Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 46: Kế Hoạch Trao Đổi

Những lời đe dọa của anh chả là gì đối với một kẻ như Hoàng Mặc Dương, hắn nghe xong chỉ cười trừ:

"Phải, phải. Quế Hoa chỉ là một phản đồ thảm hại không đáng để Hoàng Mặc Dương này nhắc đến"

Anh lúc này không thể nhịn được thêm một lần nữa lao đến đánh liên tục vào mặt Hoàng Mặc Dương. Nhìn hai người họ vật lộn đánh nhau trên đất cô vội vã vào can ngăn:

"Đừng đánh nữa, hai người đừng đánh nữa"

Cuối cùng với sức mạnh nhỏ bé của cô cũng ngăn được anh đánh chết người. Anh đánh hắn tới nỗi tay đỏ lên và chảy máu. Còn Hoàng Mặc Dương, bị anh đánh bán sống bán chết nằm lăn ra đất.

"Sao em không để anh gϊếŧ chết hắn?" - anh lớn tiếng.

"Anh đánh chết hắn thì được gì chứ? Chẳng lẽ anh muốn ngồi tù chỉ vì một người như Hoàng Mặc Dương sao?"

Nghe lời khuyên ngăn của cô anh mới bình tĩnh trở lại. Thấy Hoàng Mặc Dương nằm bất động trên nền đất cô sợ hắn sẽ chết thật, thấy vậy anh bèn nói:

"Hắn không chết được đâu, mạng hắn còn lớn lắm. Đi thôi, chúng ta về nhà"

Anh kéo tay cô rời đi. Sau khi họ đi mất, Hoàng Mặc Dương mới từ từ tỉnh dậy. Hắn lấy tay lau máu rồi đứng dậy, lẩm bẩm:

"Lục Nam Thành, đáng chết!"

[…]

Về tới nhà, anh đã lập tức lên phòng và đóng rầm cửa lại. Cô nhanh chóng lấy hộp cứu thương mini gõ cửa phòng anh:

"Mở cửa cho em đi"

"Anh muốn ở một mình, em về phòng đi"

"Anh đang bị thương, để em băng bó cho anh rồi em sẽ về phòng"

Nghe cô nói mình bị thương anh mới chợt nhớ đến vết thương trên tay của mình. Anh cúi xuống nhìn vết thương đang chảy máu bèn đứng dậy mở cửa cho cô. Cửa mở, cô vội vã đỡ anh ngồi xuống giường cẩn thận mở hộp đồ rồi lau vết thương cho anh. Từng động tác của cô rất chuyên nghiệp khiến anh rung động:

"Cảm ơn"

"Anh còn biết nói cảm ơn sao? Đừng lúc nào cũng nóng tính như thế lỡ anh xảy ra chuyện gì thì em biết làm sao đây?"

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô anh liền mỉm cười. Sau khi băng bó xong, cô thu xếp đồ chuẩn bị ra khỏi phòng thì bị anh kéo lại, sợ ảnh hưởng đến vết thương nên cô đã không phản kháng cả hai người ngã xuống giường cô nằm đè lên người của anh.

"Lục…Lục Nam Thành, anh làm cái gì thế? Tay anh đang bị thương đấy"

"Nhưng có em ở bên cạnh thế này anh không cảm thấy đau nữa"

"Cái gì? Chẳng phải vừa nãy anh còn nói là muốn ở một mình sao?"

"Không, anh thay đổi ý rồi…"

Ngay lập tức anh vật cô nằm xuống giường, kéo hai tay cô lên trên đầu rồi giữ chặt lấy nó. Cô đỏ mặt:

"Anh…anh đừng có làm càn"

"Tô Dịch Nhi, đêm hôm trước em còn tự chủ động thế mà bây giờ đã đỏ mặt rồi sao?"

"Buông em ra đi"

"Không bao giờ"

Anh cúi người ngậm chặt đôi môi nhỏ của cô. Trông có vẻ thô bạo nhưng lại khiến cô rất dễ chịu, cứ thế cô ngừng việc giãy giụa mà phối hợp theo anh. Dần dần anh chuyển chỗ hôn xuống cổ và dưới ngực của cô khiến cô bất giác kêu lên:

"Ưm…"

"Anh thích âm thanh này, chút nữa phải kêu cho anh nghe"

Anh cởϊ áσ ngoài của cô rồi vùi đầu vào ngực cô, mùi hương tỏa ra trên người cô thật quyến rũ khiến anh cứ dây dưa không dứt.

"Lục Nam Thành, anh mau dừng lại"

Anh ngưng làm tiếp, cô ngồi phắt dậy vơ lấy áo che đi cơ thể trần trụi. Cứ tưởng anh sẽ tha cho cô nhưng không anh dừng lại là để cởi bỏ quần áo.

"Anh mau mặc đồ vào đi"

Cô đỏ mặt che mắt không dám nhìn anh. Anh lao đến đẩy cô ngã xuống dùng nụ cười ma mị để trấn an cô:

"Anh có hơi buồn bực cần liều thuốc để giải tỏa, đêm nay làm thuốc của anh đi"

"Aa…không được…"



Sáng hôm sau,

Lúc cô tỉnh dậy thì đã không thấy anh đâu cả, cô ngơ ngác ngồi dậy mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh phòng. Cả đêm qua cô bị anh hành không thể ngủ được đến sáng mới chợp mắt được một tí thì đã phải dậy.

