Tác giả
: Thời Bất Đãi Ngã
Edit:
Tử Hầu bà bà
Chương 2
Thái hậu ở cung Nhân Thọ, khi Tề Quân Mộ đến, bà đang tựa lưng trên ghế ấm, sắc mặt mệt mỏi, đại cung nữ của cung Nhân Thọ Như Yến đang đấm vai cho bà, hạ nhân còn lại an tĩnh mà đứng ở bên.
Như Yến là cung nữ sủng ái bên cạnh thái hậu, ở trong cung đi tới đâu cũng được coi trọng vài phần.
Ngự y Thái Y viện Bạch Phong đã bắt mạch cho thái hậu, ở một bên nói rõ bệnh tình. Hoàng đế đến, mọi người tất nhiên đều phải ngừng tay, trước tiên hành lễ với hoàng đế.
Tề Quân Mộ cũng không để bọn họ đứng dậy trước, mà đi đến ghế ấm khác ngồi xuống, y trưng khuôn mặt tuấn tú cực điểm, người người vì thế mà có chút ngơ ngác: “Làm sao mẫu hậu lại bị bệnh, có phải người trong cung chiếu cố không chu toàn?”
Tề Quân Mộ vừa bước lên đế vị, thái hậu cùng cậu Lâm Tiêu đều nói với y, thân phận y đã bất đồng, không thể giống như xưa, lúc nào cũng phải đoan chính, để lộ vẻ uy nghiêm.
Hiện tại ở trong lòng y có ngàn vạn tâm sự, vẻ mặt vẫn như trước.
Lời này của Tề Quân Mộ nói rất bình thường, nhưng khi vào tai người khác lại vô cùng nghiêm túc, cung nữ thái giám xung quanh đều cuống cuồng quỳ xuống thỉnh tội, thỉnh hoàng đế tha cho bọn họ.
Thái hậu khẽ nhíu mày, nhìn về phía Tề Quân Mộ, lời nói lộ vẻ
mệt mỏi: “Không liên quan đến bọn họ, là ta biết hôm nay trời trở lạnh, còn tham lạnh, khiến cho lạnh bụng.”
Thái hậu Lâm thị, khuê danh Minh Châu, người giống như tên, dáng vẻ minh mị diễm lệ.
Năm 15 tuổi bà vào cung làm tiệp dư, năm 17 tuổi vì Cảnh đế mà sinh hạ song thai, nam hài là Tề Quân Mộ, nữ hài tên Phù Hoa, Phù Hoa là nữ nhi đầu tiên của Cảnh đế, là trưởng công chúa.
Vì có công sinh long tự, nàng được phong là Thục phi.
Thái hậu cũng thật may mắn, năm đó thuận lợi sinh hạ một nam một nữ, đây chính là điềm báo long phượng cát lợi, song hỷ lâm môn. Nếu khi hạ song nữ, cũng là việc vui đáng mừng, nhưng bào thai hai nhi tử, đó chính là điềm xấu.
Từ xưa đến nay song sinh nam đều được coi là điềm xấu, gọi là khắc cha, cho dù hoàng gia hay nhà bình thường đều có kiêng kỵ. Nếu thật sự sinh hạ hai nam song sinh, đứa trẻ ốm yếu hơn tất nhiên sẽ bị vứt bỏ hoặc dìm chết, để tránh gây trở ngại cho vận khí của cha.
Nên mới nói, thái hậu, Tề Quân Mộ cùng Phù Hoa đều may mắn.
Hiện tại thái hậu cũng đã 35 tuổi, vì bảo dưỡng tốt, nên thoạt nhìn cũng chỉ hơn 20 tuổi. Ở cạnh oanh oanh yến yến trong hậu cung, cũng là đóa hoa nở rộ xinh đẹp.
Lúc này thái hậu quả thật thư thái, trước trong hậu cung Cảnh đế người đẹp vô số, tính tình y cổ quái nắng mưa thất thường, người hôm nay được sủng ai thì hôm sau lại quên lãng. Đến phi tử có long tự y cũng không nhìn đến vài lần, phi tử hầu hạ trong hậu cung như đứng trên tảng băng mỏng.
