Rể Cuồng

Chương 17: Tha thứ lần nữa có được không

Trần Khiết mấp máy miệng nhưng vẫn nói với Lâm Chi Diêu: “Lâm Chi Diêu anh với Mộng Thần đã.. đã ly hôn rồi.”

“Lát nữa rồi nói, gửi tiền cho bọn họ... chiếc thẻ này không có mật mã!”

Lâm Chi Diêu khoát tay với Trần Khiết...

Trần Khiết há hốc mồm, mặt mày chấn động.

Nhưng không đợi cô tiếp tục mở miệng thì bị một số nhà cung ứng vây lại...

Nhưng 10 phút sau, những nhà cung ứng đang ồn ào náo loạn đều yên tĩnh trở lại.

Bởi vì khoản tiền nợ của bọn họ đều được trả rồi...

“Cái đó, Trần tổng, chuyện ngày hôm nay xin lỗi, chúng tôi cũng có một lượng lớn nhân viên cần phải lo, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, chúng tôi cũng cần tiền...”

Một nhà cung ứng cầm được tiền thì thẳng thắn nói.

“Phải, xin lỗi, xin lỗi, sau này chúng ta tiếp tục hợp tác...”

Vừa rồi một nhà cung ứng túm lấy áo của Trần Khiết nói.

“Cút!”

Lâm Chi Diêu đột nhiên quát to.

Khí thế hùng hồn.

Một nhóm nhà cung ứng bị khí thế mạnh mẽ của Lâm Chi Diêu ép xuống, ai ai cũng vội vàng chạy đi, một người đàn ông trực tiếp ném một chiếc thẻ đen, thanh toán mấy chục tỷ tiền nợ, căn bản không phải người bọn họ có thể chọc vào.

Đợi sau khi đám nhà cung ứng đó đều rời khỏi, Lâm Chi Diêu gọi Trần Khiết và Vương Vy Vy vào trong văn phòng. Hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Kinh doanh của các cô không phải rất tốt sao?”

Thật ra mãi đến lúc này Trần Khiết với Vương Vy Vy còn chưa có hoàn hồn lại.

Hai bọn họ trong lòng lúc này đã sốc đến cực điểm.

Lâm Chi Diêu vậy mà có tiền như thế? Vậy năm ngoái khi công ty trong lúc nguy nan nhất, chắc chắn chính Lâm Chi Diêu giúp.

Hơn nữa Lâm Chi Diêu bây giờ mặc dù đã ly hôn với Thẩm Mộng Thần, nhưng anh vậy mà vẫn nguyện ý bỏ tiền giúp Thẩm Mộng Thần.

Nghĩ đến đây Vương Vy Vy không có trực tiếp trả lời Lâm Chi Diêu, mà nói: “Lâm Chi Diêu, tôi nói cho anh một chuyện trước, chuyện liên quan đến Mộng Thần, chuyện này anh đối với cô ấy có khả năng tồn tại hiểu lầm rất sâu...”

“Hửm? Có hiểu lầm?”

Lâm Chi Diêu nhíu mày nhìn Vương Vy Vy.

Vương Vy Vy hít một hơi thật sâu, từ tốn gật đầu: “Lâm Chi Diêu, anh hiểu lầm Mộng Thần rồi, anh có thể cảm thấy cậu ấy đối với anh không nóng không lạnh. Nhưng đây là tính cách của cậu ấy, cậu ấy từ nhỏ đến lớn mẹ cậu ấy đối với cậu ấy luôn không tốt, người duy nhất đối xử tốt với cậu ấy chính là ba cậu ấy, anh không biết nhớ nhung của cậu ấy đối với ba cậu ấy nhiều thế nào đâu. Năm ngoái sau khi ba cậu ấy qua đời, cậu ấy cảm thấy cuộc đời này không còn ý nghĩa nữa, thậm chí có lần muốn tự sát...”

“Đùng...”

Trong lòng Lâm Chi Diêu rung lên.

Vương Vy Vy tiếp tục nói: “Mộng Thần từ nhỏ đến lớn đều muốn trở nên mạnh mẽ, thật ra cô ấy chính là kiểu chết cần mặt mũi sống chịu tội. Năm ngoái sau khi chú Thẩm mất, cậu ấy mất đi chỗ dựa. Cậu ấy từ nhỏ đến lớn đều chưa từng yêu đương. Cậu ấy căn bản không hiểu làm thế nào để yêu một người, cho nên cậu ấy mới bỏ qua cảm nhận của anh...”

