Vợ Câm

Chương 8: Trinh

Từ xa Ngôn bước đến, hai tay anh đút vào túi quần âu, mắt nheo lại, gương mặt lạnh lẽo đến đáng sợ.

Bên ngoài những bàn giành cho khách thường nhao nhao lên hết vì thấy sự xuất hiện của Ngôn.

- Hoắc Ngôn kìa, anh ấy kìa...

Tiểu Nam mặc dù đang đau đến chết đi sống lại nhưng khi nghe những lời mọi người bàn tán, cô không hỏi nhìn anh sâu thêm mấy lần. Cái người đàn ông này, có cái gì mà khiến người ta trầm trồ đến thế?

- Tôi hỏi lại lần nữa, đem ai cho xe cán? Là vợ tôi à?

Hai chữ "vợ tôi" khiến tất cả con người ở đây như bùng nổ, ai ai đều nhìn nhau đến ngây người.

- Vợ kìa, sao nghe nói anh chưa vợ?

- Vợ anh Ngôn mà cô kia nói giựt chồng cổ?

Đằng sau Tần đi đến, anh hét lên:

- Đứa nào đọng đến chị Nam tao?

Ngôn đi nhanh đến chỗ Tiểu Nam, anh bồng cô lên, để cô dựa sát vào người anh. Nhìn thấy cổ chân cô sưng đỏ, anh nổi giận.

- Đi một chút đã xảy ra chuyện, em sau này đừng đi đâu nữa hết.

Tiểu Nam uất ức nhìn anh, nào phải cô muốn vậy đâu là do hai cô gái kia chứ, sao lại trách cô được!?

Thiên Kim dùng lực chống lên người Tâm mà đứng dậy khiến ả Tâm la oai oái như bị chọc tiết.

- Này cô kia không biết đau hả?

Thiên Kim không ngó ngàng đến Tâm, cô ta trực tiếp đi đến bên cạnh Ngôn, dựa hẳn vào người anh nũng nịu.

- Anh Ngôn, em cũng bị cô ta làm cho té ngã, anh nhìn xem chân em còn trầy da nữa này... huhu...

Ngôn nhìn qua Thiên Kim, anh dùng lực hắc ả ta ra khỏi người anh.

- Em không cần giải thích với anh, anh chỉ thấy em gây chuyện với Nam, còn lại anh không thấy gì hết.

Thiên Kim điên tiết, ả hét toáng lên.

- Anh Ngôn, con đàn bà đó bỏ thứ ô uế gì mà anh bênh cô ta chầm chầm vậy. Anh đừng quên anh được ngày hôm nay là nhờ vào ba em đó.

Ngôn nhìn ả, hai mắt anh nheo lại, thần sắc lạnh lẽo đến đáng sợ.

Bên ngoài những bàn khách mặc dù hiếu kỳ nhưng không ai dám lại gần, tất cả đều tỏa ra hướng khác.

Hoắc Ngôn, không thích nhất là ai nhắc đến xuất thân của anh. Vì anh chưa bao giờ nhờ ai để đi lên, nên việc Thiên Kim nói hưu nói vượn làm người khác giật mình sợ hãi, e là hôm nay sẽ xảy ra mưa máu...

Ngôn nhìn Thiên Kim, anh lạnh giọng, hỏi:

- Sao? Cô nói ai giúp tôi? Ba cô à?

Thiên Kim nhìn thái độ của anh, cô ả hoảng sợ liền thụt lùi vào sau mấy bước.

Tần bình thường hay vui đùa nhưng khi nhìn thấy có người chạm đến vảy ngược của Ngôn, anh cũng giận không kém.

- Cô Kim, ăn nói cho cẩn thận.

Từ đằng sau, giọng nói đυ.c đυ.c của một người đàn ông lớn tuổi vang lên.

- Ai nói con gái tôi phải ăn nói cho cẩn thận?

Thiên Kim nhìn thấy ba mình, cô ả òa khóc nức nở.

