Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 59: Kết Thúc

Hôm sau, tại nghĩa trang,

Đám tang của James diễn ra trong hai ngày, Giản Đan gần như suy sụp tinh thần, ngồi trước mộ của James không ngừng khóc. Mọi người xung quanh thay nhau an ủi nhưng tinh thần của Giản Đan cũng không tốt nên được chút nào.

Không chịu được cảnh Giản Đan như vậy, Tô Dịch Nhi đã khuyên nhủ Giản Đan thêm một lần nữa. Cô bước đến bên Giản Đan, nhìn về phía ngôi mộ, nói:

"Chị tin là James đã hóa thành một ngôi sao trên trời và đang theo dõi em đấy Giản Đan. Nếu thấy em cứ đau buồn vì cậu ấy như thế này chắc chắn cậu ấy sẽ rất buồn."

Giản Đan lau nước mắt, ngẩng mặt lên nhìn cô:

"Lời chị nói…là thật chứ?"

"Đương nhiên rồi. Hôm trước chị có nằm mơ thấy ba chị, ông ấy nói đã gặp được James, là ông ấy tiết lộ cho chị."

"Nếu hôm đó…em không chạy đi như vậy…thì anh James đã…"

"Cậu ấy không trách em đâu, tất cả chuyện cậu ấy làm đều là tự nguyện, tự nguyện bảo vệ em"

Lời an ủi của cô đã phần nào giúp Giản Đan lấy lại tinh thần. Rời khỏi nghĩa trang, tâm trạng Giản Đan cũng vui trở lại cùng Giản Phong trở lại bệnh viện thăm ba mình. Có lẽ sau lần này, Giản Phong sẽ đưa ba và em gái rời khỏi nơi này.

"Cảnh sát Lục, tôi có chuyện muốn nói với Dịch Nhi, anh có thể cho tôi không gian riêng không?"

Đây đã là lúc nào rồi mà anh còn ghen nữa, anh gật đầu tự động rời đi trước. Giản Đan cũng ra xe trước đợi anh trai. Đây là lần cuối cùng…Giản Phong có thể cùng cô mặt đối mặt.

"Chắc là anh sẽ ra nước ngoài không biết bao giờ sẽ quay trở lại nữa, anh muốn em là người biết đầu tiên"

"Giản Phong, anh định đi thật sao?"

"Ừm…anh sẽ đưa ba anh đi chữa trị, cho dù là có đi cả thế giới này anh cũng phải chữa khỏi cho ông ấy và…"

"Và sao?"

"Anh…có thể ôm em một lần cuối không?"

Không cần đồng ý cô tự động đến ôm Giản Phong. Cái ôm ấm áp Giản Phong mơ ước bao lâu nay.

"Phải sống tốt đấy, Tiểu Dịch"

"Anh cũng vậy, Giản Phong."



Trên đường trở về anh có hỏi cô về chuyện vừa nãy:

"Giản Phong nói gì với em thế?"

"Anh ấy nói sẽ ra nước ngoài và không biết bao giờ sẽ trở về"

Thấy cô có chút buồn, anh liền nằm lấy tay của cô giống như một lời an ủi.

"Đâu phải sẽ không bao giờ gặp lại nữa, anh tin là…sẽ có ngày Giản Phong sẽ quay trở về"

"Ưʍ...em cũng nghĩ thế"

Nói rồi anh tiếp tục thông báo cho cô một tin về Hoàng Mặc Dương. Hắn ta đã bị người của quân đội bắt giữ vì có liên quan đến tổ chức ngầm BlackWolf, cấu kết với tội phạm Ngô Tuyết Lan làm nhiều chuyện xấu. Cái giá của hắn phải trả chắc chắn sẽ tương ứng với chuyện xấu hắn gây ra.

