Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 52: Chó Không Chủ

Ngô Tuyết Lan bị Garrick siết chặt lấy cổ không thể thở, ngay cả sức lực để đẩy hắn ra hoặc hét lên cũng không thể. Giây phút sắp không trụ được nữa đột nhiên có một cánh tay nắm lấy tay Garrick hất hắn ra xa. Ngô Tuyết Lan vội vã thở dốc liên tục ho đến tái hết mặt mày.

Người vừa giúp cô ta là Hoàng Mặc Dương, Garrick nhìn thấy Hoàng Mặc Dương cùng Ngô Tuyết Lan có mặt tại khách sạn bỗng dưng cười khẩy:

"Gì đây? Bây giờ hai người đang hợp tác sao?"

Hoàng Mặc Dương trừng mắt nhìn Garrick:

"Bây giờ cô ta chính thức là người của tôi. Dạy dỗ cô ta cũng không đến lượt ông phải ra tay"

"Hừ…người của cậu? Cậu tưởng tôi không dám gϊếŧ cô ta hay sao?"

"Ông bây giờ chỉ là con chó không chủ còn dám đòi cắn người? Nể mặt chúng ta từng hợp tác tôi sẽ bỏ qua cho ông chuyện lần này tốt nhất là đừng có động tới Ngô Tuyết Lan thêm lần nào nữa"

Garrick đang bị thương nên không thể đối phó lại Hoàng Mặc Dương được. Hắn kéo tay Ngô Tuyết Lan đẩy vào trong xe sau đó lái xe rời đi. Garrick đừng nhìn theo nghiến răng trong sự căm phẫn:

"Ngô Tuyết Lan, Hoàng Mặc Dương hai người cứ chờ đấy"

Ngồi trong xe Ngô Tuyết Lan thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi bàn tay của Garrick, nhìn sang Hoàng Mặc Dương đang lái xe cô ta chủ động cảm ơn:

"Cảm ơn vì vừa nãy đã giúp tôi"

Hoàng Mặc Dương bật cười:

"Ha…đừng hiểu lầm. Tôi không phải là muốn giúp cô đâu tôi chỉ không muốn đồ chơi của mình bị làm hỏng dưới tay của kẻ khác mà thôi"

Ngô Tuyết Lan liền thay đổi ánh nhìn về phía Hoàng Mặc Dương, ánh mắt cô ta dường như rất tức giận.

"Cái gì? Hoàng Mặc Dương anh là tên đáng chết"

Ngô Tuyết Lan vung tay định tát Hoàng Mặc Dương nhưng lại bị hắn giữ lại.

"Còn muốn động thủ? Nếu không muốn chết dưới tay Garrick thì ngoan ngoãn làm vật cưng của tôi đi biết chưa" - Hoàng Mặc Dương hất tay ả thật mạnh.

Ngô Tuyết Lan nhận thức được bản thân bây giờ không thể chống lại Hoàng Mặc Dương nên đã cam chịu làm người của hắn. Tuy trước mặt thì phục tùng không điều kiện nhưng Ngô Tuyết Lan vẫn ấp ủ hy vọng gϊếŧ chết Hoàng Mặc Dương để rửa nhục cho bản thân.

"Đợi một ngày nào đó tôi sẽ tự tay…gϊếŧ chết anh"



Hôm sau,

Ngô Tuyết Lan gọi điện hẹn gặp Garrick, lần này không biết ả ta lại âm mưu toan tính chuyện gì. Garrick cũng không ngờ cô ta dám gọi cho mình.

"Tôi không ngờ cô lại tự tìm đến đường chết đấy Ngô đại tiểu thư"

Ngô Tuyết Lan đưa một bịch tiền cho Garrick rồi dõng dạc nói:

"Chúng ta giao dịch đi. Ông giúp tôi gϊếŧ Hoàng Mặc Dương, tôi sẽ đưa ông tiền để ông sang nước ngoài, nếu để Lục Nam Thành và Tô Dịch Nhi bắt được chắc chắn ông sẽ chết"

Garrick nhìn bịch tiền bỗng cười phá lên:

"Ngô Tuyết Lan cô ngu thật hay giả vờ ngu đây chẳng phải bây giờ cô và hắn rất thân thiết sao? Bảo tôi gϊếŧ hắn? Hừ…tôi đâu có ngu để cô mắc bẫy"

"Ông có bị điên không? Tôi bị hắn đe dọa nên mới phải phục tùng. Người duy nhất mà Ngô Tuyết Lan này thích chỉ có Lục Nam Thành, không đời nào tôi lại thân thiết với loại người như hắn"

Garrick vỗ tay:

"Vậy là cô không biết rồi, Tô Dịch Nhi đã mang thai…là mang thai con của cô ta và Lục Nam Thành. Người đàn ông duy nhất mà cô thích sắp làm ba rồi đấy"

"Cái…cái gì?"