- Ba, ba....anh Ngôn...huhu..

Người đàn ông trung niên dang tay ôm con gái vào lòng, ông có chút không vui nhìn Ngôn.

- Ngôn, con cần gì chọc giận con bé?

Thiên Kim lại bắt đầu làm loạn, ả ta hò hét:

- Chuyện là của 2 con ả kia chứ đâu liên quan đến con đâu. Ba...anh Ngôn không chịu nghe con nói đã trách con...

Tần nhịn không được, cúi đầu chào ông ta một cái, nói:

- Bác Lâm, chuyện là do cô Kim đây....

Lão Lâm xua tay:

- Tôi không thích nói chuyện với tôm tép.

Tôm tép??? Tần hai tay co lại, anh chưa từng lép vế và chịu hèn với ai ngoài anh Ngôn. Tên già này sao lại hóng hách coi thường người khác đến vậy?

Tiểu Nam có chút sợ hãi, cô đó giờ ngoài bán nước hay thấy những chuyện gà bay chó sủa ngoài chợ chứ chưa bao giờ gặp loại chuyện đáng sợ căng thẳng đến như vậy. Bất giác cô kéo kéo áo của Ngôn, nheo mắt nhìn anh.

Ngôn cảm nhận được động tĩnh của cô, anh cười nhẹ trấn an cô.

- Không sao, không ai đủ sức uy hϊếp đến anh.

Cô không nói được gì, mà có nói cô cũng không biết nói gì...cô chỉ cảm thấy anh có chút đáng thương.. cái đáng thương của người có quyền có thế.

Lão Lâm ôm con gái rượu của ông ta, tay chỉ chỉ đến Ngôn, ông nói:

- Ngôn, cậu chơi bao nhiêu con đàn bà cũng được nhưng cậu có nhớ ngày trước ông nội cậu hứa gì với....

Lời nói chưa dứt đã nghe Ngôn không mặn không nhạt cắt ngang.

- Hứa cái gì? Ông nói ông nội tôi hứa cái gì?

Lão Lâm nheo nheo mắt, đây cũng là lần đầu tiên ông thấy Ngôn có biểu hiện không coi ông là vai trưởng bối. Lòng tự trọng quá cao khiến lão Lâm giận dữ:

- Họ Hoắc các người nói không giữ lời, hóng hách ngang tàng quá nhỉ?

Thiên Kim thấy ba cô ả căng thẳng, ả lại lo sợ mất lòng Ngôn, nên ả vừa kéo kéo lão Lâm vừa sụt sịt khóc.

- Ba, đừng mà..

Lão Lâm vì thương con gái, với vừa rồi ông cảm thấy mình có chút hơi quá nên cũng dịu giọng lại.

- Thôi thôi đi, dù sao cũng là người trong nhà, con xem con bé Kim này...

Ngôn bồng Tiểu Nam đến trước mặt lão Lâm, sau lưng anh ngoài Tần giờ đây xuất hiện thêm Pháo và Côn, 2 đàn em thân cận nhất với anh sau Tần.

Ngôn nhìn thẳng vào mặt lão Lâm, anh nói nhẹ nhàng từng tiếng một.

- Lão Lâm, tôi trước giờ chưa hứa cái gì với ông, con gái ông đem về mà nuôi cho tốt, tôi không cần.

Thiên Kim giận đến tái mặt còn lão Lâm lại mất mặt vì lời nói cự tuyệt con gái của ông ở chốn đông người. Lão giận dữ hét lên:

- Hay rồi hay rồi, mày đủ lông đủ cánh nên đâu xem tao ra gì, mày đừng quên trước kia là ai giúp mày..y..y....

Nhanh như chớp Ngôn một tay thả Tiểu Nam xuống đất để cô dựa sát vào người anh đồng thời dùng lực ôm eo cô lên để chân cô không chạm đất, tay còn lại anh nhanh chóng choàng ra sau thắt lưng lấy ra khẩu súng mini kề ngay giữa chán lão Lâm khiến lão ta tái mặt im thin thít.