Trần Khiết lúc này cũng gật đầu nói: “Lâm Chi Diêu, Vy Vy nói là sự thật, thật ra từ trước đến nay Mộng Thần ghét bỏ anh, đều là vì cậu ấy cảm thấy một người đàn ông phải ra ngoài làm việc, ở lỳ trong nhà quá vô dụng, cậu ấy căn bản không biết anh căn bản không cần đi làm...”

“Các cô... rốt cuộc muốn nói gì?”

Lâm Chi Diêu cảm thấy bản thân chắc chắn bỏ lỡ chuyện gì đó, lúc này mở miệng hỏ.

Vương Vy Vy hít một hơi thật sâu: “Chiều tôi đến nhà Mộng Thần, tôi hỏi cậu ấy, trong lòng cậu ấy rốt cuộc có anh hay không, cậu ấy đã khóc... trong lòng cậu ấu có anh, Lâm Chi Diêu anh biết anh muốn rời khỏi thành phố Nam Giang, nhưng tôi xin anh đừng đi có được không? Anh có thể ở lại chăm sóc Mộng Thần được không? Người thân duy nhất trên đời này của cậu ấy đã không còn rồi, không thể tiếp tục mất đi anh nữa...”

Lâm Chi Diêu nhíu mày: “Vương Thu Cúc không phải vẫn ở đó sao?”

Vương Vy Vy lại cười khổ lắc đầu: “Vương Thu Cúc không phải mẹ ruột của cậu ấy, thật ra từ trước đến nay đều coi Mộng Thần là cái cây hái tiền của bà ta, mỗi lần hết tiền đều đến tìm Mộng Thần đòi tiền. Chỉ là Mộng Thần tốt bụng, lần nào cũng nhịn. Hơn nữa ba cậu ấy trước khi chết, cũng căn dặn Mộng Thần cố gắng chăm sóc Vương Thu Cúc. Lâm Chi Diêu tôi cầu xin anh, anh tha thứ cho Mộng Thần một lần nữa được không? Trong lòng cậu ấy thật sự có anh... anh... anh cùng cô ấy quay lại có được không?”

Đoàng... Lâm Chi Diêu chỉ cảm thấy đầu óc đều sắp nổ tung, khoảnh khắc này anh đau lòng đến cực điểm.

Thì ra, thì ra bản thân không hiểu Mộng Thần như vậy, thì ra trước nay một mình Mộng Thần phải tự chịu đựng nhiều thứ như thế.

Anh ta trước nay chưa từng nghĩ nhà họ Thẩm vậy mà còn có nhiều chuyện mà muốn người ngoài biết được như vậy, anh chỉ cảm thấy đau lòng cho Thẩm Mộng Thần, cô gái có vẻ ngoài kiên cường đó, nội tâm yếu đuối, vậy mà luôn âm thầm chịu đựng.

Lâm Chi Diêu siết chặt nắm đấm.

Hiện nay anh cũng có thể cảm nhận được sự hối hận và tự trách của Thẩm Mộng Thần.

Nếu không Thẩm Mộng Thần sẽ không nói xin lỗi với anh như thế.

Lâm Chi Diêu hít một hơi thật sâu, nhìn hai cô gái trước mắt: “Nếu như để tôi biết hai cô lừa tôi, tôi sẽ không tha cho các cô đâu!”

Mắt của Trần Khiết và Vương Vy Vy đỏ hoe gật đầu: “Được... nếu như chúng tôi lừa anh, anh muốn trả thù chúng tôi thế nào cũng được...”

Lâm Chi Diêu trầm mặc một lúc lại hỏi: “Nói cho tôi biết, công ty các cô tại sao lại xảy ra chuyện!”

Trần Khiết liếc nhìn Lâm Chi Diêu hỏi: “Ha ha, chúng tôi tại sao lại xảy ra chuyện? Anh không biết sao?”

Lần này đến lượt Lâm Chi Diêu sững người, nghi hoặc nói: “Tôi biết cái gì?”

Tôi cái gì cũng không làm, chỉ là giận Mộng Thần, vả mặt Vương Thu Cúc.

Còn lại tôi căn bản không không có động vào công ty của Mộng Thần, hợp tác trước đây cũng luôn tiếp tục, không có cắt ngang.

Bản thân Lâm Chi Diêu nghĩ trong lòng rất lâu cũng không có hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu.

Vương Vy Vy kéo cánh tay của Trần Khiết, lắc đầu với cô, nhỏ tiếng nói: “Lâm Chi Diêu có thể thật sự không biết... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh chắc cũng bị giấu?”