Thời gian cô ở nhà của anh cũng đủ để cô tìm hiểu về tất tần tật mọi ngóc ngách của căn nhà này. Cô thường xuyên trao đổi tin tức với Giản Phong khi có chút tin moi móc được từ anh. Rõ ràng cô là khách nhưng lại tự nhiên đi lại như người nhà. Khi anh không có ở nhà cô đã phát hiện ra có một căn hầm ở dưới tầng hầm trong đó chứa rất nhiều các loại vũ khí dùng trong chiến tranh.
Tối hôm ấy cô lén lút đi từ phòng của mình ra ngoài. Thấy bộ dạng kì lạ của cô anh bèn bám theo thì hóa ra cô xuống tầng hầm. Tới nơi, cô cẩn thận mở cửa bước vào trong, cô tới một tủ chứa đầy súng các loại xuýt xoa:
"Anh ta có nhiều loại súng thật đấy, đúng là cảnh sát"
Cô đang mày mò về các loại súng thì đột nhiên phát hiện ra một chiếc moto vẫn còn mới nguyên. Nhìn thấy moto là cô lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đã lâu rồi cô không đυ.ng tới loại xe này. Đang tính chạy tới để thử thì đột nhiên cô bị một lực từ đằng sau giữ lại. Không ổn, cô cảm nhận lực kéo đó chính là…
"Lục…Lục Nam Thành"
Cô vội vã quay đầu lại nhìn, cổ áo của cô đang bị anh lôi về phía sau. Anh đứng tựa vào tủ súng dùng gương mặt lạnh lùng nhìn cô.
"Không ngờ dưới tầng hầm lại có con chuột to thế này"
Cô cười gượng rồi vùng vẫy:
"Cho dù tôi có đột nhập tự tiện thì anh cũng không nên so sánh tôi với chuột chứ, thả ra, thả ra"
Nhìn cô vùng vẫy mà không sao thoát ra được anh bèn bật cười. Tính trêu cô một tí anh thả tay ra đột ngột khiến người cô đổ nhào về đằng trước, cô tưởng mặt mình sắp chạm đất đến nơi thì anh vòng tay qua giữ eo cô lại rồi kéo thật mạnh khiến cả người cô đập mạnh vào người anh.
Cô nằm gọn trong lòng anh, cả hai người có chút xấu hổ. Anh đỏ mặt, tim đập nhanh và nhanh chóng đẩy cô ra. Rõ ràng cả hai đều có cảm xúc bối rối khi chạm vào nhau.
"Hừ, rốt cuộc ai nói cho cô biết nơi này?" - anh hỏi.
"Chẳng ai cả, là tôi tự mò ra đấy"
"Cái gì? Tôi tưởng cô chỉ có tài móc túi thôi chứ? Không ngờ cô còn có cái tài vô duyên này nữa đấy"
"Anh đang khen hay cố ý nói xấu tôi đấy hả?"
Cô ngước nhìn lên tủ súng, ánh mắt sáng long lanh như muốn có được thứ đó. Anh chống tay nhìn cô cảm thấy thật buồn cười:
"Tôi không ngờ một cô gái như cô lại thích mấy thứ này"
"…" - cô làm ngơ câu nói của anh mà ánh mắt cứ tập trung vào mấy khẩu súng cất trong tủ.
Thấy cô có hứng thú với mấy món đồ ấy anh chủ động ra điều kiện với cô:
"Muốn động vào nó thì phải trả phí, dù gì thì cô vẫn phải trả tiền cho tôi thôi mà, một công đôi việc, cô được nghịch súng tôi được tiền"
Cô quay sang lưỡng lự nhìn anh lắp bắp:
"Nhưng mà…tôi…lấy đâu ra tiền"
"Không có tiền? Có gì trả nấy, đều được"
Cô ngẩn người như đang suy nghĩ điều gì đó, nghĩ xong cô bèn đứng ra xa, hai tay chống vào eo và xoay một vòng. Xoay xong cô mỉm cười hỏi anh:
"Anh thấy thân hình tôi thế nào? Có đẹp không?"
Anh có hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này của cô nhưng vẫn trả lời. Anh nhìn cô một lượt rồi nói:
"Ngực 85, eo 56, mông 90. Cô có số đo ba vòng cũng chuẩn đấy chứ, nói chung là…hợp"
Cô hốt hoảng lấy hai tay che người mắt ngơ ngác nhìn anh:
"Tên biếи ŧɦái, sao anh biết số đo ba vòng của tôi?"
