Trò Chơi Chết Chóc

Chương 45

Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Thấy sắc mặt Dư Tô khó coi, người đàn ông tóc đỏ nghi ngờ hỏi: "Không phải cô bảo là muốn mọi người đi cùng sao, tôi và Trương Dịch đã hứa sẽ đi với cô rồi, sao cô lại vào một mình? Cô không sợ chết sao?"

Dư Tô khẽ lắc đầu, nói: "Có sự cố xảy ra, thôi để sáng mai nói đi."

Giờ đầu óc Dư Tô đang ong lên, phải gắng lắm mới nói trôi chảy được một câu, nếu là người nhát gan ở vào tình cảnh này có khi đã sợ đến mức phát điên rồi.

Người đàn ông tóc đỏ và Trương Dịch đưa mắt nhìn nhau, Trương Dịch hỏi: "Vậy bọn tôi đi trước nhé?"

Dư Tô lại nằm phịch xuống giường, thân thể bải hoải, cô nhắm mắt, nói: "Mọi người cứ về nghỉ ngơi đi, chắc là đã an toàn rồi..."

Người đàn ông tóc đỏ rời khỏi phòng, lúc bước ra khỏi cửa, anh ta còn quay đầu nói: "Vậy cô nhớ phải cẩn thận, nếu có chuyện gì thì cứ hét to lên, hoặc là đến tìm tôi cũng được, dù sao phòng tôi cũng ngay kế bên."

Sau khi hai người rời đi, Dư Tô chưa vội tắt đèn, cô vẫn thấy để đèn sáng dường như sẽ đem lại cảm giác an toàn hơn một chút.

Hơn nữa giờ trong đầu cô toàn là tứ chi nát vụn, nếu tắt đèn Dư Tô sẽ sợ chết khϊếp mất.

Nằm trên giường suốt hơn một tiếng đồng hồ Dư Tô mới từ từ bình tĩnh lại. Dù đầu óc vẫn quay mòng mòng toàn máu thịt nhưng Dư Tô đã bắt đầu tìm được đầu mối hữu dụng từ trong những mảng ký ức quá sâu đậm.

Ví dụ lúc nhặt cánh tay của cái xác lên, cô nhìn thấy trên đó có một cái bớt đỏ to chừng một ngón tay, còn trên những đám thịt vụn lại hằn lên những vết thương vô cùng rõ ràng, có vẻ là thương tích từ khi còn sống.

Còn nữa, sau khi được ghép lại hoàn chỉnh, trông thi thể cô gái kia có vẻ còn chưa trưởng thành hẳn.

Dư Tô nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm ngọn đèn huỳnh quang treo trên trần nhà thấp tịt, cô nghĩ tới cô con gái Vương Như của bà chủ Vương Thu Mai.

Có người để so sánh giúp Dư Tô đưa ra kết luận nhanh chóng, cái xác trong nhà vệ sinh nọ có lẽ cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi.

Vậy thì hồn ma chết thảm thương trong nhà vệ sinh rốt cuộc là ai?

Do những nhiệm vụ trong trò chơi đều có liên quan ít nhiều đến ma quỷ, chuyện kỳ lạ quái đản cỡ nào cũng có thể xảy ra, vậy nên Dư Tô loại bỏ ngay khả năng thi thể trong nhà vệ sinh là Vương Như.

Là vì thi thể nọ và Vương Như có màu tóc khác nhau hoàn toàn, hơn nữa tay Vương Như còn có cả hình xăm.

Dư Tô cứ nhìn chằm chằm bóng đèn một hồi lâu, tới mức nước mắt ứa ra cũng chẳng buồn quay đi.

Ánh sáng có thể khiến mắt cô hoa lên, khiến những lúc chớp mắt, hay khoảnh khắc nhắm mắt vào trong giây lát, Dư Tô sẽ không còn nhìn thấy những mảnh xương thịt ngổn ngang kia nữa.

Cô lau mấy giọt nước mắt đang chuẩn bị tràn ra khỏi nước mắt, rồi lại tiếp tục suy nghĩ, sáng nay các người chơi đều đã tận mắt nhìn thấy quá trình xử lý thi thể của Vương Thu Mai, trông dáng vẻ bình tĩnh của bà ta và Cẩu Lỵ, chắc hẳn đây không phải là lần đầu tiên bọn họ làm việc này.

Như vậy, rất có thể trước kia từng có một vụ gϊếŧ người chặt xác xảy ra tại đây.

Nhân vật người đàn ông tóc đỏ sắm vai là một thiếu nữ đáng thương vừa mới tròn mười sáu chưa đầy một tháng, điều này có nghĩa tiệm làm tóc không hề bỏ qua cho các cô gái vị thành niên, người bị phanh thây trong nhà vệ sinh rất có thể là một cô gái trẻ không nghe lời nào đó trong tiệm.

Vương Thu Mai ra tay với các cô gái rất ác, chỉ cần nhìn vết thương trên cơ thể Nguyệt Nguyệt là đủ thấy, có thể do Vương Thu Mai lỡ tay đánh chết người rồi phải phân thây cô gái nọ chăng?