Giọng anh ồn ồn lạnh lẽo đến tê dại thần kinh:

- Tao trước giờ luôn tôn trọng người già vì tao nghĩ già sẽ không sống được bao lâu nữa nên không muốn đọng chạm đến. Nhưng không phải vì mày già mà thích nói hưu nói vượn, khua môi múa mép thế nào là nói. Nhắc tao nghe mày giúp tao cái gì?

Thiên Kim nhìn thấy mũi súng chỉ vào trán ba ả, ả chưa kịp chửi đã thấy Tần đưa súng chĩa vào thái dương của ả:

- Cô Kim, Tần tôi muốn làm việc này lâu lắm rồi.

Bên ngoài vì sự kiện kinh dị này mà ngừng lại tất cả các hoạt động vui chơi. Một vài bô lão máu mặt đều chạy đến nhưng không ai dám can ngăn, còn riêng Định và Cảnh 2 người chỉ nhìn nhau cười nhạt chứ vẫn không hề khuyên can Ngôn, vì là anh em chơi với nhau họ hiểu quá rõ nếu Ngôn muốn có trói tay trói chân anh lại anh vẫn sẽ tìm cách gϊếŧ lão Lâm, trừ khi anh chưa muốn. Huống hồ lão Lâm này cũng nên bị dọa cho bớt hóng hách lại.

Xung quanh đàn em lão Lâm thấy lão bị chĩa súng cũng hùng hổ nâng súng về phía Ngôn, trước sau chưa cách nhau quá 1 giây người của Ngôn từ ngoài ập đến bao vây đám người lão Lâm lại, ai nấy mặt đanh thép, họng súng đen ngòm chĩa thẳng.

Lão Lâm sợ đến xanh mặt nhưng vì sỉ diện lão vẫn to mồm.

- Ngôn..mày ngon thì gϊếŧ tao đi..gϊếŧ... gϊếŧ.. đi..

Ngôn cười lạnh lẽo, tiếng lên đạn răng rắc làm cho tim gan lão Lâm muốn văng cả ra ngoài.

Ở đây ai cũng hiểu quá rõ đừng thách thức Hoắc Ngôn, ngày trước có một tên nhóc vừa lên làm đại ca liền huênh hoang chửi anh là đồ con hoang dưới đất nẻ chui lên...Không cần nghe tiếp câu thứ 2, tên đại ca đó bị bắn một viên giữa chán chết ngay tại chỗ. Sau việc đó công an phải mời anh lên xuống hai ba lần để điều tra vì khi bắn tên kia là xảy ra giữa phố rất nhiều người thấy. Nhưng cuối cùng thì sao...không ai dám đúng ra làm chứng... bên phía công an cũng không dám làm khó anh vì không đủ điều kiện kết án nên vụ đó chìm vào quên lãng..

Nhưng chìm là chìm dư luận bên ngoài chứ nói về độ liều lĩnh của Ngôn thì chỉ có Cảnh họa may so được với anh và trên cái đất phù hoa này trong giới giang hồ cọp cán không ai là không biết đến Hoắc Ngôn. Người ta nói thà chui vào chuồng hổ cho hổ vồ còn may ra có đường sống chứ đứng dưới họng súng của Ngôn thì chết không kịp lập di chúc!

- Mày nghĩ tao không dám hả? Chó chết, mày thở trên đời này hơi bị lâu rồi đấy!

Tay anh ấn cò, viên đạn chuẩn bị được bắn ra thì Cảnh chạy đến, ấn tay anh lấy lại khẩu súng.

- Ngôn, không được, có cảnh sát.

Ngôn nhìn nhìn Cảnh, anh cố áp chế lửa giận trong lòng mình xuống.

- Lão già, để lại hơi làm di chúc đừng ngông cuồng có ngày....

Tay anh đưa lên cổ làm hành động vết cắt khiến lão Lâm phải nuốt nước bọt vài lần.