"Tôi nhìn bằng mắt đấy cô gái"
"Vậy tại sao anh lại nói hợp? Hợp là sao?"
"Ờ thì…" - tai anh đỏ lên đúng kiểu ngại ngùng - "…Là hợp…hợp tiêu chuẩn của tôi thôi"
Nghe xong mặt cô bỗng tươi tắn hơn, anh lo ngại sợ cô sẽ hiểu lầm là anh thích cô với chỉ một câu nói ấy. Cô tiến sát đến trước mặt anh hỏi:
"Anh thích tôi à?"
"Đang mơ sao? Tôi mà thích cô đúng là chuyện nực cười"
Mặt cô hằm hằm đánh mắt nhìn về hướng chiếc moto kia. Anh để ý lại hỏi cô tiếp:
"Thế có muốn trả phí hay không?"
"Biết rồi, tôi sẽ bán thân cho anh được chưa?"
"Bán thân? Cô nói bán dễ nhỉ?"
"Ngài cảnh sát, anh phải cảm thấy biết ơn khi có một cô gái tuyệt vời như tôi đây đồng ý bán thân cho anh đấy" - cô chọc chọc ngón tay vào người anh.
Anh chuyển biến sắc mặt nắm chặt lấy bàn tay cô, cô đứng hình ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt của anh khiến cô có phần sợ sệt cô nuốt nước bọt bắt đầu run run. Anh thắng tay hất cô ra:
"Đùa với cô thế đủ rồi mau rời khỏi nơi này ngay lập tức"
Cô rất muốn có được chiếc moto kia nhưng anh lại đùng đùng tức giận đuổi cô đi. Cô làm bộ mặt tội lỗi nghiêng đầu sang một bên nói với anh:
"Tôi sẽ đi nhưng mà…trước khi đi anh có thể cho tôi thử qua…chiếc moto ở đằng kia không?"
Anh đánh mắt nhìn qua chiếc moto rồi nhìn cô nhíu mày:
"Tôi bắt đầu nghi ngờ giới tính của cô rồi đấy, Tô Dịch Nhi"
Cô bẽn lẽn cầm lấy vạt tay áo anh lay nhẹ như làm nũng:
"Ngài cảnh sát, chỉ cần anh cho tôi chiếc moto ấy thì tôi sẽ…bán thân cho anh, được không?"
"Thì ra cô lại đáng giá bằng một cái xe đó hả?"
Cô gật đầu.
"Thế nào cũng được"
Anh trầm tư suy nghĩ một lúc rồi đồng ý:
"Nếu cô đã nói vậy thì cho cô đấy"
Cô nhảy cẫng lên sung sướиɠ chạy đến chỗ chiếc xe. Cô nhìn chiếc xe như nhìn thấy vàng, tay liên tục sờ lên bề mặt chiếc xe. Anh đứng một bên nhìn thái độ của cô cảm thấy con người cô thật khác với các cô gái khác.
Sau khi ngắm nghía xong cô lấy chìa khóa được cắm ở đó nhét trong lòng bàn tay và đi tới chỗ anh:
"Cảm ơn anh, cảnh sát Lục"
"Toại nguyện rồi thì ra ngoài đi"
Cô lưỡng lự, hai tay nắm chặt lấy chìa khóa dường như cô đang phân vân điều gì đó. Cô nhìn anh mắt chớp liên tục rồi bỗng chốc cô tiến thật nhanh đến gần anh tay nắm chắc vào vạt áo kéo anh cúi xuống còn mình thì kiễng chân lên. Cô thơm vào môi anh một nụ hôn cảm ơn. Anh đơ người nhìn cô chằm chằm.
"Cô…"
"Đó là…quà cảm ơn của tôi"
Cô nhăn mặt chạy ra ngoài thật nhanh. Sau khi ra khỏi tầng hầm cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thân nhiệt bỗng tăng lên rất nhiều.
"Phù…mình vừa hôn anh ta à? Sao tự nhiên mình lại làm vậy nhỉ?"
Cô nghĩ ngợi, đưa tay lên môi rồi mỉm cười. Cô chạy đi vừa chạy vừa ngâm nga hát.
Trong hầm anh vẫn chưa khỏi ngơ ngác, anh cũng đưa tay lên môi mình hình ảnh của cô ban nãy lại xuất hiện trong đầu anh.
Trước giờ anh chưa hôn ai cũng chưa được ai hôn nên có thể nói đó chính là nụ hôn đầu của anh. Một cảnh sát tài năng lại chưa từng có hơi phụ nữ thật khó tin nhưng đối với anh đây lại là sự thật.