Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Nhụy Nhụy lúc này đang ngồi dưới tầng một mím môi, nói: "Khi nãy tôi cũng lựa chọn ở lại, tôi nghĩ nhiệm vụ sẽ không đơn giản đến vậy, có muốn cũng không trốn nổi."
Lúc này, đám người chơi ngoài hành lang chợt nghe thấy có tiếng động phát ra từ căn phòng bên trái, Dư Tô lưỡng lự một hồi rồi nhẹ chân bước lại.
Cô chỉ nhìn trộm một chút thôi, không sợ bị Vương Thu Mai phát hiện, mà dù có bị phát hiện thì cũng sẽ chỉ ăn mắng một trận, không nguy hiểm đến tính mạng.
Cửa phòng lúc này đang khép hờ, có vẻ lúc rời phòng Cẩu Lỵ không đóng kỹ cửa.
Dư Tô còn chưa kịp hé cửa ra đã nghe thấy có tiếng "Ưm ưm" từ trong phòng vang lên, nghe như thể âm thanh của ai đang bị bịt miệng phát ra. Ngoài ra còn có cả tiếng gậy gộc đang nện từng cú lên da thịt.
Dư Tô ngay lập tức quay người rời đi, trong lòng thầm nhủ, có vẻ Nguyệt Nguyệt vẫn chưa chết, Vương Thu Mai chỉ đánh đập tra tấn cô ta chứ tạm thời chưa có ý gϊếŧ người.
Cũng đúng, với Vương Thu Mai mà nói, Nguyệt Nguyệt là một trong những con gà đẻ trứng vàng của bà ta, dù lần này cô phạm phải lỗi lầm vô cùng to lớn thì chuyện cũng đã rồi, nếu gϊếŧ Nguyệt Nguyệt Vương Thu Mai không những mất đi một cái máy in tiền mà còn phải mạo hiểm thủ tiêu tới hai xác chết.
Đứng trên góc độ của Vương Thu Mai, chắc chắn bà ta sẽ chỉ muốn hành hạ dạy dỗ cho Nguyệt Nguyệt một trận, cùng lắm chỉ đánh cho cô ta nằm liệt giường một thời gian rồi nhốt lại, tránh về sau lại có chuyện như lần này xảy ra.
Còn về phần Nguyệt Nguyệt, giờ Dư Tô không hề nghĩ cô ta là kẻ ngu ngốc liều mạng, trong lòng cô có cảm giác Nguyệt Nguyệt mới đầu màn chơi đã dám liều lĩnh vậy chỉ e do trong tay đang nắm con bài tẩy.
Vài phút sau, Cẩu Lỵ trở lại.
Qua lớp cửa ra vào bằng kính, các người chơi thấy Cẩu Lỵ trèo xuống từ một chiếc xe van, phía sau cô ta còn có hai người đàn ông lực lưỡng vạm vỡ đi theo.
Sau khi vào đến tiệm làm đầu, Cẩu Lỵ chỉ lên tầng hai, nói với hai người đàn ông: "Ở trên đó."
Hai người đàn ông nọ cùng bước lên lầu, đám người chơi thấy vậy bèn vội nhường đường cho bọn họ. Hai người nọ tiến vào phòng, khiêng cái cái xác được bao kín mít ra ngoài.
Bọn họ cứ đường hoàng khiêng thi thể lên xe van, Cẩu Lỵ cùng ngồi trở lại xe, chiếc xe van nổ máy rồi nghênh ngang rời đi.
Người đàn ông mắt híp líu lưỡi: "Mấy người này gan thật, ban ngày ban mặt mà dám trắng trợn như vậy?"
Người đàn ông tóc đỏ liếc anh ta, nói: "Vì là ban ngày mới phải hành động ngay, bình thường anh đi trên đường, thấy có người đang khuân đồ lên xe, anh có nghĩ là người ta đang vác thi thể đi không? Còn nếu bọn họ hành động vào lúc nửa đêm, anh thấy có kẻ vác món đồ cồng kềnh đến vậy, thể nào cũng sẽ nghĩ đến việc người ta đang vứt xác phải chứ?"
"…" Cẩn thận ngẫm nghĩ lại thấy phát sợ.