Ngôn nhìn về phía Cảnh:

- Cảnh, tôi đưa cô ấy đi trước, hôm nào rảnh tôi mời.

Cảnh gật đầu, Định cũng bước ra, vỗ vai Ngôn.

- Đi đi, chân cô ấy sưng hết lên rồi.

Tiểu Nam nãy giờ vẫn quan sát mọi chuyện xung quanh, cô nhìn thấy rõ sự nhẫn nhịn của anh..Cô bất giác thấy xót cho anh, cô không biết người đàn ông kia đã từng có quan hệ gì với anh nhưng anh vì cô có thể cắt bỏ các mối quan hệ... Anh thật sự tốt với cô quá!!!

Ngôn ôm lấy Tiểu Nam đi trước, đàn em của Ngôn cũng buông súng đi theo sau, riêng Tần vẫn ở lại đó, anh còn giải quyết ả Tâm vì dám làm hại Tiểu Nam.

Tâm bị người của Tần kéo đi, trùm bao bố đánh cho thừa sống thiếu chết một trận...

Cảnh nhìn lão Lâm, anh cười nhạt nhẽo:

- Chú Lâm đưa cô Kim về đi, Ngôn tính tình nóng nảy chắc chú không để bụng chứ?

Lão Lâm nghe Cảnh đứng ra có ý làm hòa, lão vênh mặt.

- Thứ ngựa non háo đá đó thì làm gì được tao, đáng lý ra nếu không nể mặt ông nó thì tao đã cho nó một viên rồi..

Định cười, anh đưa khẩu súng đến trước mặt lão.

- Thế à chú Lâm, súng đây chú bắn đi, bọn con còn muốn mở mang tầm mắt.

Lão Lâm sững người, lão tím mặt xong lại phủi tay áo bỏ đi.

Cảnh nhìn Định cười cười, anh hô to với đàn em thân cận của mình.

- Dũng, tiễn chú Lâm đây thật tốt.

Lão Lâm ý vẫn chưa muốn rời đi, lão còn định tìm người nói ra nói vào mấy lời không hay về Ngôn nhưng khi nghe Cảnh trực tiếp không nể mặt mà đuổi khách làm cho lão tức anh ách nhưng không làm được gì khác bắt buộc phải dậm chân rời đi..

Cả hội trường suýt soa vì sợ sẽ có án mạng xảy ra nhưng may mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp.

Qua ngày sau tin đồn Lão Lâm suýt bị bắn được tung ra, ngay cả Trữ Quân đang ở bên Trung Quốc cũng gọi điện về khen ngợi Hoắc Ngôn đã giúp anh cho lão ta một bài học. Nghe đâu lão Lâm từng vỗ mông Kiều Nữ cô vợ xinh đẹp của Trữ Quân lão đại Trữ Huyết. Mặc dù lão Lâm bị Kiều Nữ vác súng đòi bắn chết nhưng nay khi nghe lão ta xém chút bị bắn thật cũng không khiến hai vợ chồng nhà Trữ cười đến vui vẻ....

Aiii, giới giang hồ thù địch nhau diễn ra đều như vắt chanh!!!

Ngôn sau khi ra về liền đưa Tiểu Nam về nhà riêng, anh sau đó gọi bác sĩ đến kiểm tra vết thương cho cô. Xác định cô không quá nặng chỉ bị trật khớp anh mới yên tâm cho cô nằm nghỉ lại nhà anh.

Tiểu Nam nằm yên nhìn lên trần nhà màu trắng, lại quan sát xung quanh phòng ngoài màu đen ra thì cũng chỉ có màu trắng khiến cô có chút cảm giác lạnh lẽo.

Vết thương dưới chân không nặng, cô có thể đi nhẹ nhẹ cà nhắc sau khi bác sĩ bó thuốc nhưng Hoắc Ngôn lại không cho cô đi lại, anh bắt cô cứ nằm yên một chỗ.