Trong mắt Cảnh đế không lưu một hạt cát, thủ đoạn dơ bẩn trong hậu cung này, y mà phát hiện ra thì đó là trọng tội, là liên lụy cửu tộc. Năm đó vợ cả Vương hoàng hậu của Cảnh đế sợ phi tần có thai sẽ tranh thủ tình cảm, mà tàn hại hoàng tự.
Sau khi Cảnh đế điều tra trực tiếp phế hoàng hậu, một mạch Vương thị tiền triều toàn bộ bị liên lụy, đàn ông Vương thị sung quân làm nô, phụ nữ làm hầu, một đêm đó Vương thị từ hoàng thân cao cao tại thượng biến thành người thấp hèn ai ai cũng né tránh, Vương hoàng hậu biết đến việc này thì tự sát bỏ mình ở lãnh cung, để lại đại hoàng tử nhỏ tuổi.
Từ lúc đó, hậu cung không còn hoàng hậu, Cảnh đế không muốn lập hậu.
Thủ đoạn của Cảnh đế càng thêm cứng rắn cũng thô bạo không nói tình cảm, người người trong hậu cung đều thấy bất an, gian nan trải qua một ngày dài yên ổn.
Cảnh đế không đặc biệt thiên vị phi tần hậu cung, sủng nhưng không yêu, coi phi tử mang thai sinh hạ con nối dõi, trong lòng Cảnh đế đều như nhau.
Ở nơi có Cảnh đế, không ai có thể sủng mà kiêu, ai cũng không thể thổi gió bên gối đến tai cũng y được. Đương nhiên, là do tính tình kia của Cảnh đế, cũng không ai dám ghé vào tai y mà thổi được.
Ngoại trừ hài tử chết yểu, cả đợi Cảnh đế có 4 con trai, 2 con gái.
Trên Tề Quân Mộ còn có hai anh trai, đại ca Tề Quân Yến, lớn hơn y một tuổi, chính là con của Vương hoàng hậu, trời sinh đần độn lại bị chuyện Vương hoàng hậu liên lụy, nên Cảnh đế không thích.
Mười sáu tuổi đã ra cung xây phủ, phong Duệ quân vương, sau khi Tề Quân Mộ đăng cơ, khai ân gia phong làm Duệ vương.
Nhị ca Tề Quân Hữu, tướng mạo đường đường, một bụng kinh thư, mẹ xuất thân từ trâm anh thế gia, gia thế hiển hách, vào cung là Chiêu nghi, sinh hạ Tề Quân Hữu được phong là Hiền phi, năm 16 tuổi Tề Quân Hữu ra cung xây phủ được phòng là Bình vương.
Hai vị công chúa ở trong cung, Phù Hoa công chúa sinh đôi với Tề Quân Mộ, nàng sinh ra trước, là chị, nhị công chúa Nhạc Thanh, nhỏ hơn Phù Hoa một tuổi, mẹ xuất thân là tỳ nữ, sau được phong là Mỹ nhân.
Cuối cùng là Tề Quân Chước, hắn là con trai nhỏ nhất của Cảnh đế, nhỏ hơn Tề Quân Mộ hai tuổi, là tứ hoàng tử.
Mẹ hắn là dị tộc, vào cung được phong Vinh phi, vì khó sinh mà chết. Trời sinh hắn có hai mắt màu vàng nhạt, bị người khác nói thành màu yêu dã. Lúc trước sau khi hắn sinh ra, người đời đều nói hắn là điềm xấu, mang thiên tai đến cho Đại Tề, còn có người thượng thư muốn bức Cảnh đế ban chết cho hắn.
Cảnh đế cười nhạt, sai người trực tiếp trượng hình với cựu thần này, người đời không dám mở miệng lần nữa, Tề Quân Chước mới sống sót.
Quan hệ của Tề Quân Mộ và Tề Quân Chước vô cùng tốt, đối với con cái Cảnh đế cũng không đặc biệt quan tâm. Phi tử, con gái của y, y cũng không đặt trong lòng. Chỉ cần bọn họ sống là được, còn sống thế nào, y căn bản không để tâm.