Sau khi tắm xong cô ngồi trước gương nhìn những dấu hôn đỏ chi chít trên cổ cô híp mắt thở dài:

"Anh ấy không thể nhẹ một chút sao? Nhiều dấu hôn thế này mình biết mặc thế nào để che đi nó chứ?"

Tại Ngô Gia,

Ngô Tuyết Lan ngồi trước bàn trang điểm ngắm nhìn bản thân trong gương. Kể từ cái đêm bị cô giăng bẫy Ngô Tuyết Lan luôn tránh mặt Hoàng Mặc Dương. Càng nghĩ đến càng thấy tức, ả chỉ biết ngậm ngùi lảnh trốn.

Đột nhiên điện thoại rung lên đánh bật sự yên lặng của căn phòng. Ngô Tuyết Lan mỉm cười bắt máy:

"Ông tới nơi rồi chứ?"

"Cô đang ở đâu? Rõ ràng là hẹn trước mà không tới sao?" - đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông có vẻ đang rất bực bội.

"Chờ một chút tôi sẽ tới ngay"

Ngô Tuyết Lan cúp máy, một lần nữa nhìn bản thân của mình trong gương ả lẩm bẩm:

"Tô Dịch Nhi, lần này cô sẽ không thoát khỏi cái chết đâu"

Quán cà phê S,

Ngô Tuyết Lan và Garrick lại gặp nhau, lần này không biết bọn họ lại đỉnh giở âm mưu gì nữa. Ngô Tuyết Lan vừa đến nhìn bộ dạng lẳиɠ ɭơ của ả Garrick bật cười:

"Nghe nói cô bị Tô Dịch Nhi xỏ mũi vậy mà còn ra oai sẽ giải quyết được cô ta. Cô với tôi cũng giống nhau cả thôi"

"Giống nhau hay không thì bây giờ chúng ta cũng đang ngồi chung một chiếc thuyền mà nếu tôi thất bại thì ông cũng có được hưởng cái gì đâu chứ?"

"Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào xảo quyệt như cô. Thôi được rồi, nói kế hoạch tiếp theo của cô đi"

Ngô Tuyết Lan nhấp một ngụm cà phê liếc nhìn xung quanh. Nhìn bộ dạng phòng vệ của cô ta Garrick bèn nói:

"Cứ yên tâm, ở đây ngoài chúng ta thì chẳng có ai cả"

"Lục lão gia cũng ra nước ngoài rồi tôi không thể lợi dụng ông ta để hãm hại Tô Dịch Nhi được nữa. Lần này tôi không muốn cô ta thân bại danh liệt mà phải là…chết"

Garrick trợn trừng mắt nhìn Ngô Tuyết Lan.

"Cô muốn gϊếŧ cô ta?"

"Phải, tôi muốn cô ta phải chết, chết thật thảm hại"

Garrick lấy một khẩu súng ra và đặt lên bàn:

"Gϊếŧ người rất dễ nhưng quan trọng là cô có cái gan đó không thôi. Khẩu súng này có thể giúp cô"

Ngô Tuyết Lan sợ hãi nhìn chằm chằm khẩu súng trên bàn. Đột nhiên có chuông điện thoại reo lên là điện thoại của Garrick, nhìn người gọi tới Garrick liền chẹp miệng cố tình lẩn tránh Ngô Tuyết Lan:

"À…ờm…tôi đi nghe điện thoại một lát"

Garrick nghe điện thoại thôi thì không sao nhưng dáng vẻ sợ người khác nghe được cuộc nói chuyện của hắn càng khiến Ngô Tuyết Lan nghi ngờ. Ả khẽ đi theo sau Garrick ra ngoài, lén nghe trộm cuộc trò chuyện của hắn.

"Alo, em nghe đây anh"

Thấy Garrick xưng "em - anh" với người bên kia đầu dây Ngô Tuyết Lan đã nhận ra đó là kẻ đứng trên hắn, một kẻ bí ẩn làm Ngô Tuyết Lan nổi hứng tò mò.

"Cuốn sổ mà chúng ta tìm đang trong tay người tên Tô Dịch Nhi, mau chóng chuẩn bị lên kế hoạch đổi hàng cho tôi"

"Đổi hàng? Ý anh là sao ạ?"

"Tôi muốn dùng ba cô ta để đổi lấy cuốn sổ, bất kể có sai sót gì xảy ra đối với chuyện lần này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu Garrick"

"Anh yên tâm, em sẽ tìm cách liên lạc với cô ta"

Garrick cúp máy, Ngô Tuyết Lan vội vã trở lại chỗ ngồi và coi như không có chuyện gì xảy ra. Garrick nghe điện thoại xong ra ngoài nhìn thấy hắn ả còn giả vờ hỏi:

"Là ai gọi cho ông vậy?"

"Cô không cần phải biết chuyện này"

"À mà người đứng sau các người là ai thế? Tôi có thể gặp người đó được không?"

Garrick chẹp miệng:

"Ông ấy không phải người mà cô có thể gặp là gặp. À…cô có số điện thoại của Tô Dịch Nhi chứ?"

"Có, nhưng tại sao ông lại hỏi vậy?"

"Chút nữa gửi cho tôi số điện thoại của cô ta. Còn về chuyện của cô thì cô tự xử lý đi, tôi về đây"

Rõ ràng là có uẩn khúc Ngô Tuyết Lan đã bắt đầu đa nghi về thái độ của Garrick.

"Vừa nãy bọn họ có nói chuyện về Tô Dịch Nhi, chắc chắn là có gì đó, mình phải bám theo mới được"