Đang buồn bực lại nghe được tiếng mở cửa, cô đưa mặt nhìn về phía cửa. Ngôn một thân trần như nhộng chỉ mặc duy nhất quần thể thao ngang eo đi vào. Phần ngực màu đồng vạm vỡ săn chắc, múi bụng thấy rõ từng múi bắt mắt vô cùng. Kết hợp với gương mặt đẹp trai như hoa không góc chết khiến trái tim cô lơ lửng chín tầng mây, lại nhớ đến lời anh nói khi nãy ở buổi tiệc làm cô có chút sợ sợ khó nói lên lời...

Ngôn đi đến bên tủ, anh tìm cái áo choàng mặc vào, vừa mặc vừa quan sát biểu cảm của Tiểu Nam. Lúc thì thích thú, lúc lại ngạc nhiên, lúc lại lo sợ, Ngôn phải bái phục những sắc thái trên gương mặt không biết che giấu của Tiểu Nam..

- Nam, em mau lau nước dãi đi, ai lại để chảy ra như thế.

Tiểu Nam vội giật mình, cô đưa tay lên lau miệng nhưng mới phát hiện làm gì có cơ chứ. Giận dữ cô quay lưng vào trong không muốn nhìn anh nữa.

Ngôn đi đến nhấc chân cô lên khiến cô có chút hoảng sợ vội co chân về. Ngôn lại nắm giữ chân cô rất chặt, anh nói.

- Để anh thoa thuốc, bác sĩ nói 1 tiếng thoa một lần sẽ mau khỏi hơn.

Tiểu Nam chống hai tay ngồi dậy, cô nhìn anh chăm chú...

Người đàn ông khiến nhiều người nghe đến tên cũng sợ đến xanh mặt giờ đây đang nhẹ nhàng thoa từng lớp thuốc lên chân cô, anh còn nhẹ nhàng sợ làm cô đau...

Tiểu Nam chẳng biết mình đang có loại tư vị gì nhưng khi nhìn thấy anh vì cô chăm chút như vậy trái tim cô lại nghiên về anh thêm chút nữa.

Cô đã đồng ý đi theo anh, làm vợ anh vì cô biết nếu cô không đồng ý cũng không thể được vì người đàn ông này đã chọn cô. Hơn nữa cuộc sống về sau cô không muốn vất vả không muốn một mình chống chọi nữa... Cô mồ côi không ai thân thiết ngay cả Trung bây giờ cô cũng không thể nói chuyện được vậy thì sao lại không đi theo anh?

Có thể anh không thể yêu chiều cô mãi nhưng anh có thể chăm lo cho cô cuộc sống tốt đẹp hơn. Có thể anh không phải người chồng tốt nhưng chắc anh sẽ là người cha thật tốt, vì ánh mắt anh nhìn bé Cua con của Định làm cô cảm thấy quá thân thương quá chân thật. Cô không thể nói được nên nếu bây giờ có một đứa nhỏ hủ hỉ cùng cô chắc sẽ vui lắm...Hay là.... cô sinh một đứa đi?

Mà muốn sinh phải làm loại chuyện kia...?!!!

Tiểu Nam nghĩ rất nhanh, trước sau gì không làm, hôm nay cô vừa qua kì nguyệt san được 3 ngày nếu bây giờ làm luôn thì khả năng một lần trúng độc đắc là rất có thể?

Thôi không nghĩ nhiều nữa, thuận theo tự nhiên đi.

Hoắc Ngôn vẫn còn đang thoa thuốc cho cô, bỗng dưng lại thấy Tiểu Nam ôm chầm lấy anh.

Anh có chút giật mình, buông tuýp kem xuống,anh xoa tóc cô, hỏi.

- Em sao vậy, là xúc động quá hả?

Tiểu Nam không nói gì, cô gật gật đầu buông anh ra, dùng tay diễn tả ý cô muốn nói.

- Ngôn, em muốn có con!

Ngôn nhìn cô không chớp mắt, anh ngạc nhiên vô cùng.

