Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 53: Hướng Minh à, cháu có đồng ý đi với cậu hay không?

Hiện nay, thành phố Hải Phòng đã thay đổi rất nhiều. Nếu như trước kia là cục diện kiềng ba chân, thì nay, dưới sự dẫn dắt của Hoắc Hải Phong, tập đoàn Sunrise đã vươn lên, trở thành tập đoàn đứng đầu cả thành phố Hải Phòng. Nhà họ Trần và nhà họ Lê đã bị bỏ xa, tuột xuống phía sau.

Mặc dù trên thực tế, nhà họ Lê đã không thể nào đuổi kịp được nhà họ Trần, song, dù sao thân phận địa vị trước đây vẫn còn đó, chừng nào ông cụ Quý vẫn còn, thì nhà họ Lê vẫn còn sức uy hϊếp, vốn liếng của dòng họ trăm năm vẫn còn ở đây.

Giờ đây, thủ đoạn của Hoắc Hải Phong ngày một phát triển, nhiều khi nhà họ Trần và nhà họ Lê chỉ có thể chạy theo sau, húp được vài ngụm canh

. Cho đến bây giờ, sự việc của nhà họ Tô vẫn còn là một bí ẩn. Sau bao nhiêu năm cho người đi điều tra, mỗi lần tìm được manh mối đều bị đứt đoạn ở cùng một nơi.

Cái người tên “Đinh Tiến Đạt” này dường như là đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian, trong năm năm này, Hoắc Hải Phong dù đã rất cố gắng nhưng đến cái bóng của anh ta cũng không tìm được Sự việc của nhà họ Tô không chỉ đơn giản như vậy, chắc chắn là không chỉ có một gia tộc giở trò ở sau lưng, những người bị lôi ra trước đó đều chỉ là hạng tép riu mà thôi, hung thủ thật sự giống như là một con rùa đã rụt cổ vào trong mai, không cách nào có thể cạy ra được.

Không biết phải bắt đầu ra tay từ đâu, Hoắc Hải Phong vô cùng đau đầu, anh ngồi xuống ghế, hiếm có được một lúc thả lỏng như vậy, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

“Cốc cốc cốc” Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên, bóng người ở trước cửa lên tiếng: “Thưa chủ tịch, thông tin mà anh cần đã tra ra được rồi” “Vào đi” Xoa xoa lông mày, Hoắc Hải Phong mở mắt, trong đôi mắt đen huyền không hề có một tia gợn sóng.

“Thưa chủ tịch, tập đoàn TQT là tập đoàn do một người Việt Kiêu mới thành lập trong vòng năm năm trở lại đây, mấy năm nay đã bắt đầu phát triển vào thị trường trong nước. Qua điều tra, rất có thể TQT đang có ý định dời tổng công ty về thành phố Hải Phòng. Hầu như chẳng có mấy ai đã từng gặp mặt chủ tịch của tập đoàn TQT này, chỉ biết người này quê gốc là ở Hải Phòng, vì một vài nguyên nhân đặc biệt nên mới khởi nghiệp ở Hoa Kỳ, còn những cái khác thì tạm thời vẫn chưa thể điều tra rõ được”

Mất gần hai ngày để điều tra mà chỉ tìm được một vài thông tin ít ỏi như vậy, Lâm Tiến Quân tự mình cảm thấy vô cùng xấu hổ, hoàn thành báo cáo một cách nhanh chóng rồi cúi gằm mặt xuống đất.

Một tháng trước, đột nhiên xuất hiện một tập đoàn TQT, đập cho tập đoàn Sunrise một cú đau điếng, không kịp trở tay. Mọi người đều không biết TQT này tới từ đâu, cũng không biết mục đích của họ là gì, nhưng hết lần này tới lần khác lại giống như rất quen thuộc đối với Sunrise, lại cộng thêm tên của tập đoàn khiến cho người ta không khỏi mơ hồ.

Do vậy, Hoắc Hải Phong không hề do dự mà phái Lâm Tiến Quân đi thăm dò, nhưng không ngờ rằng đến danh tính của chủ tịch cũng không điều tra ra được.

