- Con này bị câm, mày chửi đi nó không chửi lại đâu...haha...
Tiếng một đứa đầu vàng vàng trắng trắng hô hào, cả bọn đi theo cả nam cả nữ lại nhao nhao như mới tìm ra được cái gì thích thú lắm.
Tiểu Nam chẳng mảy may khó chịu, cô vẫn luôn tay súc đá bi vào ly nhựa cho khách.
- Bao nhiêu vậy nhỏ?
Tiểu Nam cười cười lộ răng khểnh trắng xinh, cô đưa cái bảng đen viết lên đó con số 9.
Chị khách gật gật, đưa tờ polymer 10 ngàn, hào sảng nói:
- Thôi khỏi thói.
Lại nghe tiếng bọn choai choai khi nãy:
- Mày lại lấy cái bảng cho nó khỏi viết chơi.
Một đứa bự con đi hùng hổ tiến lại, nó nhìn Tiểu Nam, tay giựt phắc cái bảng đen đã cũ.
- Tao mượn nha câm.
Nói rồi nó bỏ chạy sang bên kia đường, leo lên chiếc xe đạp điện của thằng đầu sỏ, cả bọn vừa chạy vừa rêu hò cười hí hửng.
Tiểu Nam dí theo một đoạn nhưng nghĩ lại thôi, dù sao cô vẫn còn mấy tấm bảng ở nhà, cứ cho tụi nó lấy, kiểu gì mai nó không đưa lại.
Chị khách vừa leo lên con xe máy, giọng có chút khó chịu:
- Kệ tụi nó, mất dạy. Học hành không lo lo phá làng phá xóm. Cố lên em gái.
Tiểu Nam cười cười, cô không nói được câu cảm ơn nhưng vẫn cúi đầu gật gật cảm kích.
12 giờ trưa, cái giờ nắng nóng đến cực điểm, cái xe nước giải khát vẫn đứng vững bên vệ đường dưới gốc cây me to trước cổng trạm y tế của phường, Tiểu Nam tháo cái nón lá xuống, cô lấy trong túi ra quyển truyện tựa đề: Bàn học có năm chỗ ngồi, vừa đọc vừa cười tủm tỉm trông vui lắm.
Bà bán tàu hũ gánh đi ngang qua, quen miệng chọc cô mấy tiếng:
- Nam, coi gì bậy bạ mà cười mình vậy mạy?
Tiểu Nam cười tươi rực rỡ, cô đưa tay phẩy phẩy chào lại bà.
Ở đây ai mà không biết cô gái câm bán nước giải khát cháu bà Huề vừa mất được gần năm. Trước kia cô bé đi học sẽ ra phụ bà Huề bán nước, mà kể từ sau khi bà mất cô chỉ bán có một mình.
Thương lắm, không nói chuyện được, giao tiếp bằng cái bảng đen giống mấy đứa tiểu học hay tập viết chính tả. Mà được cái Tiểu Nam xinh gái trắng trẻo cười lên lại có răng khểnh còn đãi ngộ thêm đồng điếu hai bên, xinh hết phần con nhà người ta.
Hai bà cháu ở đây lâu rồi, bà Huề bán nước từ cái thời vừa giải phóng miền Nam, tính đến nay đã gần 40 năm. Độ gần 20 năm trước bà dắt đứa nhỏ chừng 2 tuổi về nuôi, ai hỏi thì nói cháu nội con của con trai bà, cô bé ấy năm nay hơn 22 tuổi chính là Tiểu Nam.
Cô bé đáng yêu học giỏi nhưng kể từ lúc 12 tuổi bị bọn bắt cóc bắt hụt thì không nói chuyện được, kể từ đó câm luôn cho đến tận bây giờ.
Cái vụ bắt cóc 10 năm về trước vẫn là một ẩn số với cô bé, vì trong khu bị bắt 8 đứa chỉ 2 đứa được cứu ra. Một đứa vì bị bạo hành quá kinh khủng nên đã chết sau đó, còn một đứa còn lại chính là cô gái câm bán nước giải khát ngày hôm nay.