Trên thi thể nọ cũng rải rác vài vết thương được gây ra khi còn sống, khá phù hợp với hướng suy luận nạn nhân bị đánh chết, sau đó thi thể được chặt nhỏ ra.

Nhưng đương nhiên cũng không thể loại trừ các khả năng khác...

Dư Tô cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, rồi mang cơ thể cùng đầu óc nặng nề thϊếp đi lúc nào không hay.

Trong mơ, cô thấy mình cầm cây lau nhà lau máu cả đêm.

Vì tiệm làm đầu không "kinh doanh" vào buổi sáng nên Vương Thu Mai không để ý lắm tới việc mấy cái cây hái ra tiền của mình ngủ nướng.

Dư Tô ngủ mê man tới tận trưa rồi tự tỉnh dậy.

Khi cô thức giấc, những người chơi khác đều đã ngồi trò chuyện với nhau ngoài phòng cả rồi.

Nơi rửa mặt là căn phòng vệ sinh nhỏ xíu đêm trước, Dư Tô đứng ngoài suốt năm phút đồng hồ mới bước vào, nhưng vẫn không dám khép cửa lại.

Cô vừa nghĩ thầm chắc ban ngày sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, vừa bước về phía bồn rửa tay định rửa mặt, lúc bước tới trước gương, Dư Tô còn dè dặt liếc nhìn mặt gương một cái.

Không sao, đúng là ban ngày hoàn toàn an toàn.

Dư Tô thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn đám khăn mặt vắt trên dây, nhưng không biết cái nào là của mình nên cũng chẳng dám dùng, đành mở vòi nước súc miệng trước, rồi vốc một vốc nước lạnh rửa mặt.

Vừa vốc nước lên mặt, Dư Tô không thể không nhắm chặt mắt, cô dùng hai tay lau gò má, rồi lại vuốt đám nước trước mặt, khẽ hé mắt ra.

Sau đó, Dư Tô bất ngờ nhìn thấy trong gương, có một kẻ đang đứng sau lưng cô.

Một giọt nước chảy từ lông mày nhỏ vào mắt Dư Tô, khiến cô cay xè nhắm chặt mắt lại, cuống quýt vươn tay lau bớt nước, khi Dư Tô mở to mắt nhìn vào gương, trên mặt kính đã chẳng còn lại ai.

Khi nãy rõ ràng cô thấy có một người đứng sau nơi góc tường.

Dư Tô thấy sống lưng mình lạnh buốt, phản ứng đầu tiên của cô là muốn rời khỏi đây, nhưng... cô muốn đi vệ sinh.

Ở cái nơi rách nát này chỉ có một cái nhà vệ sinh duy nhất, cô còn phải ở lại đây một thời gian dài, đâu thể nhịn mãi được?

Cô liếʍ đôi môi khô nứt, đứng trước bồn rửa tay, nhìn chằm chằm mặt gương rất bình thường, không có hiện tượng lạ nào suốt vài phút rồi mới cứng nhắc quay ra đóng cửa.

Đứng trước xí xổm, Dư Tô lại làm công tác tư tưởng cho mình thêm lần nữa... đêm qua có một cái đầu trong này, vậy mà giờ cô còn phải... đi vệ sinh ở đây.

Nhưng may là cho đến tận khi Dư Tô rời khỏi nhà vệ sinh, không hề có chuyện kỳ lạ nào xảy ra nữa.

Bóng người trong gương lóe lên rồi biến mất trong chốc lát chỉ như ảo giác của Dư Tô.

Ngoài đại sảnh tầng một, trừ Nguyệt Nguyệt ra các người chơi đều đang tụ họp đông đủ, NPC Yến Yến Vi Vi và Cẩu Lỵ cũng có mặt, chỉ mình Vương Thu Mai là không biết đi đâu.

Do có mặt NPC nên mọi người cũng không bàn chuyện quan trọng mà chỉ tán dóc linh tinh.

Cẩu Lỵ mua một túi hạt dưa to, đặt trên bàn thấp, mọi người trong tiệm người ghế đẩu người ghế tựa, ngồi xung quanh đại sảnh, vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện.

Trông qua không hề giống như đang làm chuyện gì quan trọng, nhưng những lời bâng quơ từ miệng NPC là các mắt xích vô cùng giá trị.

Dư Tô vén đám tóc mái ướt nhẹp ra sau tai, bưng chiếc ghế đấu nhỏ từ góc nhà qua, ngồi cạnh người đàn ông tóc đỏ và Trương Dịch.

Sau chuyện ngày hôm qua, người đàn ông để râu, Nhụy Nhụy và người đàn ông mắt híp dường như cũng đã thành một phe. Còn anh chàng tóc đỏ thì bị nghi ngờ là cộng sự cùng đội với Dư Tô nên khá bất mãn với người đàn ông mắt híp. Trương Dịch hôm qua lựa chọn giống anh chàng tóc đỏ, cứ thế mấy người chơi dường như cũng đã chia làm hai phe.