Hoàng tử hãm hại tranh đoạt lẫn nhau chỉ cần không bị Cảnh đế bắt được nhược điểm, đó chính là bản lĩnh của bọn họ.
Cũng bởi vậy, người trong hậu cung mặc dù phong làm phi, làm tần, hoàng tử, cũng không ai dám ỷ thế hϊếp người. Hậu cung của Cảnh đế rất bình yên, có trật tự, cũng là áp lực nhất.
Tề Quân Chước không có mẫu phi chăm sóc, nhà ngoại lại ở xa Đại Tề, không ai đặc biệt chiếu cố hắn. Từ nhỏ hắn được cung nhân chăm sóc, ngoại trừ không để hắn chết đói, cung nhân cũng không chăm sóc tỉ mỉ, thế nên đến ba tuổi hắn còn chưa nói chuyện được.
Phi tần trong cũng sẽ không tổn thương hắn, cũng không đặc biệt chiếu cố hắn, tùy hắn tự sinh tự diệt. Tề Quân Mộ 6 tuổi ở lãnh cung bắt gặp cung nhân khi dễ Tề Quân Chước, đưa hắn đến cung Thục phi, cho hắn một miếng điểm tâm.
Từ lúc đó, y lại có thêm một cái đuôi nhỏ, sau này Tề Quân Chước vì y mà chịu nhiều khổ cực, Tề Quân Mộ cũng thật xem hắn như em trai ruột của mình.
Lúc Cảnh đế tại vị, vẫn chưa lập thái tử, y đồi với bốn đứa con đều như nhau, hoàn toàn không để vào mắt, ai cũng không biết rốt cuộc trong lòng hoàng đế nghĩ như thế nào.
Trong đầu mấy hoàng tử vô luận nghĩ thế nào về ngôi vị hoàng đế kia, lén lút làm mờ ám gì, trên mặt cũng chưa từng biểu lộ bất cứ điều gì.
Cái chết của Cảnh đế đến đột ngột, không ai ngờ tới. Càng làm người ta không ngờ đến chính là di chiếu trong hộp gấm lại là tên của Tề Quân Mộ. Ngay cả bản thân Tề Quân Mộ cũng không nghĩ đến, y còn tưởng rằng muốn ngồi lên vị trí kia là phải thấy máu.
Dù sao trên y còn có hai anh trai, một người đần độn, còn một người thông minh sáng suốt gia thế lại tốt.
Nội giám bên người Cảnh đế cùng Lâm Tiêu tuyên đọc thánh chỉ, tất nhiên những triều thần khác đều không tin. Nhưng di chiếu là chính tay Cảnh đế viết, trên đó còn có ấn chương đỏ thẫm.
Lại nói nhà ngoại của y cũng có quyền thế, mấy năm nay cũng chống đỡ y không ít. Hiện tại có di chiếu của Cảnh đế, dưới ánh mắt phức tạp của mọi người y cứ như thế leo lên đế vị.
Hôm nay ngẫm lại, loại chuyện bất ngờ này cũng rất khiến người ta vui mừng a.
Tề Quân Mộ hạ mắt, sống hai đời, y còn không thể nghĩ thông rốt cuộc Cảnh đế nghĩ gì, vì sao lại truyền ngôi lại cho y.
Song rất nhanh y cũng không nghĩ tiếp về chuyện này nữa, mặc kệ phụ hoàng y nghĩ thế nào, hiện tại y đã là hoàng đế Đại Tề.
Việc này trong lòng Tề Quân Mộ thay đổi ý niệm, nửa phần cũng không truyền đi, y nhìn về phía Bạch Phong. Bạch Phong rất trẻ tuổi, vừa mới ba mươi tuổi, trước nay vào cung đều khám bệnh bắt mạch cho Tề Quân Mộ cùng thái hậu, thân phận hiện tại cũng là nước lớn thuyền cao, rất được thái hậu thưởng thức.
Mi mắt Bạch Phong cực kỳ lung lay, chống lại ánh nhìn của Tề Quân Mộ, hắn nói đến chứng bệnh của thái hậu, đúng như là tham lạnh nên bị lạnh bụng, uống vài thang dược tránh ăn đồ lạnh là được.
