Cả đêm Lâm Chi Diêu đều không ngủ, đứng ở trên ban công hết uống bia rồi lại hút thuốc...
“Ha... một năm à... thật sự không buông bỏ được mà. Mộng Thần, sau này em nhất định phải hạnh phúc nha, mặc dù sau này chồng của em không phải là anh nữa...” Lâm Chi Diêu lẩm bẩm nói.
Lâm Chi Diêu không khỏi nhớ đến thời cấp ba, cảnh tượng Thẩm Mộng Thần cầm đồ ăn vặt đưa cho anh, không khỏi nhớ đến lúc anh bị mấy tên lưu manh ức hϊếp, Thẩm Mộng Thần đứng bảo vệ ở trước người anh, cầm điện thoại di động báo cảnh sát.
“Anh đã từng nói là anh sẽ bảo vệ em cả đời mà, anh đã nói là anh sẽ ở bên cạnh của em cả đời, chỉ là rốt cuộc anh cũng hiểu được tình yêu không phải mong muốn đơn phương là được. Thật sự xin lỗi, anh đi đây, hi vọng là em sẽ hạnh phúc... em nhất định phải hạnh phúc nha.” Lâm Chi Diêu lại uống thêm một ngụm bia lớn.
...
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Vương Vy Vy cũng một đêm không ngủ, trời vừa sáng thì liền chạy đến nhà của Thẩm Mộng Thần.
“Mộng Thần, nói cho cậu một tin tức tốt, chiều ngày hôm qua rốt cuộc tớ cũng đã gặp được Giang Hằng của tập đoàn Cửu Châu rồi đó, nói chuyện với anh ta rất lâu, rốt cuộc anh ta cũng đã đồng ý hợp tác với chúng ta rồi. Còn nữa nha, những công ty trước kia hợp tác cùng với chúng ta bây giờ cũng đồng loạt kí...” Vương Vy Vy mang theo bộ dạng hưng phấn mà nói với Thẩm Mộng Thần.
Thẩm Mộng Thần sửng sờ, nhưng mà lập tức trên mặt của cô cũng mang đầy vẻ vui mừng: “Thật hả? Vậy thì thật sự quá tốt rồi, công ty đã được cứu rồi...” trên mặt của Thẩm Mộng Thần lộ ra nụ cười, chỉ là ở một nơi sâu trong mắt lại có nỗi bi thương.
Vương Vy Vy nhìn thấy Thẩm Mộng Thần cười vui vẻ, trong lòng thì lại đau xót: “Mộng Thần à, cậu thật sự rất ngu ngốc đó, cậu cảm thấy tớ có năng lực lớn như vậy à, đều là vì Lâm Chi Diêu đã làm cho cậu đó...” Vương Vy Vy há to miệng muốn nói với Thẩm Mộng Thần, nhưng mà sau khi nghĩ đến lời dặn dò của Lâm Chi Diêu, cô ta lại nuốt lời nói trở về.
“Hả? Cậu sao vậy Vy Vy? Công ty của chúng ta đã khởi tử hồi sinh, cậu nên vui vẻ chứ... sao tớ thấy cậu có vẻ như là không vui gì hết vậy?” Thẩm Mộng Thần nhận ra sự khác thường của Vương Vy Vy.
Vương Vy Vy vội vàng mỉm cười xua tay nói: “Không có gì đâu, tớ đang vui mừng đó, hắc hắc, hơn nữa còn có chuyện càng vui mừng hơn nữa kìa. Tớ đã rút thăm trúng thưởng được một bữa cơm ở trong một khách sạn năm sao nữa đó, nhanh lên đi nào, nào nào, để tớ giúp cậu trang điểm, chúng ta nhanh lên đi, mười giờ là bắt đầu đó.”
“Thủy Tinh Cung, thật hả? Vy Vy, may mắn của cậu cũng thật là quá tốt rồi đó... được được được, để tớ đi thay quần áo ngay.” Thẩm Mộng Thần cũng vui mừng thay cho bạn tốt của mình.
Sau đó cô liền bắt đầu đi thay quần áo, thế mà sau khi thay được mấy bộ đều bị Vương Vy Vy lấy các loại lý do từ chối, cuối cùng dưới sự khuyên bảo của Vương Vy Vy, Thẩm Mộng Thần mặc một cái váy dài bẹt vai màu trắng, cộng thêm một đôi giày cao gót màu trắng.
Thẩm Mộng Thần nhìn mình ở trong gương, nhíu mày nói: “Vy Vy à, cái váy này phối hợp với đôi giày màu trắng, khiến cho tớ giống như là một cô dâu vậy đó...”