"Gieo nhân nào gặp quả ấy…"

Trở lại đồn cảnh sát Thiên Du, nhìn thấy Hoàng Mặc Dương bị còng tay anh và cô đều tỏ ra vô cùng bình thản, chính thái độ đó khiến hắn phát điên:

"Lục Nam Thành, Tô Dịch Nhi tôi sẽ không tha cho hai người đâu"

Hắn vừa nói hết câu, một cảnh sát trưởng khác đã nhét vải vào miệng hắn sai người áp giải hắn đi. Đó là người của quân đội tới để bắt Hoàng Mặc Dương.

"Cảnh sát Lục, anh là người có công lớn nhất trong chuyện lần này, sau này Thiên Tân sẽ thuộc quyền quản lý của cảnh sát Lục"

"Tôi đã rõ"

Hai người chào nhau theo kiểu của quân đội, cô thấy vậy cũng làm theo. Sau khi người của quân đội rời khỏi anh liền khoác vai cô như hai người đồng chí, nói:

"Chuyện này giải quyết xong rồi đã đến lúc giải quyết chuyện của chúng ta"

"Chuyện của chúng ta? Là chuyện gì?"

Anh đột nhiên mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt của cô:

"Là đám cưới của chúng ta, bà xã đại nhân à"

"Sao?"

"Đừng tỏ ra bất ngờ thế chứ? Ba anh vừa gọi điện đã đồng ý để anh lấy em về rồi"

"Nhưng mà anh còn chưa hỏi ý em?"

Anh cau mày:

"Chẳng lẽ em không đồng ý? Em không có quyền từ chối đâu nhé."

Nói rồi anh nắm lấy tay cô kéo đi. Cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, tuy nhiên hành động của anh lại quá vội vàng.

"Chúng ta đi đâu thế?"

"Đi làm đám cưới. Anh không thể chờ thêm được nữa rồi…"



Sáng hôm sau, Giản Phong và Giản Đan có mặt ở sân bay, vốn dĩ Giản Đan định gọi điện cho cô nhưng Giản Phong đã ngăn lại. Quay đầu nhìn lại nơi này lần cuối rồi cả hai cùng lên máy bay.

"Mong là sau này khi anh quay trở lại sẽ được gặp con của em…"

Tuy Giản Phong không cho Giản Đan gọi điện nhưng Giản Đan cũng đã lén giấu anh mình nhắn tin cho cô. Nhận được tin nhắn cô lập tức đến sân bay nhưng vẫn bị muộn. Vừa tới nơi, thì máy bay đã cất cánh rồi. Cô đứng nhìn theo máy bay cất cánh nở một nụ cười rạng rỡ, cô còn vẫy tay và hét lớn:

"Phải bảo trọng đấy Giản Phong, em sẽ tới thăm anh nếu có thể…"

Máy bay đã đi khuất khỏi tầm nhìn cô vẫn đứng đó nhìn theo hướng vô định:

"Nhất định phải quay trở về đấy…Giản Phong"

Ngay sau hôm nay, tòa án đã có quyết định về hình phạt dành cho Ngô Tuyết Lan và Hoàng Mặc Dương. Những chuyện xấu xa mà cả hai người họ đã làm đều phải trả giá bằng những năm tháng trong tù. Hoàng Mặc Dương 4 năm tù còn Ngô Tuyết Lan 5 năm tù. Vì thấy không công bằng mà ngay tại tòa án Ngô Tuyết Lan đã phản đối kịch liệt trước quyết định của thẩm phán.

"Tại sao tôi lại 5 năm trong khi tên khốn kia chỉ có 4 năm. Các người làm ăn kiểu gì thế hả?"

Ngô lão gia ngồi bên dưới cũng thật xấu hổ với đứa con gái này. Tất cả mọi người đều xì xào bàn tán, thật vô phúc khi có đứa con gái như Ngô Tuyết Lan.