“Cứ tiếp tục điều tra đi, hãy tập trung vào tên của cái tập đoàn đó cho tôi” Nghe Lâm Tiến Quân nói xong, Hoắc Hải Phong nhíu chặt lông mày, nếu như quả thật là người đó, thì không điều tra được cái gì mới là chuyện bình thường. Năm đó, khi anh ấy vẫn còn ở Hải Phòng, ngay cả bản thân Hoắc Hải Phong cũng phải dè chừng.

Cho dù là đến tận bây giờ, Hoắc Hải Phong cũng không tự tin rằng mình mạnh hơn anh ấy.

Trong đầu Hoắc Hải Phong rối bời, không còn tâm trí đâu mà đi giải quyết những chuyện này, anh một mình lái xe trở về biệt thự Tường Vi. Bên trong căn biệt thự, những chùm hoa tường vi đã nở rộ, hương thơm tràn ngập trong không khí, cả tòa biệt thự nom giống như bị tường vi bao phủ, đẹp đến nỗi không thốt nên lời.

Những năm này, chỉ cần tâm trạng không tốt, Hoắc Hải Phong đều sẽ theo bản năng mà tìm tới nơi này để trò chuyện, cũng để tự an ủi chính mình, như thể Tô Quỳnh Thy vẫn còn ở bên cạnh anh.

Tấm bia đá màu xanh vẫn luôn được vệ sinh cẩn thận, sạch sẽ nhẫn nhụi y hệt năm đó. Hoắc Hải Phong co chân ngồi ở bên cạnh, trên mặt anh nở nụ cười hiếm thấy: “Quỳnh Thy à, em nói xem, liệu có phải là anh trai của em đã trở về hay không, năm đó anh đã nói là chờ anh tìm được Lê Quốc Nam thì sẽ tới gặp anh trai của em, nhưng về sau anh lại nuốt lời, Lê Quốc Nam trốn quá kỹ, căn bản là anh không thể nào tìm được người. Nhưng mà như vậy cũng tốt, khi ấy chắc hẳn anh trai em đã trị liệu rất thành công.. ”

“Anh ấy sắp trở về rồi, em nói xem, liệu Tô Kiến Định sẽ đối phó với anh như thế nào đây nhỉ. Dù sao, năm đó anh đối xử với em như vậy, anh ấy hẳn là sẽ rất đau lòng… Quỳnh Thy, đúng là Tô Kiến Định đã quay trở lại rồi sao…” Sáng ngày thứ hai, đồng hồ báo thức vừa mới reo, Tô Hướng Minh đã bật dậy, hoàn toàn không hề ngủ nướng, cậu bé tự mình mặc quần áo tử tế, đánh răng rửa mặt xong xuôi hết, đỡ cho lát nữa lại bị đè ra thay quần áo.

Khi đứa trẻ thông minh xuất hiện ở ngoài phòng khách, cậu bé đã thấy Tô Kiến Định ngồi ở đó từ lâu, đã ăn xong bữa sáng, đang chờ cậu cùng ra ngoài.

Tô Hướng Minh chớp chớp đôi mắt to, hình như hôm nay cả mẹ và chú đều chưa dậy thì phải, nếu như có thể, cậu bé không muốn ngày nào trước khi đi ra ngoài cũng phải diễn cái kịch không nỡ rời xa như lần trước.

Tô Hướng Minh thừa nhận, không khí yên lặng này khiến cho cậu bé không hề quen một chút nào, lặng lẽ ăn xong bữa sáng, cậu bé đi tới trước mặt Tô Kiến Định, ngửa đầu nhìn ông cậu, nói: “Cậu ơi, bao giờ thì chúng ta đi ạ?”

Qua một lúc đấu tranh tâm lý, Tô Kiến Định mới hít sâu một hơi, bế Tô Hướng Minh ngồi lên đùi mình: “Hướng Minh à, nếu như bây giờ cậu muốn đưa cháu đi ở một nơi khác, cháu có đồng ý đi cùng cậu không?”

Tô Hướng Minh kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Tô Kiến Định, có chút không hiểu cậu muốn nói cái gì. Tô Hướng Minh khá hài lòng với cuộc sống ở đây, từ khi sinh ra đến bây giờ, mặc dù thỉnh thoảng mẹ và chú khá phiền toái, nhưng cho tới bây giờ, cậu bé cũng không hề nghĩ tới việc sẽ rời xa bọn họ.