- Sao lại muốn vậy, không phải em vẫn chưa đồng ý...À ý em là đồng ý theo anh?

Tiểu Nam gật đầu, cô gật đầu thật mạnh.

- Vì sao?

Tiểu Nam trả lời:

- Em không biết, em tin anh.

Tin anh??? Hoắc Ngôn cảm thấy tim mình đập xao xuyến mấy nhịp, ngày trước cũng từng có người nói tin anh...

Được, cô tin anh, anh cũng sẽ học cách yêu thương cô. Anh chọn cô dù không xuất phát từ tình yêu nhưng từ từ sẽ là tình yêu....

Ngôn ôm lấy cô, anh hôn lên môi cô, lại thủ thỉ hỏi:

- Em có hối hận vì cho anh không?

Cô đỏ bừng mặt, lắc đầu.

Anh cười tươi rạng rỡ, ôm lấy cô nhấc bỗng cô lên để cho hai chân cô quấn lấy eo anh.

Anh hôn cô, nụ hôn sâu mà ngọt ngào, tiếng môi lưỡi va chạm thành tiếng chụt chụt kí©ɧ ŧìиɧ...

Tay anh tháo váy cô xuống, trước mặt anh là đôi ngực xinh xắn vừa tròn hiện ra..

Đặt cô nằm xuống giường, anh cởi phắc chiếc áo choàng vướng víu, lại chống hai chân đè lên người cô. Anh khom xuống hôn lấy môi cô, cô cũng hòa theo anh, day dưa mãi một lúc. Đến khi cô sắp nghẹn anh mới nuối tiếc buông cô ra..

Nhẹ nhàng anh đưa môi hôn lên cổ, anh dùng sức một chút nút chụt chụt tạo ra các dấu hồng hồng trên cổ trên ngực cô. Tiếp xuống lại đi xuống ngực, một tay anh xoa xoa nắn nắn tay còn lại lại mò mẫm xuống rốn xuống hai bên sườn..

- Nam, em thơm thế?

Tiểu Nam đỏ mặt, cô hai tay nắm chặt ga giường, từng hồi môi anh chạm đến ngực cô, cô lại không chịu được mà rùng mình lên nắm chặt ga giường, siết chặt đến nỗi nhăm nhúm thành một mảng.

- Nam, em đừng cong người, anh không chịu được sẽ "chơi" em mất.

Nói rồi, anh buông hai bầu ngực tròn thơm đưa môi đi dọc một đường từ trên xuống đến rốn. Môi anh đi đến đây là tâm hồn Tiểu Nam ngây dại đến đó...

Đây là lần đầu tiên cô cùng đàn ông nên thật sự không có một chút kinh nghiệm gì, tất cả đều nhờ vào sự dẫn dắt của anh.

Hoắc Ngôn ngươc mắt nhìn nơi tư mật đang ẩn hiện sau lớp qυầи ɭóŧ mỏng. Anh nheo mắt, lửa dục trong người sôi trào, trực tiếp nắm eo quần xé toẹt chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt.

Tất cả cơ thể cô hiện ra trước mặt anh, anh nhanh chóng cởi chiếc quần dài, cởi luôn cả qυầи ɭóŧ trong, một thân gậy th*t bành trướng phô ra trước mắt.

Tiểu Nam xấu hổ đến mức không dám nhìn, Ngôn lại thích trêu cô, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên trên gậy th*t đầy gân guốc.

- Em không thích nó à, không có nói em sẽ không có con được đâu, phải thích nó chứ?

Tiểu Nam hoảng loạn ngồi bậc dậy, cô vì vụng về mà bóp thật chặt gậy th*t làm cho Ngôn thiếu chút nữa đã mất kiểm soát...anh nhìn cô, hôn lấy môi cô, cười đùa:

- Em cũng biết cách trêu anh, xem anh "chơi" em như thế nào?

Nụ cười tà mị trên môi, dự cảm khiến Tiểu Nam sợ đến run người. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô đó!