Tất nhiên trước sự phản đối của Ngô Tuyết Lan, tòa án chọn quyền giữ im lặng. Quyết định đã được đưa ra cứ thế mà làm theo. Cả hai người đều bị áp giải đi, trước khi bị giam Hoàng Mặc Dương còn nở một nụ cười khinh bỉ dành cho Ngô Tuyết Lan:

"Tội nào thì hình phạt nấy, cô nhiều tội hơn tôi ngồi nhiều năm hơn tôi là đúng rồi"

Những kẻ đồng phạm còn sót lại của BlackWolf cũng bị tuyên án 5 năm tù. Tổ chức này có quy mô lớn nhưng lại hoạt động ngầm, đến cả chính phủ còn không biết. Đúng là tội ác dù có lớn như thế nào thì cuối cùng cũng phải chấp nhận sự trừng trị của pháp luật. Mọi chuyện kết thúc rồi, từ giờ trở đi chưa chắc sẽ yên bình mãi mãi nhưng trước mắt đủ để mọi người sống trong vui vẻ, không lo nghĩ.

Hai tháng sau…

Bệnh tình của Giản Võ đã có chút chuyển biến rất tốt, ông tuy không nói được nhưng cũng đã có ý thức trở lại. Tuy sau này sẽ còn vất vả nhưng anh em họ Giản lại cảm thấy rất hạnh phúc.

Tối hôm đó, Giản Đan ngồi trước hiên nhìn lên trời ngắm những ngôi sao sáng, hai mắt long lanh, khóe miệng cong lên gương mặt rạng rỡ hẳn.

"Em đang nhìn gì thế?"

"Anh, có phải James đang dõi theo em ở trên trời kia không?"

Giản Phong ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đầy sao, mỉm cười:

"Ừ, ngôi sao sáng nhất kia chính là cậu ấy"

"Em nhớ anh ấy quá!"

Giản Đan tựa đầu vào vai Giản Phong, cùng anh trai ngắm sao trên trời. Ở nơi nào đó vẫn có người dõi theo cô gái bé nhỏ kia, Giản Đan như cảm nhận được James bèn mỉm cười mãn nguyện.

Trong khi đó, tại biệt thự Lục Gia,

Lục Nam Thành cùng Tô Dịch Nhi quấn quýt bên cửa sổ, hai người họ đã nhận được tin mừng sau hai tháng làm đám cưới. Cô đã mang thai và là song thai. Anh ôm lấy cô từ đằng sau thì thầm:

"Mạc Bằng vừa gọi điện tìm được xác của Garrick bên bờ sông, không biết hắn tự tử hay bị kẻ khác gϊếŧ chết nữa"

"Em không muốn nghe những chuyện như thế nữa, em không muốn con chúng ta phải nghe điều về tên dơ bẩn ấy"

"Được rồi được rồi, nghe em…"

Chắc chắn sau khi hai đứa trẻ chào đời chúng sẽ không phải đối mặt với những gì mà ba mẹ chúng phải trải qua, nhưng chúng sẽ phải tập đối mặt với những điều xấu sẽ xảy ra bất cứ lúc nào. Cả hai người đều muốn con của họ có một cuộc sống yên bình không dính líu đến chiến tranh.

"Tô Dịch Nhi, khi con lớn em không được dạy bọn nó trộm ví đâu đấy"

"Anh…anh còn nói nữa…hừ"

Anh chỉ trêu cô có một chút mà cô đã giận luôn rồi.

"Anh đùa thôi, nếu ngày đó em không trộm ví của anh thì anh đã không được gặp em rồi, phải cảm ơn chuyện đó chứ"

Cô bất ngờ vòng tay qua cổ của anh, nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ nhàng gọi:

"Cảnh sát Lục…"

"Ừm…"

"Em yêu anh"

Cô kiễng chân lên hôn anh, cô bất ngờ chủ động như vậy làm anh cũng rất ngạc nhiên. Anh ôm chặt lấy cô, đáp lại nụ hôn ấy bằng một nụ hôn mạnh bạo hơn.

Mong là sau này ngày nào cũng được hôn em, ngày nào cũng được ôm em và ngày nào cũng được yêu em…

End.