Ngô Tuyết Lan bức xúc trước hành động bảo vệ cô của anh. Cô mãn nguyện nhìn ả mỉm cười, còn ả thì tức đến mức không thể làm gì được nữa. Ngô Tuyết Lan rụt tay lại tức tối bỏ đi. Cô vẫy tay tiễn ả rồi xoay người bám lấy cổ anh:
"Làm tốt lắm, cảnh sát trưởng của em"
"Tô Dịch Nhi, em vì ghen với Ngô Tuyết Lan nên mới sửa soạn đẹp thế này rồi tới đây đúng không?" - anh nhíu mày nhìn cô rồi hỏi.
Cô lắc đầu:
"Tại sao em phải ghen với cô ta chứ, không đời nào"
"Giỏi lắm Tô Dịch Nhi, đợi đến khi về xem anh xử lý em thế nào. Ra ngoài kia đợi anh chút, anh đi lấy xe"
Cô lóc cóc xách váy ra ngoài để đợi anh. Đột nhiên cô nhìn thấy một người trông rất giống Garrick đang ngồi trong xe nhìn về phía cô mỉm cười. Cô tròn mắt nhìn hắn thì đột nhiên xe chuyển động và chạy đi mất. Cô có cảm giác người đó chình là Garrick, cô nhanh chân bước xuống thềm bậc chạy đến chiếc xe gần đó mở cửa ngồi vào trong.
"Phiền anh có thể đuổi theo chiếc xe kia giùm tôi được không?"
Cô tính nhờ người trong xe đuổi theo chiếc xe vừa rời mất thì không ngờ đó lại là Hoàng Mặc Dương. Hoàng Mặc Dương bật cười nhìn cô:
"Chúng ta lại gặp nhau rồi"
Cô bây giờ vốn không quan tâm chuyện mình đang ngồi xe của tên đáng ghét này mà tức tốc giục hắn:
"Mau đuổi theo chiếc xe kia, mau lên"
Hoàng Mặc Dương khởi động xe và chạy theo ý của cô. Đúng lúc anh lái xe ra thì nhìn thấy cô đang ngồi xe của Hoàng Mặc Dương. Anh giật mình, ngó ra ngoài nhìn theo chiếc xe chuyển động ngược chiều mình. Đúng là cô rồi, nhưng tại sao cô lại ngồi xe của hắn?
Anh vội vàng quay đầu xe đuổi theo hai người họ. Cô ngồi trong xe của Hoàng Mặc Dương không hề để ý rằng anh đang ở đằng sau nhưng Hoàng Mặc Dương thì khác hắn đã phát hiện ra anh.
"Hừ!"
Hoàng Mặc Dương tăng tốc để cắt đuôi anh nhưng cô lại cứ tưởng làm vậy để bám sát chiếc xe của Garrick.
Cuối cùng sau một hồi truy đuổi, Hoàng Mặc Dương cắt đuôi được anh nhưng lại làm mất dấu chiếc xe kia. Cô tức giận mở cửa xuống xe nhìn ngang nhìn dọc nơi này quả thật chẳng còn thấy dấu vết của xe hơi nào cả. Cô chống hai tay vào hông suy nghĩ:
"Rõ ràng đó là hắn, không thể thế được"
Hoàng Mặc Dương cũng mở cửa xuống xe. Vừa thấy cái bản mặt của hắn cô đã mắng nhiếc:
"Nếu không phải tại anh đi chậm thì tôi đã có thể bắt kịp cái xe đó rồi"
"Ồ. Thật sự xin lỗi, tôi không nghĩ cô đang rất cần bắt kịp chiếc xe ấy" - Hoàng Mặc Dương nhún vai.
"Bỏ đi bỏ đi dù sao thì cũng cảm ơn anh"
Hoàng Mặc Dương mỉm cười bước đến chỗ cô, lần này hắn chủ động ôm chặt lấy eo cô.
"Tôi muốn được cảm ơn theo một cách khác"
Cô cố đẩy hắn ra nhưng không thể.
"Này, anh làm cái quái gì vậy? Thả tôi ra"
Hoàng Mặc Dương ngẩng mặt lên nhìn thấy xe của anh đã đuổi tới nơi hắn liền cúi đầu xuống hôn cô. Cô nhanh chóng phản ứng lại nhưng chỉ có thể cản hắn không hôn được mình. Anh mở cửa xe bước xuống. Hoàng Mặc Dương nhìn thấy anh bèn ôm chặt cô cố gắng để hôn cô cho bằng được:
"Tô Dịch Nhi, tôi thực sự rất thích em"
"Anh bị điên rồi, Hoàng Mặc Dương buông tôi ra"
Cô liên tục đấm vào người hắn. Anh nhìn thấy cảnh tượng ấy bèn nổi cơn ghen giận dữ bước đến túm cổ áo Hoàng Mặc Dương đấm liên tiếp vào mặt hắn.