Lúc này, cửa một căn phòng nhỏ nằm ở cuối hành lang dưới tầng một được mở ra.
Cô gái tên Vi Vi đang dìu Yến Yến vừa bị đánh đập dã man ra khỏi phòng, từ nãy đến giờ hai cô vẫn ngồi trong phòng, Vi Vi còn bận bôi thuốc, xử lý vết thương cho Yến Yến.
Trong phòng, hai cô cũng có loáng thoáng nghe được tiếng động bên ngoài, dù không rõ "nhiệm vụ" mà Nhụy Nhụy nói có ý gì nhưng cả hai đều nghe thấy được tiệm làm đầu vừa có người chết, Cẩu Lỵ đã cho người đến mang xác vứt đi rồi.
Đầu tiên, Vi Vi liếc nhìn lên tầng hai, không thấy Vương Thu Mai mới thì thầm vào tai Yến Yến: "Biết thế giờ cô mới trốn có khi đã không bị bắt lại rồi."
Yến Yến nặn ra một nụ cười khổ, khẽ thì thầm: "Giờ tôi nào chạy được nữa, nhưng mà cô vẫn chạy được, hay là... giờ cô trốn đi? Sau khi trốn được thì báo cảnh sát, để cảnh sát tới đây cứu tôi."
Vi Vi không chút do dự lắc đầu nguây nguẩy: "Không không không, tôi không dám đâu, chị Vương đã bảo rồi, khắp con đường này đều là người của chị ấy cả, tôi không chạy thoát nổi đâu! Tôi không muốn bị bắt lại, bị đánh cho thâm tím mình mẩy giống cô!"
Yến Yến hé miệng, nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài một hơi thật sâu, không nói gì thêm.
Hai NPC cùng lên tầng, trở về phòng.
Dư Tô chưa vội tới bắt chuyện cùng bọn họ, cô bước xuống tầng một, bắt đầu quan sát cẩn thận bố cục của tiệm làm đầu.
Đầu tiên là phòng lớn có đặt đầy đủ dụng cụ làm tóc, nhưng nhìn là biết ngay mấy thứ này là đồ second hand không biết nhặt được ở đâu, vừa cũ vừa bẩn, chắc hẳn đều đã lâu ngày không được sử dụng.
Phía trong gian lớn là ba căn phòng vô cùng bé nhỏ chật hẹp, đây vốn là một căn phòng lớn được dựng thêm tấm ván, ngăn thành ba phòng. Ba căn phòng nhỏ này giống phòng trên tầng hai, đều được kê một chiếc giường nhỏ, bên cạnh là tủ đầu giường, phía trên đặt một tấm bảng giá.
Tấm bảng giá này và tấm áp phích ngâm chân tẩm quất dán trên tường đều là để che mắt người ngoài cả.
Giường trong phòng ngủ không được ngăn nắp cho lắm, ngổn ngang nào túi nào áo, có vẻ như thường thường người của tiệm làm đầu đều nghỉ lại ở đây.
Đúng thật sự căn phòng ban đầu màn chơi quá nhỏ, hơn nữa bên trong chỉ kê có bốn chiếc giường đơn, có lẽ chỉ dành cho bốn người ở.
Dư Tô mở cửa hết một loạt ba căn phòng nhưng không tìm thấy thứ gì hữu dụng, lại quay đầu rời đi.
Phía bên trái là nhà vệ sinh, diện tích nhỏ, bẩn thỉu dơ dáy, dùng xí xổm, nhìn thôi đã chẳng muốn vào.
Nhưng Dư Tô vừa mới đẩy cửa gian phòng này, một câu hỏi lựa chọn đã bất chợt xuất hiện trong đầu cô.
[Căn buồng vệ sinh trước mặt bạn ẩn giấu một câu chuyện, bạn có muốn biết sự thật đằng sau không?
A. Rất muốn, dù ban đêm có phải tới tìm hiểu cũng không hề gì.
B. Bình thường, nếu biết được thì tốt, không biết được cũng chẳng sao.
C. Cái nhà vệ sinh bẩn phát khϊếp, chẳng có hứng thú gì cả, buồn nôn.
Đếm ngược 10 giây...]
