nhỏ bỗng nhiên bật nắp... ký ức cứ thế tuông ra...

Đám lừa...mẹ... ông ngoại...anh xin lỗi... tao gϊếŧ mày... tha mạng... đứa bé... đứa bé....

- Đừng, đừng mà...

Tiểu Nam hét lên một tiếng kinh hoàng sau đó cô trực tiếp ngất đi mà phía dưới Phàm cũng vừa bắn chết người dưới con mắt chứng kiến của cả trăm con người...

Hoắc Ngôn một tay ôm lấy Tiểu Nam, tay còn lại nâng súng vào tên mặc đồ phục vụ đang cười ha hả bên dưới. Nhưng khi sát ý vừa hiện lên, lão đại đã nhanh chóng giữ tay anh lại. Ông lắc đầu như dùng hết sức giữ lấy tay anh:

- Hoắc Ngôn, lo cho con bé!