"Thằng khốn"
Hoàng Mặc Dương bị anh đánh dúi dụi nhưng hắn không hề tỏ ra sợ hãi mà chỉ cố gượng đứng dậy kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, lau đi vết máu trên miệng hắn nói:
"Cảnh sát Lục, anh tự tiện đánh người như vậy là không được"
Anh như tức điên giật lấy cà vạt của hắn, hai người sát mặt gần nhau anh trừng mắt cảnh cáo:
"Tôi đã nói là không được đυ.ng tới người phụ nữ của tôi nếu không tôi sẽ gϊếŧ anh còn gì"
Hoàng Mặc Dương cười khẩy:
"Ha…là cô ấy tự leo lên xe tôi chứ có phải tôi bắt cô ấy đâu chứ"
Anh quay lại nhìn cô. Đúng là cô tự ý leo lên xe hắn nhưng không phải theo cách nói của hắn. Cô lắp bắp:
"Nam Thành... Không phải như vậy…em…em…"
Thấy phản ứng của cô như vậy thì chắc mọi chuyện là thật. Anh buông tay lập tức kéo cô rời khỏi nơi này. Hoàng Mặc Dương đắc ý nhìn theo hai người họ:
"Đúng rồi, phải tức giận như thế đi Lục Nam Thành"
Anh kéo cô đến xe mở cửa đẩy cô vào bên trong rồi mạnh tay đóng rấm cửa lại. Anh đi sang ghế bên cạnh lạnh lùng ngồi vào trong. Cô vì không muốn anh hiểu lầm nên đã lên tiếng giải thích:
"Nam Thành không phải như anh nghĩ đâu. Đúng là em đã tự ý lên xe của Hoàng Mặc Dương nhưng…"
"Câm miệng. Anh không muốn nghe một lời giải thích nào từ em cả"
"Nhưng mà…"
Đột nhiên anh gạt cần, phóng xe đi với tốc độ cực nhanh khiến cô suýt nữa thì đập đầu về phía trước. Cô biết lúc này anh đang vô cùng tức giận nhưng không thể lái xe như thế để trút giận được.
"Lục Nam Thành, anh lái như vậy sẽ gặp tai nạn" - cô giữ chặt dây an toàn hét lớn.
Anh không hề để ý đến lời nói của cô tiếp tục tăng tốc. Gương mặt anh lạnh tanh trước nỗi sợ hãi của cô.
Về đến nhà cả người cô mệt lừ suýt nữa thì nôn hết ra ngoài. Anh bực bội mở cửa xe bước ra ngoài rồi đóng rầm cửa lại. Cô nhìn theo dáng vẻ bực tức của anh mà không thể làm gì được. Cô mở cửa chạy theo anh vào trong nhà và vẫn cố giải thích:
"Anh phải nghe em nói đã chứ. Anh chưa nghe em giải thích mà đã đùng đùng tức giận như thế là sao?"
Anh dừng lại quay người nhìn cô:
"Hai người cùng nhau rời đi, hắn ta còn hôn em nữa…em định giải thích kiểu gì?"
"Em leo lên xe hắn là vì muốn đuổi theo xe của Garrick, còn hắn hôn em là cưỡng hôn…Hoàng Mặc Dương cố tình làm như vậy"
"Cái gì?"
"Lúc anh thân thiết với Ngô Tuyết Lan em còn chưa nói vậy anh có quyền gì mà tức giận với em. Lục Nam Thành, anh chính là vì không tin em nên mới như vậy"
Cô xách váy chạy nhanh lên tầng. Bây giờ người giận dỗi lại là cô chứ không phải anh. Anh vỗ trán thở dài:
"Mình vừa làm cái quái gì vậy?"
…
Sau bữa tiệc Ngô Gia. Ngô Tuyết Lan liền gọi điện cho Garrick, ả không thể nhẫn nhịn chịu thua cô thêm một chút nào nữa.
"Chúng ta gặp nhau đi, tôi có chuyện muốn nói với ông"
Ngô Tuyết Lan ngồi trước bàn trang điểm vừa kịp thay ra bộ váy lòa xòa, ả nhìn vào gương tay nắm chặt điện thoại lẩm bẩm:
"Tôi phải hủy hoại cô"
Ngô Tuyết Lan hẹn gặp Garrick ở một con hẻm vắng người. Cô ta ăn mặc kín mít vốn là muốn không để ai phát hiện. Sau khi xác định không có ai đi theo hoặc lởn vởn xung quanh ả mở cửa xe ngồi vào trong. Garrick đã đợi sẵn trong xe chỉ cần Ngô Tuyết Lan tới.
"Ngô tiểu thư, nhanh như vậy đã suy nghĩ kĩ rồi sao?"
"Tôi cần một số người để giúp tôi việc này. Ông có thể giúp tôi chứ?"
"Cô cần bao nhiêu người tôi cũng có thể cho, nhưng phải chắc chắn một điều chỉ có thành công chứ không có thất bại"
Sau khi đồng ý với điều kiện của Garrick, Ngô Tuyết Lan rời đi. Garrick mỉm cười nhìn theo ả, ả không biết rằng tất cả đều chỉ là trò lừa gạt.
"Đại ca, Ngô Tuyết Lan đó cũng rất là dễ cắn câu"
"Cô ta cứ nghĩ là chúng ta đối phó với Tô Dịch Nhi nhưng lại không biết người ta muốn trừ khử là Lục Nam Thành, đúng là một con nai tơ ngu dốt"…