Dư Tô nhíu mày, khoảng thời gian mười giây ngắn ngủi không đủ cho cô suy xét.
Còn chưa kịp cẩn thận cân nhắc, thời gian đếm ngược vỏn vẹn vài giây cũng đã sắp kết thúc, cô chỉ có thể lựa chọn phương án A thật nhanh trước khi đồng hồ điểm số 0.
Cô tin câu chuyện này chắc chắn phải có chút gì liên quan đến nhiệm vụ, biết được sự thật câu chuyện ắt phải giúp ích được cô hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Chỉ là trong phương án A có đề cập đến việc "dù ban đêm có phải tới tìm hiểu cũng không hề gì", như đang nói toạc với cô rằng, muốn biết chuyện à? Được, đợi đến đêm rồi tới.
Từ khi bắt đầu màn chơi tới giờ vẫn chưa có bất cứ chuyện gì mang màu sắc tâm linh kỳ dị, mà hai chữ "nửa đêm" này lại rất dễ khiến người ta liên tưởng đến ma quỷ.
Dư Tô không nấn ná thêm mà đi tìm những người chơi còn lại, báo cho bọn họ biết lựa chọn của cô.
Sau khi nghe xong chuyện, mấy người chơi mỗi người một vẻ mặt, không ai cất tiếng.
Vì vậy Dư Tô lên tiếng: "Đêm nay tôi có thể đi một mình, nhưng nếu tôi có thể sống được, tìm ra tin tức gì quan trọng, tôi sẽ không cho mọi người biết bất cứ manh mối nào, dù sao manh mối cùng là do tôi dùng mạng của mình đánh đổi. Tôi tin mọi người đều có thể hiểu cho tôi."
Thực ra đây là đề trắc nghiệm của mình Dư Tô, những người khác đi hay không là quyền của họ. Nhưng Dư Tô cũng là kẻ ích kỷ, dưới tình huống thế này, cô vẫn cố gắng hết sức dẫn theo càng nhiều người chơi theo càng tốt để giảm bớt phần nào xác suất tử vong của mình.
Đương nhiên các người chơi cũng hoàn toàn có thể khước từ, vậy thì Dư Tô chỉ có thể tự đi một mình. Chỉ là nếu may mắn sống sót, cô sẽ không dễ dàng bật mí cho họ manh mối mình tìm thấy.
Những người chơi khác tạm thời không lên tiếng, chỉ đồng loạt im lặng cân nhắc tình hình.
Trong suy nghĩ của bọn họ, nếu đi theo Dư Tô đương nhiên sẽ rất nguy hiểm, nhưng chắc chắn sẽ tìm được manh mối, mà nếu không đi thì ngày mai cũng sẽ gặp phải mối nguy khác vì đề trắc nghiệm mới.
Giây lát sau, người đàn ông mắt híp nói: "Tôi không đi đâu, tôi nhát gan, lại sợ chết."
Anh ta đã suy nghĩ kỹ rồi, hiện giờ anh ta không bắt buộc phải mạo hiểm, chi bằng cứ đợi người khác tiên phong đi trước, nhỡ mà có chết thì người chết cũng chẳng phải anh ta.
Đến lúc đó anh ta có thể rút kinh nghiệm từ cái chết của người đi trước, dễ dàng tránh được mối nguy.
Người chơi Nhụy Nhụy mới lần thứ hai làm nhiệm vụ cùng gật đầu theo, phụ họa cho người đàn ông mắt híp: "Tôi cũng không đi, tôi muốn chọn phương án an toàn..."
Nhụy Nhụy không nghĩ nhiều được như người đàn ông kia, cô ta chỉ đơn giản muốn được an toàn mà thôi.
Người đàn ông để râu khẽ thổi đám bọt nước trên cánh tay, thấp giọng: “Tôi cũng muốn đi cùng cô, nhưng giờ tôi thành ra thế này… e là tới lúc đó cũng chỉ vướng tay vướng chân cô thôi.”
Ngoại trừ Nguyệt Nguyệt còn đang bị giam lỏng, chỉ còn mình Trương Dịch và người đàn ông tóc đỏ là chưa tỏ rõ thái độ.