Hay là, trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi…

“Cậu ơi, là nhà chúng ta đã không còn đủ tiền rồi hay sao ạ… Sau này Hướng Minh sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình” Tô Kiến Định hơi sửng sốt một chút, sau đó anh ấy vòng tay ôm lấy cơ thể bé bỏng của Tô Hướng Minh.

“Được, chờ sau này cậu già yếu thì sẽ nương tựa vào Hướng Minh của chúng ta. Nhưng mà bây giờ Hướng Minh vẫn còn nhỏ, chuyện tiền bạc sẽ do người lớn lo liệu, là cậu muốn đưa cháu về nơi mà hồi trước mẹ cháu và cả chú ở đấy, đó mới thực sự là nhà của chúng ta” Giờ khắc này, Tô Kiến Định hoàn toàn bị cậu bé làm cho cảm động.

“Vâng, nhưng mà cậu ơi, vậy còn mẹ thì sao, mẹ không trở về cùng chúng ta ạ? Hướng Minh muốn đi cùng với mẹ cơ” Tô Hướng Minh vui vẻ chớp chớp mắt, cậu bé nhanh chóng hiểu ra, những chuyện như thế này đáng lẽ cậu bé phải là người biết cuối cùng mới đúng, nhưng có vẻ như cậu đang thương lượng với mình thì phải.

“Đương nhiên là mọi người sẽ trở về cùng nhau rồi, tập đoàn của cậu đã về trước rồi. Chờ sau khi chuẩn bị xong, nửa tháng sau chúng ta sẽ xuất phát.

Còn về mẹ của cháu, lát nữa cậu sẽ nói chuyện sau” Tô Kiến Định xoa xoa đầu cậu bé, cười tủm tỉm nói.

“Vậy thì Hướng Minh không còn vấn đề gì hết á!” Tô Hướng Minh cao hứng nở nụ cười, dù sao cậu bé mới có năm tuổi, nơi xa nhất từng đi cũng chỉ là khu trung tâm thương mại, với cậu bé mà nói, ở nơi này không có bạn bè, các bạn trong lớp đều không hiểu ý mình, thậm chí có đôi lúc đến thầy cô cũng không thể được những suy nghĩ của cậu bé, bây giờ có thể cùng người nhà rời khỏi, thật là quá tốt rồi.

Tô Kiến Định xoa xoa gương mặt bầu bĩnh của cậu bé, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Đã thuyết phục được Hướng Minh, thì cơ hội có thể thuyết phục Tô Quỳnh Thy thành công đã tăng lên rất nhiều.

“Hướng Minh, cháu tự mình chơi đi, hôm nay không đi học nữa, để cậu nói chuyện với mẹ cháu” Tô Kiến Định thả cậu bé xuống đất để tự chơi, hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn mẫu giáo, nói thật thì cũng không có gì bổ ích nhiều đối với Hướng Minh, có đến trường hay không cũng chẳng quan trọng lắm.

“Vâng, cậu mau nói chuyện với mẹ đi nhé, Hướng Minh trở về phòng đây” Tô Hướng Minh vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui chuẩn bị chuyển nhà.

“Cốc cốc cốc!” Hiếm khi được ngủ nướng, Tô Quỳnh Thy bực bội lấy gối che mặt, cô không hề muốn rời giường một tí nào hết.

Tuy nhiên, tiếng gõ cửa còn hiệu quả hơn cả đồng hồ báo thức, vẫn cứ vang lên không nhanh không chậm theo quy luật, khiến cho người ta không thể coi nhẹ.

Tóc tai bù xù, sắc mặt sa sầm đi ra mở cửa, sau đó, Tô Quỳnh Thy lại chạy về chui vào trong chăn.

“Quỳnh Thy, ngay cả Hướng Minh cũng đã rời giường rồi, sao em vẫn còn không chịu dậy thế” Tô Kiến Định đi qua kéo rèm cửa sổ, ánh nắng chói chang chiếu vào trong phòng, nên ngay cả khi đang nằm trong chăn, Tô Quỳnh Thy vẫn bị nắng chiếu chói mắt.