Tề Quân Mộ tin tưởng lời nói của Bạch Phong, y chuyển mắt nhìn thái hậu rồi nói: “Mẫu hậu, này sao là lỗi của người được, nói đến cùng cũng là nô tài trong cung không để tâm.”
Vẻ mặt Tề Quân Mộ có chút âm trầm dữ tợn, thái hậu nằm nghiêng có phần kinh ngạc, bà ngồi thẳng lại, móng tay tô sơn gõ gõ trên bàn bên cạnh: “Hoàng thượng hôm nay đây là làm sao? Tình khí lớn như vậy nổi lên trong cung của chính mình lại còn đổ máu, đi đến chỗ ta đây mà hỏa khí vẫn còn thịnh. Vừa lúc Bạch Phong ở đây, để hắn bắt mạch cho ngươi loại trừ hỏa khí đi.”
Ngụ ý là chuyện đánh chết thái giám ở điện Kiền Hoa bà đã biết, hơn nữa có chút bất mãn. Dù sao Cảnh đế vừa mất không bao lâu, trong cung thấy máu chung quy không phải chuyện tốt.
Thái hậu đối với Tề Quân Mộ có tình cảm rất phức tạp, yêu thương lại nghiêm khắc, có lúc nghiêm khắc qua đi, lúc yêu thương thì yêu đến tận xương, lúc nghiêm khắc thì dường như không còn là con ruột nàng.
Ngược lại thái hậu đối với trưởng công chúa Phù Hoa lại rất yêu thương, cầm kỳ thi họa đều tự mình dạy, còn thỉnh danh sư dạy nàng đọc sách viết thơ, công chúa Phù Hoa ở Đại Tề khá nổi danh là nữ nhân tài ba. Có lúc Tề Quân Mộ nghĩ mẹ con các nàng mới là người nhà thật sự, trong thâm tâm y vô cùng ao ước được như Phù Hoa.
Bất quá trong lòng thái hậu, sủng ái nhất cũng không phải Phù Hoa, mà con trưởng của cậu Lâm Tiêu, là em họ Lâm gia Lâm Ân. Lâm Ân lớn hơn Tề Quân Mộ nửa tháng, khi còn nhỏ vì cứu Tề Quân Mộ mà bị lửa thiêu nửa bên mặt, sau khi thương thế được trị vẫn luôn mang theo mặt nạ màu bạc, đến nay vẫn như vậy.
Thái hậu vô cùng cảm kích Lâm Ân, đối xử với hắn vô cùng tốt, từng nói với Lâm Tiêu rằng, Lâm Ân vô luận thế nào cũng là ân nhân của Tề Quân Mộ. Mấy năm nay nàng còn có ý muốn gả Phù Hoa cho Lâm Ân, chỉ là hiện tại Cảnh đế vừa mới tạ thế, không tốt khi nhắc đến việc này.
Từ chuyện này mà nói, thái hậu cũng vô cùng để tâm đến Tề Quân Mộ, bằng không sẽ không đối đãi với Lâm Ân như thế. Có lẽ như thái hậu muốn nói, Tề Quân Mộ là nam tử vừa là hoàng tử, chỉ được nhận quyền thế, thân tình chỉ có thể đặt ở thứ yếu.
Vì là quân chủ, nặng tình sẽ lộ nhu nhược.
Bà có kỳ vọng rất lớn với Tề Quân Mộ, nữ nhân trong cung ai mà không muốn trở thành thái hậu, vẫn luôn cùng Lâm gia ngầm ủng hộ Tề Quân Mộ, để y có thể trở thành vua.
Sau khi Tề Quân Mộ thật sự thành hoàng đế, tất nhiên nàng rất vui mừng.
Ngày Tề Quân Mộ đăng cơ làm vua, cậu Lâm Tiêu đã hỏi y, mai sau muốn trở thành minh quân lưu danh thiên cổ, hay là hôn quân ai ai cũng ghét bỏ. Hai từ bạo quân là chuyên môn hình dung của Cảnh đế, thái hậu cùng Lâm Tiêu không dám đề cập đến hai từ này, có phần đại bất kính.