Nhưng dù sao bọn họ cũng không có mâu thuẫn gì lớn lắm, cho dù nhìn thấy nhau không được thuận mắt nhưng cũng chẳng đến mức vì chuyện này mà quên mất nhiệm vụ sinh tử. Đến thời điểm mấu chốt, tất cả cũng đều phải về cùng một phe.

Thấy Dư Tô bước lại, người đàn ông tóc đỏ cúi đầu hỏi nhỏ: "Không có chuyện gì chứ?"

Dù không nghe thấy anh ta hỏi gì, nhưng những người chơi khác đều thấy anh ta thì thầm nói chuyện với Dư Tô, bọn họ nhạy cảm, quay đầu nhìn sang.

Dư Tô lắc đầu không nói gì, chỉ vươn tay bốc một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa hỏi như đang tán gẫu mấy câu bâng quơ: "Chị Vương đi đâu vậy, sao không thấy chị ấy đâu?"

Cẩu Lỵ nhìn cô, thờ ơ đáp: "Tới trường rồi, hôm qua Tiểu Như gây chuyện, còn đăng video lên mạng, giáo viên chủ nhiệm gọi chị Vương tới nói chuyện rồi."

Giờ nhìn thấy Cẩu Lỵ Dư Tô mới nhớ đến việc đêm qua, nếu không phải do Cẩu Lỵ, đêm qua Dư Tô đã không phải vào nhà vệ sinh một mình.

Dư Tô gật đầu, nhẹ liếc mắt qua, cười hỏi: "Chị Cẩu Lỵ, tối qua chị cứ đứng ngoài làm gì vậy? Sao em đi vệ sinh xong ra ngoài lại không thấy chị đâu?"

Cẩu Lỵ đang thong thả cắn hạt dưa, nghe Dư Tô nói vậy mới khựng lại, nhìn Dư Tô bằng vẻ kỳ quặc, nói: "Mày nói linh tinh gì thế, đêm qua chị có ra khỏi phòng đâu."

Dư Tô ngẩn ra, thấy đầu mình cũng lạnh buốt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nói: "Đâu phải, đêm qua em dậy đi vệ sinh, rõ ràng chị đứng bên ngoài mà, khi ấy em còn tưởng chị cũng đi vệ sinh nữa."

Cẩu Lỵ liếc nhìn nhà vệ sinh, nói: "Mày nằm mơ tưởng là thật rồi, chị chưa bao giờ đi tiểu đêm cả."

Lúc này người đàn ông tóc đỏ mới tò mò hỏi: "Sao lại không bao giờ đi tiểu đêm? Thỉnh thoảng... vẫn phải đi chứ?"

Dù anh ta không hay biết tối qua có chuyện gì xảy ra trong nhà vệ sinh, nhưng dám chắc đó không phải là chuyện đơn giản nhỏ nhặt, dù sao khi ấy anh ta tận mắt thấy dáng vẻ Dư Tô, trông cô hệt như mới thoát chết trong gang tấc vậy.

Cho nên lúc này anh ta cũng khá nhạy cảm với ba chữ nhà vệ sinh.

Nếu như bình thường nghe người ta nói không bao giờ đi tiểu đêm, có lẽ anh ta cũng sẽ không nghĩ ngợi nhiều, nhưng trong tình huống như lúc này, người đàn ông tóc đỏ không thể không suy nghĩ thêm sâu xa.

Mà câu hỏi của anh ta cũng chính là điều Dư Tô muốn hỏi.

Chỉ thấy trong chớp mắt, sắc mắt Cẩu Lỵ hơi thay đổi, sau đó cô ta tức giận nói: "Sao, buổi tối tao có đi vệ sinh hay không chúng mày cũng muốn chõ mũi vào à?!"

Dư Tô đã đánh hơi được động tĩnh, cũng không cố đào thêm mà chỉ vội chuyển đề tài: "Không biết lần này Tiểu Như sẽ ra sao, em ấy gây chuyện lớn thế này, sợ là sẽ phải chuyển trường nhỉ?"

Cẩu Ly lườm cô rồi lại chầm chậm cắn hạt dưa, cô ta nhổ vỏ hạt xong thì chậm rãi cất lời: "Chuyển trường á? Con bé kia mới phải chuyển, làm gì còn mặt mũi nào nữa mà ở lại, nó mà không chuyển kiểu gì cũng bị người ta cười nhạo đến chết."

"..." Các người chơi đều im lặng.

Dư Tô nghĩ thầm, người mất mặt đáng ra không phải cô nữ sinh kia mà là Vương Như mới đúng chứ?

Nhưng dù có trong nhiệm vụ hay là ngoài đời thực, cô bé nữ sinh nọ đều bắt buộc phải chuyển trường. Hơn nữa không phải chỉ chuyển trường là xong, vết thương tâm lý của cô bé có lẽ cả đời này cũng không chữa lành nổi.

Còn Vương Như lại có thể ỷ vào mối quan hệ của gia đình và kim bài miễn tử mang tên "vị thành niên" mà ung dung thoát tội.

Dù có là trẻ vị thành niên thì Vương Như vẫn biết rõ mình đang làm ra những việc ác độc nhường nào, nhưng luật pháp lại cứ luôn muốn bảo vệ loại người như Vương Như.