Cháu Đích Tôn (Đích Trưởng Tôn)

Chương 60

Lâm Duyệt nói xong thì không lên tiếng nữa, hắn lau khô tóc của Tề Nhiễm, sau đó đặt khăn xuống, nói tiếp: “Tối nay có lẽ sẽ không xảy ra thêm chuyện gì khác nữa, ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ta cũng nên về rồi.”

Tề Nhiễm cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Tuy rằng sự việc xảy ra ở Đông cung, nhưng hôm nay người mất ngủ chắc chắn không chỉ ở Đông cung thôi đâu.”

Lâm Duyệt nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Thái tử điện hạ nói như vậy khiến ta hiểu lầm rồi, ta sẽ nghĩ ngươi không muốn cho ta đi, mà muốn ta ở lại với ngươi đến sáng. Tất nhiên ta cũng định như thế, nhưng tình trạng của ta khá đặc biệt, vẫn nên trở về thì tốt hơn.”

Tề Nhiễm ngước lên, đứng dậy ngay gần sát mặt Lâm Duyệt, đi đến bên giường rồi đắp chăn mỏng lên, im lặng nhắm mắt lại, trong lúc đó không hề nói câu nào. Lâm Duyệt thấy khá là thích thú với hành động phản bác trong im lặng của y, hắn ay đến bên Tề Nhiễm, nói: “Ngủ một giấc cho ngon đi, ngày mai vẫn còn nhiều việc phải làm lắm, ta đi trước đây.”

Tề Nhiễm ừ một tiếng, khi không còn cảm nhận được hơi thở của Lâm Duyệt nữa thì mới khẽ chớp mắt, rồi từ từ mở ra. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, mỗi lần mơ thấy ác mộng, Tề Nhiễm sẽ luôn không thể ngủ được. Y mở mắt, một mình ở trong tẩm điện, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại quá khứ, nghĩ đến những suy nghĩ độc ác khó lòng khắc chết trong tim mình, y thậm chí muốn lập tức rút kiếm gϊếŧ sạch những kẻ từng phản bội mình. Nhưng cũng may, y vẫn kiềm chế được mình.

Hôm nay, tâm trạng của y rất bình tĩnh, lời Lâm Duyệt nói trước khi đi đã xoa dịu y hoàn toàn, khiến y không còn cảm thấy khó chịu nữa. Tề Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau thì khẽ cười, y nghĩ,

quả thực khi trời sáng rồi, vẫn còn rất nhiều việc cần làm, bây giờ cần phải ngủ một giấc đã.

Tề Nhiễm nghĩ vậy, không biết từ khi nào mà y thật sự ngủ thϊếp đi rồi.



Sau khi Hoàng đế tỉnh giấc, nội giám vừa giúp ngài mặc quần áo vừa nhanh chóng thuật lại sự việc xảy ra ở Đông cung đêm qua. Hoàng đế nghe xong nổi cơn thịnh nộ, đá nội giám một cái, sa sầm nét mặ, mắng: “Nửa đêm xảy ra việc lớn như vậy, tại sao không đánh thức Trẫm? Thái tử có ổn hay không?”

Nội giám khổ sở trong lòng, hắn quỳ xuống nhận tội, nói: “Bẩm Hoàng thượng, Thái tử vẫn ổn. Việc lớn như thế này, nô tài làm sao dám không báo, nhưng Thái tử lại nói không cần phải làm phiền ngài vì việc nhỏ này.”

Hoàng đế hừ một tiếng, nói: “Y không cho nói thì ngươi không nói? Rốt cuộc ngươi là nô tài của ai?”

Nội giám nghe vậy liền dập đầu xin tha, Hoàng đế tuy rằng vẫn tức giận, nhưng cũng không đến nỗi bắt bẻ lời nói của một nội giám mà gϊếŧ hắn, ngài hỏi: “Trong cung có lời đồn gì hay không?”