Mà kể ra vụ bắt cóc này không ai biết vì khi ấy bà cháu Tiểu Nam đang ở quê Bình Thuận, vụ bắt cóc cũng xảy ra ở đó. Sau đó một tháng điều trị tâm lý thì bà Huề đứa cô về lại Sài Gòn, sống và bán nước giải khát cho đến khi bà chết.
Đáng thương cho hai bà cháu!
Trưa nắng gắt một chiếc SH màu trắng mới cóng thắng kít trước xe nước giải khát, một cậu thanh niên chừng 26,27 tuổi cao to trắng trẻo bước xuống xe.
- Nam, anh mua cơm cho em nè.
Tiểu Nam ngước mắt lên nhìn, môi cô cười mỉm, giao tiếp bằng tay với cậu thanh niên.
( Vì là giao tiếp bằng tay nên du vẫn viết ra lời thoại cho mọi người dễ hiểu, nhưng thực sự Tiểu Nam không nói được nhé mọi người)
- Anh mua làm gì?
Cậu thanh niên nhìn hiểu được ngôn ngữ của cô, anh cười hì hì:
- Hôm nay anh không đi làm nhớ đến em nên ghé mua cho em.
- Sau này anh đừng mua nữa.
Cậu thanh niên lại cười to:
- Ừ anh chưa chắc lại rảnh đâu, em ăn đi. À lấy anh chai pepsi đi.
Tiểu Nam cười cười, cô buông quyển sách đang cầm xuống, đi đến bên xe nước, súc một ly đá cầm theo chai nước ngọt đến cho cậu thanh niên.
Anh chàng đem đến cho cô hộp cơm sườn thơm phức nóng hổi. Cô tròn xoe mắt.
- Của mẹ anh làm?
Cậu thanh niên lại gật:
- Sao em hay vậy, phân biệt được cơm mẹ anh nấu với cơm bên ngoài luôn hả?
Tiểu Nam liếc mắt, miệng lại cười mỉm, vui vẻ ăn hết hộp cơm sườn.
Trung, anh chàng kỹ sư cầu đường đang làm cho một công ty nước ngoài bên quận 8, anh chàng từ nhỏ đã thích Tiểu Nam nhưng chắc chỉ là yêu thích kiểu anh em bình thường thôi chứ cũng không phải tình yêu nam nữ, bởi đến giờ anh quen với bao nhiêu cô nhưng nào đã ngỏ lời đến Tiểu Nam...
Còn về Tiểu Nam có thích anh hay không thì không biết chắc được, cái gọi là tình yêu nam nữ nó phức tạp vô cùng.
Trung ngồi được một lúc, sau nghe điện thoại lại đội nón vào chuẩn bị đi.
Anh đi đến chỗ Tiểu Nam rút trong ví tờ 500 ngàn mới cóng thơm phức.
- Cho em, anh mới lãnh lương.
Tiểu Nam vội lắc lắc tay, cô thật tình không dám nhận.
Trung nheo mi tâm, vội nhét tờ tiền vào tay cô, sau đó đi nhanh ra xe vừa đề máy xe vừa cười, nói:
- Anh cho, mua váy đầm mà mặc cho giống con gái, đẹp thế kia mà.
Nói rồi anh phóng xe đi mất để Tiểu Nam ngồi một mình ở đó có chút buồn cười lại có chút vui vui...
Xe Trung vừa đi mất thì một chiếc Audi đen sáng bóng chạy tới đậu trước xe nước giải khát.
Phía ghế phụ lái một tên đầu gấu tai to mặt bự xăm trổ đầy người bước xuống, hắn ta đi đến trước xe nước, mặt vênh váo cọc cằn:
- Tao kêu mày dọn đi bao nhiêu lần rồi, mày có tin tao đập nát cái xe này của mày không?