Trương Dịch cân nhắc một hồi rồi mới nói với Dư Tô: "Vậy tôi đi với cô, tôi nghe đề trắc nghiệm cũng các phương án trả lời này có vẻ không có ý lừa gạt hãm hại cô, mà thật sự muốn giúp chúng ta biết được chân tướng sự việc, vậy chắc hẳn sẽ không có xác suất bỏ mạng 100%. Nếu có thể tìm được thông tin gì hữu ích thì có mạo hiểm một chút cũng đáng thử."
Người đàn ông tóc đỏ cũng nói: "Đúng vậy, nếu giờ biết rõ có cơ hội tìm được manh mối mà lại từ bỏ, chỉ sợ về sau có hối hận cũng chẳng kịp.
Mọi người phải nhớ yêu cầu của nhiệm vụ là sống sót trong bảy ngày, cũng có nghĩa là trong vòng bảy ngày này, qua thời gian số người chết sẽ càng nhiều thêm.
Số lượng người chơi giảm xuống, việc tìm kiếm thông tin hữu ích sẽ càng thêm khó khăn, tại sao không nhân lúc này vẫn còn đủ người mà cố hết sức điều tra chân tướng? Hành động lần này nhìn thì nguy hiểm, nhưng thật ra lại là đang tự mình cứu lấy mình."
Người đàn ông mắt híp cười nói: "Anh cứ nói dài dằng dặc, toàn chuyện linh tinh, chẳng phải chỉ để chúng tôi cùng anh mạo hiểm sao? Giờ tôi đang hơi nghi ngờ rằng..."
Anh ta vươn tay chỉ người đàn ông tóc đỏ và Dư Tô: "Tôi nghi ngờ hai người này lập đội với nhau tham gia màn chơi, nếu không sao anh ta lại hao hết sức lực nói giúp cô này như vậy?"
Dư Tô bị chọc cười: "Anh đúng là tự cho rằng mình thông minh."
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù thế giới trò chơi có kéo dài lâu hơn nữa thì trong hiện thực cũng chỉ ngắn ngủi bằng một cái chớp mắt, Phong Đình bận gì mà lại không đợi được dù chỉ một chớp mắt?
Dư Tô tiếc nuối, nếu Phong Đình cùng cô tham gia màn chơi lần này thì tốt. Dư Tô bắt đầu hơi hối hận, nếu biết trước cô đã mời Vương Đại Long tham gia cùng rồi.
Đúng vậy, cô muốn nhìn hai người họ tiếp khách.
Sau đó, mấy người chơi còn lại cũng lần lượt nhận được đề bài trắc nghiệm, nhưng bọn họ đều lựa chọn đáp án an toàn nhất, tạm thời không có ai gặp phải chuyện không may.
Chưa gì đã đến sáu rưỡi chiều, cuối cùng Nguyệt Nguyệt cũng bị quẳng về phòng.
Vừa thấy Nguyệt Nguyệt, tất cả người chơi đều giật thót mình.
Trông cô ta lúc này cứ như đã chết rồi, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi tím ngắt, khuôn mặt cùng phần da thịt lộ ra ngoài chi chít vết thương ngang dọc, còn phần cơ thể bị quần áo che đậy cũng đang rỉ máu.
Những vết thương rướm máu này đều đã được xử lý rồi. Đúng thật sự Vương Thu Mai không muốn để Nguyệt Nguyệt chết.
Vương Thu Mai sai Dư Tô và Nhụy Nhụy đỡ Nguyệt Nguyệt lên giường, rồi lại ra lệnh cho hai người mau xuống tầng xào đồ ăn dọn cơm.
Việc bếp núc rất đơn giản, không phải làm trong bếp mà nấu ngay ở một góc phòng lớn, có một cái nồi cơm điện lớn để nấu cơm, thêm cả chiếc nồi sắt nhỏ làm thức ăn.
Chuẩn bị cơm canh xong xuôi, Dư Tô cứ nghĩ giờ mọi người có thể dùng bữa rồi, nào ngờ vẫn còn phải đợi, đợi con gái Vương Thu Mai tan học, về nhà cùng ăn.
Đến giờ mấy người chơi mới biết hóa ra Vương Thu Mai còn có một đứa con gái đang học lớp 9.