Tay anh lần mò xung quanh hang nhỏ rậm rạp, bắt gặp được hạt nhỏ anh mâm mê khiến cả người Tiểu Nam quằn lên vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ...Lại trêu đùa lần mò đi vào trong hang nhỏ đã phun đầy nước..

- Chậc chậc... thật là nhiều nước...

Câu nói của Ngôn khiến Tiểu Nam đỏ mặt đến không còn có thể đỏ hơn, cô dùng hai tay che lấy mặt tránh cho anh nhìn thấy gương mặt vừa có sung sướиɠ vừa xấu hổ của cô.

Ngôn đưa ngón tay nhỏ đi vào, lập lại từng động tác đưa vào đưa ra. Lát sau anh lại tăng hai ngón tay khiến Tiểu Nam vì quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà cong cả người, co luôn cả hai chân lại...

Hang nhỏ vốn đã hẹp nay lại vì cô cong người mà ép chặt lấy hai ngón tay của Ngôn khiến anh rên lên vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ..

- Chặt quá, Nam, em đừng...

Nhịn không được nữa, anh lấy tay ra, tách hai chân cô giang thật rộng, trực tiếp đưa gậy th*t đi vào...

Tiểu Nam thật sự không biết anh đang vào, đến khi cảm nhận được cô gần như rơi nước mắt vì quá đau. Hai tay như muốn chống lên ngồi dậy vì đau chịu không được.

Ngôn đã vào được một nửa, anh xuất cung không thể không bắn nhưng nhìn cô vì đau mà rơi nước mắt bất giác anh lại xót xa không ngừng.

Dừng một chút, anh xoe xoe hột nhỏ dưới thân cô, làm cho cô thoải mái một chút, tiếp theo anh nhìn theo cảm xúc của cô mà từ từ tiến vào...

Tiểu Nam đau đến mức tê liệt cảm xúc, cô cắn môi nước mắt chảy dài lại nắm thật chặt ga giường chỉ thiếu điều nếu hét lên được chắc cô sẽ hét thật to..

Đến khi Ngôn cho vào hết cũng là lúc cô thả lỏng cả người vì gần như kiệt sức vì đau.

Ngôn nhẹ nhàng đi thật chậm thật chậm, eo anh luận động nhẹ nhàng nhất có thể như sợ đi nhanh quá cô sẽ ngất mất.

Cơn đau đớn chưa kịp qua đi thì cơn sung sướиɠ lại từ từ đi đến... Từng cú va chạm da thịt của anh làm cô ngây dại cắn chặt môi..Cảm giác này kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá, kì lạ quá...

Đến khi quen dần với nhịp điệu của Ngôn, cô mới từ từ thả lỏng người. Cũng lúc đó, Ngôn đi mạnh hơn đâm sâu hơn...

Anh tay bóp mông cô nhấc lên, tay kia lại xoa ngực không ngừng... Eo liên tục rút ra đâm vào liên tục...

Tiếng da thịt, tiếng nước của cả hai va chạm tạo nên tiếng chẹp chẹp làm tăng cảm hứng cho cả hai, nếu bên ngoài có người nghe được chắc họ sẽ đỏ mặt vì xấu hổ mất.

Tiểu Nam vì không nói được nên Ngôn lấy khăn nhỏ nhét vào môi cô để cho cô có thể dễ chịu hơn khi không thể giải thoát sung sướиɠ ra ngoài được.

- Nam, anh thích em, thích luôn cả cơ thể em...

Từng cú va chạm lại mạnh hơn chút nữa, Ngôn nhấc bỗng cô lên để cho cô ngồi lên người anh, tiếp sau đó lại nhấc mông cô lên xuống theo nhịp, miệng lại không ngừng nút một bên bầu ngực của cô...

Cái tư thế này làm cho cô chịu không được mà đầu hàng bắn ra tia nước sung sướиɠ.... Ngay cả Ngôn vì tử ©υиɠ cô co bóp khi lêи đỉиɦ khiến anh cũng vì thế mà không phòng bị buông vũ khí đầu hàng...