Nội giám vội đáp: “Hồn ma kia…… Người áo trắng khi xuất hiện ở Đông cung đã bị nhiều người nhìn thấy, lời đồn không thể hoàn toàn ngăn được, Thái tử cũng nói khó ngăn cản được miệng lưỡi người đời, cứ mặc kệ bọn họ đồn đi.”

Hoàng đế khịt mũi, hỏi tiếp: “Đã đồn những cái gì rồi?”

Nội giám nghe hỏi thì không dám giấu giếm, dù sợ chọc giận Hoàng đế, nhưng hắn cũng biết tính Hoàng đế, thế là không do dự nói hết: “Trong cung đang đồn đãi là cái chết của Mai phi nương nương có liên quan đến Thái tử điện hạ. Nói Mai phi nương nương rõ ràng không có bệnh gì cả, là Thái tử điện hạ gϊếŧ Mai phi nương nương.”

Cơn giận trong lòng Hoàng đế bùng lên, ngài phất tay áo nói: “Gọi Thái tử đến gặp Trẫm.”

Nội giám vội đáp: “Thái tử điện hạ và Thanh Vương gia đã chờ đợi bên ngoài rồi, An đại nhân, Lâm đại nhân, Ngụy đại nhân cũng đều đang ở Ngự thư phòng chờ xin gặp.”

Hoàng đế lạnh mặt bước ra khỏi tẩm điện.

Tề Nhiễm và Tề Anh nhìn thấy Hoàng đế thì vội quỳ xuống, Hoàng đế nhìn Tề Nhiễm, hỏi: “Con là Thái tử mà làm việc thế nào vậy? Cứ để mặc cho lời đồn truyền khắp cả trời đất thế à?”

Tề Nhiễm đáp: “Bẩm phụ hoàng, việc mà nhi thần chưa từng làm, nhi thần cho rằng mình không thẹn với lương tâm.”

Tề Anh rũ mắt nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần tin Thái tử điện hạ.”

Hắn làm những việc này chỉ muốn thăm dò xem Tề Nhiễm có thực sự liên quan đến cái chết của Mai phi hay không, nhưng hắn không thể để người khác biết mình là người ra tay.

Hoàng đế nhìn hai người với ánh mắt tức giận, Tề Nhiễm và Tề Anh vốn đã xa cách vì việc của Mai phi rồi, lúc đầu ngài cố ý làm khó Tề Nhiễm trong vấn đề nghi thức an táng Mai phi, chính là để cho Tề Anh nhìn thấy tấm lòng của Tề Nhiễm dành cho hắn, cho Mai phi. Thấy quan hệ giữa hai người hòa hoãn hơn sau sự việc đó, Hoàng đế cũng yên lòng rồi, nào ngờ trong cung lại liên tục xảy ra chuyện không hay, Hoàng đế thấy nghẹn trong lòng, hỏi: “Thái tử thấy việc này thế nào?”

Tề Nhiễm đáp: “Chẳng qua chỉ là có kẻ giả thần giả quỷ thôi, bắt lại là được.”

“Con nói dễ lắm, nếu có thể bắt được thủ phạm ngay thì đã không đến nước như ngày hôm nay rồi.” Hoàng đế lạnh giọng nói: “Bây giờ cả triều đình và hậu cung đều đang đồn đoán, Thái tử con cũng sắp thành hung thủ rồi.”

Tề Anh nghe lời này là thấy lòng chua xót, từ khi bước ra, Hoàng đế không hề nhắc đến Mai phi, mỗi lời nói ra đều đang bảo vệ Tề Nhiễm, chỉ sợ danh tiếng của Tề Nhiễm bị tổn hại. Trong lúc này, đầu óc Tề Anh chỉ còn lại dấu vết nhỏ bé mà hắn tìm được dưới chân bàn kia. Đó là chứng cứ chứng minh Mai phi không muốn chết, vùng vẫy trong tuyệt vọng, mà trong mắt Hoàng đế thì điều đó còn không sánh bằng một sợi tóc của Tề Nhiễm.