Trong lòng của Vương Vy Vy chững lại: “Nói tào lao cái gì vậy, đi nhanh lên thôi...” nói xong thì liền lôi kéo Thẩm Mộng Thần vừa mới thay xong quần áo, trang điểm xong đi ra ngoài...
Chín giờ năm mươi phút sáng, Vương Vy Vy lôi kéo Thẩm Mộng Thần đi vào trong Thủy Tinh Cung.
Vừa mới bước vào thì Thẩm Mộng Thần liền thấy rung động sâu sắc.
Cái thảm trắng tinh ở hai bên có mười mấy cô gái xinh đẹp mặc váy trắng thanh thuần, ở dưới cổ của những cô gái mặc váy trắng đó đều có cầm một cây đàn violon, vào giây phút cô bước vào cửa thì liền bắt đầu mỉm cười diễn tấu.
Âm nhạc du dương chậm rãi cất lên, ở vị trí chính giữa của Thủy Tinh Cung có một cái bàn tròn cực kỳ lớn, giờ phút này có từng cô nhân viên phục vụ đang đặt những món ăn và những món điểm tâm ngọt tinh xảo lên trên bàn.
“Cái này, cái này cũng quá là lãng mạn đó, cảm ơn cậu nha Vy Vy." Thẩm Mộng Thần nói lời cảm ơn với Vương Vy Vy.
“Đến đây ăn đi.” Vương Vy Vy cười cười, bắt đầu dùng bữa, cô ta cũng không muốn nói quá nhiều, bởi vì tất cả những thứ này thật sự rất lãng mạn, mà cái này đều là do Lâm Chi Diêu đã chuẩn bị cho Thẩm Mộng Thần.
Theo từng món ăn tinh xảo được mang lên trên bàn thì sẽ có một bản nhạc piano được cất lên, trong lòng của Vương Vy Vy liền phức tạp cực kỳ, có vô số lần cô ta muốn mở miệng nói rõ với Thẩm Mộng Thần, nhưng mà nghĩ đến lời dặn dò của Lâm Chi Diêu, vẫn cưỡng ép đè nó xuống...
Lúc dùng bữa được một nửa, khi khúc nhạc violin tình yêu được cất lên, đột nhiên bầu trời ở bên ngoài cửa sổ của Thủy Tinh Cung có vô số cánh hoa hồng trắng tinh đang bay xuống.
“Oa, thật là đẹp quá đi! Vy Vy, cậu mau nhìn xem, cậu nhìn đi kìa, hoa hồng khắp trời luôn!” Thẩm Mộng Thần vô cùng kích động, nhìn những cánh hoa hồng đang chậm rãi bay ở bên ngoài cửa sổ.
Nhưng mà Vương Vy Vy lại không đáp lại cô.
“Vy Vy, cậu nhìn đi, mau nhìn đi, đẹp lắm đó.” Thẩm Mộng Thần nhìn thấy Vương Vy Vy không trả lời cô, sau đó liền quay đầu lại gọi Vương Vy Vy cùng nhìn với mình.
Nhưng mà giây phút này, cô liền nhìn thấy Vương Vy Vy đang ngồi ở bên cạnh của cô, không biết từ lúc nào đã rơi nước mắt đầy mặt, trong ánh mắt cất giấu bị thương vô tận...
Vương Vy Vy nhìn thấy Thẩm Mộng Thần nhìn cô ta, cô ta bỗng nhiên đứng dậy, rơi nước mắt, khàn cả giọng mà nói với Thẩm Mộng Thần: “Cậu thật sự cho rằng tất cả những cái này đều là do tớ làm hả? Cậu thật sự tin tưởng rằng dựa vào một quản lý nhỏ của một công ty thì có thể gặp được Giang Hằng hay sao? Không phải!”
“Tất cả những chuyện này đều là do Lâm Chi Diêu hết! Tối ngày hôm qua Lâm Chi Diêu đã giúp công ty giải vây, cũng tối ngày hôm qua Lâm Chi Diêu nói tin tức của Thủy Tinh Cung cho tớ biết, mà tất cả những chuyện này anh ấy sợ cậu đau lòng, cho nên dặn dò tớ không được nói cho cậu biết, nhưng mà tớ nhịn không được! Mộng Thần à, cậu có biết là anh ấy yêu cậu sâu sắc biết bao nhiêu không?”
Oành... lúc Thẩm Mộng Thần nghe được một câu cuối cùng, trong lòng như là có một cơn bão dâng trào... trong nháy mắt một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của Thẩm Mộng Thần.