- Ưʍ...ư..m....

Tiếng rêи ɾỉ của Ngôn làm cho Tiểu Nam cảm thấy nhẹ nhàng, cô vì quá mệt mỏi nên ngã ra giường, ngủ luôn một giấc thật dài sau khi đã trải qua thời gian sử dụng quá nhiều sức lực.

Ngôn rút gậy th*t ra khỏi người cô, trên đầu gậy th*t vương một giọt đỏ đỏ rất là nhỏ, nhỏ như hạt bụi....

Ngôn có chút khó hiểu nhưng cũng không nói gì, anh đi vào nhà tắm vệ sinh một chút liền nhúng khăn ấm lau sạch người cho cô, sau đó lại đắp chăn giúp cô, hôn lên môi cô mong sao cho cô ngủ thật ngon..

Đi ra ngoài thấy Tần đã đợi từ lâu, anh mới trầm tư hỏi:

- Lai lịch của Tiểu Nam chú điều tra kỹ không?

Tần gật đầu.

- Em điều tra rất kĩ, chỉ duy nhất có khoản thời gian trước khi chị Nam được 10 tuổi và sau khi được 12 tuổi là có chút vấn đề.

Ngôn trầm tư suy nghĩ, anh gật đầu hỏi tiếp.

- Chuyện tôi nhờ chú về cô bé kia, chú tìm ra được manh mối nào không?

Tần lại lắc đầu.

- Thứ cho em vô dụng, việc về cô bé năm đó đến bâu giờ em vẫn không tìm ra được một chút manh mối nào.

Ngôn xoa xoa thái dương, anh gật gật.

- Được rồi, nếu không thể tìm được thì sau này đừng tìm nữa, xem như hết duyên đi.. Chú ra ngoài đi, à đừng quên để ý bác sĩ Đông..

Tần nghiêm mặt, gật đầu đi ra ngoài.

Ngôn lại nhìn tập điều tra thân phận của Tiểu Nam, anh lướt qua một lần thật kỹ lại không thể hiểu được sao trong lý lịch kia lại không thể tìm ra đoạn thời gian trước khi cô 10 tuổi đã ở đâu, chỉ ghi vỏn vẹn bà Huề tìm thấy cô ở góc chợ cũ BT. Còn nữa ngay khi cô 12 tuổi, sau khi về Phan Thiết cùng bà Huề lại mất dấu trong vòng 5 tháng, trong đây hoàn toàn không tìm ra được bất cứ thông tin nào....

Ngôn nheo mắt, cô là trẻ mồ côi nếu đúng ra lý lịch phải đơn giản và dễ tìm nhưng đằng này lại có quá nhiều điểm nghi vấn khiến anh không thể hiểu được.

Còn nữa khi nãy giọt máu bé tí khó nhìn ra được kia hình như đâu phải máu trinh?!!!

Ngôn có chút khó chịu, không phải vì anh ghét cô khi cô không còn trinh nhưng cái anh khó chịu là vì lý lịch quá sạch của cô khi điều tra nhưng sao cơ thể cô lại có chút mất mác??

Anh từng phá trinh của bao nhiêu cô gái, anh biết cái biểu cảm đau đến khóc của cô khi nãy là không phải giả tạo...nhưng...

Năm cô 12 tuổi rốt cuộc đã có chuyện gì mà anh không tìm được? Liệu có phải chuyện đó gây cho cô mất mác ở cái màn trinh kia???

Nếu đúng như thế anh sẽ tìm và gϊếŧ chết kẻ đó để trả thù cho cô, vì cô là vợ anh, anh không muốn bất kì kẻ nào làm tổn thương cô dù đó đã là quá khứ!

Đóng tập tài liệu lại, anh nhìn ra màn đêm đen thẩm, giọng anh ồ ồ trầm ấm.

- Tiểu Nam, em rốt cuộc có bao nhiêu bí ẩn anh chưa tìm ra đây????