Garrick đội mũ lên đứng dậy chống hai tay xuống bàn ánh mắt trợn trừng nhìn về phía Ngô Tuyết Lan:

"Tôi cho cô sống thêm vài ngày để cô có thể gϊếŧ chết ả tiện nhân Tô Dịch Nhi kia cho nên liệu hồn mà hành động. Những lần trước cô có thể thất bại nhưng lần này nếu cô thất bại thì cái giá phải trả là cái mạng chó của cô đấy"

Nói rồi Garrick rời đi với đôi chân khập khiễng. Ngô Tuyết Lan ngồi lì trên ghế gương mặt vẫn còn hốt hoảng vì chuyện vừa rồi.

"Tô Dịch Nhi đã mang thai sao? Cái quái gì thế này?"

Khu nhà thuê của anh em họ Giản,

James vẫn đang ở nhà của Giản Phong và Giản Đan, hàng ngày phải đối mặt với con trai của ác quỷ Giản Phong khó chịu đến phát cáu nhưng vẫn phải nể mặt em gái vì hắn là người đã cứu mạng Giản Đan. James biết sự tồn tại của mình là cái gai chướng mắt của họ và cảm thấy tội lỗi về cái chết của Tô Đại Từ.

Hôm ấy, Giản Phong cùng cảnh sát phối hợp điều tra truy lùng tin tức của lũ người BlackWolf đã chạy thoát không có nhà nên James đã quyết định nói tất cả cho Giản Đan.

"Giản Đan, tôi nghĩ tôi không nên ở lại đây nữa"

"Là vì anh tôi sao? James, nếu anh ngại anh ấy thì có thể tránh với lại anh tôi nhìn thế chứ sẽ không làm gì hại đến anh đâu đừng sợ"

"Không phải như vậy…mà…Giản Đan này, tôi…có chuyện muốn nói với cô"

James nói hết tất cả cho Giản Đan biết. Từ việc ba mình nhờ thăm dò tin tức đến việc cuốn sổ ai đang nắm giữ cũng là một tay James làm. Nghe đến đây Giản Đan hoàn toàn sửng sốt thậm chí là không tin vào tai mình nhưng sự thật vốn dĩ vẫn là sự thật. Nhìn thấy những giọt nước mắt đã bắt đầu rơi xuống trên má Giản Đan, James vội vã quỳ xuống:

"Tôi xin lỗi cô Giản Đan, tôi sẽ không cầu xin tha thứ…cho nên…cứ trừng phạt tôi đi"

Giản Đan nắm chặt hai tay cố gắng kiềm chế nhưng không thể, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn ra Giản Đan nấc lên trong nghẹn ngào:

"Tại sao anh lại làm vậy? Tôi đã tin tưởng anh tại sao anh lại làm như vậy chứ?"

"Tôi biết tội lỗi tôi gây ra là không thể sửa chữa"

"Đi đi, anh đi đi…tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh đi đi"

"Giản Đan tôi…"

"Anh mau đi đi, tôi không muốn thấy anh nữa…"

Nói rồi Giản Đan ôm mặt chạy vào phòng và đóng rầm cửa lại. Không thể tin được kẻ mà bản thân luôn tin tưởng lại lừa dối mình một cách trắng trợn như thế.

"Tại sao lại là anh chứ? Tại sao…"

Đến tối,

Lúc Giản Phong trở về thì James cũng đã chuẩn bị xong bữa tối. Cả ngày hôm nay Giản Đan nhốt mình trong phòng đến cơm cũng không ăn tuy rất lo lắng nhưng James vẫn không thể làm gì được. Cho đến lúc Giản Phong trở về James mới nói:

"Anh có thể giúp tôi chuyển lời từ biệt đến Giản Đan được không?"

Giản Phong mặt lạnh lùng đáp lại:

"Sao hả? Ba cậu gọi về sao?"

"Không phải…tôi không có tư cách ở đây nữa mấy ngày qua đã làm phiền hai người rồi"

Giản Phong thở dài ngồi phịch xuống ghế:

"Nếu muốn đi thì đi đi tôi cũng không giữ cậu. Con trai của ác quỷ giữ lại cũng chẳng được tích sự gì"

"Tôi xin lỗi…"

"Cậu không cần phải xin lỗi người nên xin lỗi là ba cậu kia kìa. Nếu có gặp ông ta thì cậu nên nói với ông ta là cảnh sát sẽ mau chóng tìm được các người thôi, đến lúc bị bắt ông ta sẽ phải trả giá cho những chuyện mình làm"

James không nói gì chỉ cúi đầu rồi im lặng rời đi. Giản Phong ngồi trên ghế nhìn theo bóng dáng của James khuất dần. Rời khỏi đây James sẽ chẳng biết đi đâu cũng chẳng biết nhờ vả ai vì đã rất lâu rồi James mới được tiếp cận thế giới bên ngoài căn cứ.

Sau khi James rời đi Giản Phong có vào phòng Giản Đan:

"Tên James đó đã đi rồi. Cậu ta nhờ anh chuyển lời tạm biệt đến em"

"Đi rồi càng tốt"

"Sao vậy? Mới hôm qua em còn bảo vệ hắn lắm cơ mà"

"Anh đừng nhắc đến anh ta nữa em không muốn nghe…" - Giản Đan bỗng dưng hét lên chùm chăn qua đầu.

Giản Phong đừng đơ người nhìn Giản Đan rồi tự hỏi:

"Gì đây? Cãi nhau sao?".