Tiểu Nam quýnh quáng hết cả lên, cô một phần sợ hãi, một phần lại không thể nói được nên chỉ có thể ra sức lắc đầu. Tay ôm hết xe nước giải khát, ánh mắt sợ hãi nhưng lại có chút kiên định.
Tên đầu gấu đẩy người cô ra, hắn hắt hết những chai nước trên mặt bàn, tiện chân đá vào thùng nước đá khiến đá rơi đỗ đầy ra đường.
Tiểu Nam sợ đến mức chân cũng muốn run, cô lắc lắc đầu lại dùng tay đẩy tên đầu gấu kia một cái khiến hắn trợn ngược mắt lên tính xông vào đánh cô. Phía bên đường người dân cũng chạy qua. Tiếng một chú lớn tuổi, quát:
- Con nhỏ bán nước bọn bay cũng không tha nữa hả?
Tên đầu gấu đi lại phía ông, hắn vênh váo:
- Liên quan tới mày hả thằng già, có tin tao đập què giò mày không?
Chú lớn tuổi cũng cứng rắn không kém:
- Đất chỗ này của ông nội tụi bây để lại hả, ăn hϊếp người quá đáng thôi chứ, tiền bảo kê một tháng ăn chưa đủ hả?
Xung quanh người dân cũng chỉ trỏ bàn tán xôn xao:
- Đúng rồi, tiền bảo kê tháng cả triệu bạc chứ ít..
- Tụi thằng Năm này ác không giống bên thằng Tần..
Tiểu Nam nghẹn đỏ hết cả mặt, cô tức tối cộng thêm sợ hãi lại không nói được cho nên cả người đỏ ửng cứ như vừa đi nắng về.
Bà Hà bán tạp hóa ôm lấy cô, xoa xoa lưng, bà an ủi:
- Không có gì, tụi tao đuổi nó đi cho.
Tiểu Nam thật sự có chút lo sợ, từ ngày bà cô mất cô một thân một mình, đây là lần thứ 2 cô bị bọn giang hồ đến phá rối rồi.
Phía sau xe, một người đàn ông với sóng mũi cao vυ't nhìn nhìn cô, môi mỏng hồng hồng bất giác nâng lên thành đường cong khá đẹp mắt.
Ra dấu cho tài xế kéo cửa sổ xe xuống thấp một chút, anh nâng cánh tay thon dài với những ngón tay búp măng đẹp ngất ra khỏi cửa xe như muốn làm cái gì đó.
Tiểu Nam nhìn chầm chầm hành động của người đàn ông trong xe, cô có chút khó hiểu...
Anh đưa bàn tay ra khỏi cửa xe lại gõ vào kính xe nghe cốc cốc kèm theo tiếng gọi thâm trầm:
- Năm, lại đây.
Tất cả người dân đều tò mò nhìn vào trong xe tìm kiếm chủ nhân của giọng nói thâm trầm ấy nhưng đáng tiếc cửa sau xe được phủ đen chỉ nhìn thấy bàn tay của người trong xe ngoài ra không thấy được gì khác.
Tên Năm đi khom lưng cúi gối đến gần, người đàn ông trong xe nói vào tai hắn ta, một lát sau liền thấy hắn ta đi về phía Tiểu Nam, cúi đầu thành tâm xin lỗi:
- Xin lỗi chị dâu, em không biết quán của chị, xin lỗi chị rất nhiều.
Tiểu Nam trợn tròn mắt ngạc nhiên mà xung quanh mọi người cũng hết sức khó hiểu.
Trong xe lại truyền ra giọng nói thâm trầm êm ái:
- Năm, đi.
Tên Năm liền kê vào tai Tiểu Nam nói nhỏ sau đó cúi người lịch sự liền ra xe đi mất.
Tiểu Nam đứng đây nhìn theo chiếc xe hơi sang trọng, cả người cô bần thần như muốn chết đứng. Giọng nói tên đầu gấu kia vẫn còn vang vọng trong trí óc cô:
- Đại ca em muốn lấy chị làm vợ!