Tề Quân Mộ vẫn luôn có tâm khai sáng thịnh thế, y đương nhiên muốn chọn làm minh quân. Lúc đó thái hậu rất thỏa mãn, Lâm Tiêu cũng rất ủng hộ y. Dù sao Cảnh đế quá mức tàn bạo, tính tình quá mức vặn vẹo, làm cho ai ai cũng tinh thần cao độ khẩn trường, tâm thân mệt mỏi.
Lâm Tiêu nói, muốn làm minh quân, phải có tâm khoan dung, phải có tiếng nói khác biệt bên người. Đối trên phải cung kính, đối dưới phải lễ nghi tài đức, phải có thể nghe ý kiến của các đại thành, dù có là chói tai.
Đời trước Tề Quân Mộ đã làm theo, có khi rất nghẹn khuất trong miệng, ngực khó chịu còn phải biểu hiện anh minh khoan dung, y dành được tán thường của triều thần, cũng chiếm được yêu thích của nhiều người.
Kết quả không qua ba năm đột ngột trúng gió nằm trên giường, cuối cùng bị người ta gϊếŧ chết trong tẩm cung.
Trước khi chết chính y đã giãy dụa tuyệt vọng hít thở không thông, hiện tại Tề Quân Mộ vẫn như nghẹn gì đó trong cổ họng, rất khó thở. Bây giờ y đã thông suốt, cái giá của một minh quân, còn không bằng y làm bạo quân làm hôn quân.
Sống như phụ hoàng Cảnh đế vậy, mọi người ngay cả nhìn cũng không dám nhìn y, huống chi muốn đè chết y.
Chuyện đời trước chẳng phải tốt đẹp, nơi này là cung Nhân Thọ của thái hậu, Tề Quân Mộ cố kiềm chế tâm tình vào đáy lòng. Hiện tại là thời điểm y ngoài sáng địch trong tối, y cũng không muốn rút dây động rừng.
Vì vậy đối với lời của thái hậu, y có chút ngại ngùng nhỏ giọng nói: “Mẫu hậu, hôm nay nhi thần ngủ trưa bị bóng đè, còn chưa lấy lại tinh thần thì nô tài kia phạm điều sai, lúc nhi thần lấy lại tinh thần thì đã đem người đánh chết rồi.”
Đương nhiên, lời này cũng chỉ là ngoài miệng mà thôi, ngược lại sự thật có chút thay đổi, người đáng chết thì phải chết.
“Loại nô tài vụng tay vụng chân đuổi đi là được rồi, đâu cần phải thấy máu, cái này không phải làm ô uế cửa cung điện Kiền Hoa của ngươi sao.” Thần sắc thái hậu nhàn hạ nói.
Bà biết rõ, mỗi lần Tề Quân Mộ bị bóng đè đều là vì mơ thấy Cảnh đế.
Ở trong lòng mấy vị hoàng tử, Cảnh đế rất có phân lượng, còn có thể nói rất có bóng ma, một lời nói không nặng không nhẹ của y cũng có thể làm đáy lòng phát lạnh. Huống chi bà cũng nghe nói, dạo gần đây Tề Quân Mộ luôn luôn thấy ác mộng, khuya khoắt còn đập vỡ mấy bộ đồ sứ.
Nói đến đây, bà cũng không nói gì thêm nữa.
Tâm tư Bạch Phong trầm lắng, nhìn thái hậu cùng hoàng đế rõ ràng có lời muốn nói liền thừa dịp muốn đến thiên điện viết phương thuốc.
Thái hậu phất tay, để hắn cùng những cung nhân lui ra.
Thái hậu hiện tại là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, không cần phải nịnh hót ai, không cần phải tranh sủng cùng ai, ngay cả Tề Quân Mộ cũng phải cung kính, người trong thiên hạ đều phải ước ao như nàng, so với thời gian bà là phi tử thì đây là thời gian sảng khoái nhất.
Người sảng khoái, tâm tình cũng tốt hơn, người cũng sẽ trở nên đặc biệt xinh đẹp.
Bà nhìn Tề Quân Mộ nghiêm mặt nói: “Ngươi là hoàng thượng, theo lý ta không nên can thiệp chuyện của ngươi, nhưng tuổi ngươi còn trẻ, phải nhớ kỹ, có một số việc mở miệng thì không thể ngừng được. Ngươi là vua, ngươi làm cái người khác không dám bình luận, nhưng sử sách hậu thế sẽ không lưu tình với ngươi.”
Tề Quân Mộ mĩm cười: “Giáo huấn của mẫu hậu, hài nhi nhớ kỹ. Mẫu hậu cùng biết, trời sinh tính tình hài nhi đôn hậu nhát gan, đột nhiên nhìn thấy máu cũng rất sợ.”
Thái hậu: “…” Bà cảm thấy đứa con này có chút giả vờ tươi cười, vừa mới nhìn kỹ, Tề Quân Mộ trước mắt chính là dáng vẻ trầm ổn nghiêm túc hiều hậu chất phác, liền cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều.
Thái hậu thầm nghĩ, Tề Quân Mộ là lâu không cười, nên nụ cười có phần cứng nhắc.
Bà yên tĩnh rồi chính mình không nén được mở miệng nói: “Nếu trong tâm sợ, lại còn mở rộng cửa cung mà nhìn sao?” Chuyện cửa điện Kiền Hoa mở rộng, hoàng đề ngồi ngay ngắn bên trong nhìn nội giám bị đánh chết tươi, hẳn là rất nhanh sẽ truyền khắp hoàng cung.
Tề Quân Mộ hạ mắt áy náy nói: “Hài tử gần đây hay mơ thấy người chết, muốn tận mắt thấy người chết là như thế nào.”
Thái hậu: “…” Bà nghĩ Tề Quân Mộ sợ đến hồ đồ, ngày xưa y sẽ không bao giờ nói những lời ngu ngốc như thế.
Trong lòng thái hậu có chút phát bực, chỉ là còn chưa mở miệng, lại thấy Tề Quân Mộ mở mắt cười nói với bà: “Mẫu hậu chớ lo lắng, hài nhi nói đùa thôi.”
Thái hậu chung quy nhịn không được, truyền Bạch Phọng đến đây bắt mạch cho hoàng đế.
Bạch Phong vội vã rời đi lại vội vã trở về, hắn vừa đặt tay lên cổ tay Tề Quân Mộ, đã cảm thấy nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập, hắn hoảng sợ nói: “Thái hậu thứ tội, hoàng thượng đã bị bệnh, cơ thể đã sốt cao.”
Sắc mặt thái hậu lập tức thay đổi, thần sắc kinh hoảng, lo lắng, bà cho người đỡ Tề Quân Mộ đến trắc điện nằm, để Bạch Phong bắt mạch cho y.
Nghe Bạch Phong nói hoàng đế chỉ nhiễm phong hàn, uống vài thang dược sẽ tốt lên, thái hậu mới có thể yên lòng, trách mắng cung nhân hầu hạ Tề Quân Mộ, bà mới thở phào.
Bà đã nói hôm nay Tề Quân Mộ rất không thích hợp, kết quả còn bệnh đến hồ đồ. Bà còn muốn hỏi một chút về chuyện của Thẩm Dịch, vì sao lại để Thẩm Dịch hồi kinh, bây giờ chỉ có thể thôi vậy.
Tề Quân Mộ nằm trong trắc điện trợn tròn mắt, trên mặt y có khoái ý vặn vẹo. Trận bệnh này cũng là tính toán của y. Tính tình hoàng đế đột nhiên thay đổi, chung quy phải có lý do.
Sốt cao đến hồ đồ là viện cớ tốt nhất.
Địch nhân trong tối sẽ vì thế mà không quá cảnh giác, chẳng qua đây chỉ là tạm thời, sớm muộn gì cũng có ngày y sẽ không cần tìm viện cớ, muốn làm gì thì làm cái đó.
Cũng không cần phải giải thích với bất kỳ ai.