Trước kia ông cụ Lâm không quan tâm đến việc Lâm Duyệt có tiếp xúc với người ngoài hay không, tính cách cậu ta vốn cô độc, nhưng vẫn hiểu lễ nghĩa, tiếp xúc với người khác cũng không có gì xấu. Nhưng hiện giờ Lâm Duyệt trải qua một lần chết đi sống lại, tính tình hoàn toàn thay đổi, vô cùng ngang bướng, cũng không quan tâm đến danh tiếng của gia tộc và bản thân nữa, có khuynh hướng muốn bất chấp tất cả, ông cụ đối diện liền cảm thấy không thể khống chế hắn nữa.
Mà chuyện hoang đường của Lâm Lương vừa muốn gϊếŧ hại cháu ruột, vừa định đổ tội có đứa con hoang kia lên đầu Lâm Duyệt đã truyền khắp kinh thành, bà cụ đã theo ông cả đời mấy ngày nay toàn tìm ông vừa lau nước mắt, vừa than vãn Lâm Lương mấy năm nay sống không dễ dàng, lại kể lể nỗi khổ của bà.
Ông tuy biết rõ lời bà cụ nói là phóng đại, nhưng vẫn không thể không mềm lòng. Cho nên ông mắt nhắm mắt mở cho phép bà cụ gây áp lực lên nhà con trai cả, không cho phép truyền ra lời đồn, chỉ giải thích là do nha hoàn kia muốn trèo cao, chủ động quyến rũ chủ nhân.
Cô ả kia là người hầu hạ Trương thị, nha hoàn của đại tẩu lại đi dụ dỗ em chồng, chuyện này mà truyền đi thì cũng sẽ có người bàn tán Trương thị, nói không chừng còn ảnh hưởng đến cả Như An và Như Ý, vậy nên Lâm Trung và Trương thị không còn gì để nói. Về phần Lâm Duyệt, tình cảm của ông cụ Lâm dành cho cậu chẳng mặn chẳng nhạt, ông căn bản không cho rằng cậu ta có thể gánh vác nhà họ Lâm với sức khỏe như vậy, Lâm Duyệt có thể sống bình an đến hết đời đã là may mắn.
Vậy nên trong chuyện này, Lâm Duyệt phải chịu thiệt. Cũng vì thế, ông cụ không để bụng lúc đầu Lâm Duyệt vô lễ trước mặt ông, trong lòng ông chỉ hy vọng Lâm Duyệt lo nghĩ cho cả gia tộc mà giữ im lặng.
Nhưng biểu hiện của Lâm Duyệt căn bản không đúng như mong ước của ông cụ.
Bây giờ, Phỉ Thanh lại nóng lòng muốn đi gặp Lâm Duyệt, ông cụ Lâm dù có lòng muốn mượn cớ Lâm Duyệt không khỏe để ngăn cản, nhưng Phỉ Thanh lại không muốn chờ, hắn nhìn ông cụ, vội vàng nói: “Lâm đại nhân, chúng ta đi thôi.” Rõ ràng là lo lắng Lâm Duyệt sẽ đem con chim kia đi nướng thật.
Ông cụ Lâm thấy hắn như vậy cũng không tiện để hắn ở lại, chỉ đành để Phỉ Thanh cùng mình đến Ngô Đồng Trai ở góc tây nam.
Trước cửa Ngô Đồng Trai, Đinh Hương và Ngọc Trúc đứng đó với sắc mặt rất kém. Vừa rồi Lưu An – người hầu hạ thân cận của ông cụ đến đây, Lâm Duyệt gần như là ném người ta ra khỏi cửa.
Lưu An có mặt mũi lớn thế nào trong nhà họ Lâm, các nàng đương nhiên phải biết rõ, ngay cả các vị lão gia gặp lão cũng phải nể mặt vài phần, mà Lâm Duyệt còn suýt nữa chỉ vào mặt người ta mà mắng.
Các nàng cảm thấy cuộc sống sau này trong Ngô Đồng Trai sẽ càng lúc càng khó khăn mất thôi.
Ông cụ Lâm và Phỉ Thanh đích thân đến, sắc mặt Đinh Hương và Ngọc Trúc lại càng khó coi, các nàng vội vàng chào hỏi, nhưng không dám nhìn Phỉ Thanh đến một cái.
Phỉ Thanh vừa đến trước cửa đã càu nhàu: “Con chim kia của ta đâu rồi?”
Ông cụ Lâm thấy bên ngoài Ngô Đồng Trai không có người đứng canh gác, tương đối hài lòng với cách làm việc của Lưu An.
Lưu An thì còn đang vội vàng mở cửa ra, ông cụ Lâm và Phỉ Thanh bước vào thì thấy Lâm Duyệt đang không chút hình tượng nằm nhoài ra bàn đá, trêu chọc con chim tước có mỏ đỏ chân đỏ kia. Chân của chim tước bị cột bằng dây, Lâm Duyệt dùng tay chọc chọc bụng nó, khiến nó kêu lên vừa thê lương vừa uyển chuyển.
Mà vấn đề quan trọng nhất chính là cái lò nướng ngay bên cạnh nó, than đã được nhóm lửa rồi, xem chừng là chuẩn bị đầy đủ để nướng thịt.
Lúc này Phỉ Thanh cũng không màng đến mặt mũi ông cụ Lâm nữa, hắn bay vọt đến giật lại con chim, ôm vào lòng bảo vệ, kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, hết lần này đến lần khác, thấy chim tước quý giá vẫn còn an toàn mới thở phào.
Lúc này, Bán Hạ cầm theo một ấm trà bước ra khỏi phòng, Lâm Duyệt vừa đặt ấm trà lên trên lò lưởi vừa phì cười, hắn nhìn Phỉ Thanh, lười biếng nói: “Ngươi còn tưởng ta định nướng nó thật à?”
Phỉ Thanh nhìn sang Lâm Duyệt, hơi nhướn mày, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, nhưng biến mất rất nhanh chóng, hắn đặt con chim lên vai mình, tiếng lên cười nói: “Tại hạ Phỉ Thanh, đa tạ Lâm công tử chăm nom nó, tại hạ quả thật nhỏ mọn rồi.”
Sắc mặt ông cụ Lâm không dễ nhìn cho lắm, ông trừng mắt nhìn Lâm Duyệt, nghiêm giọng nói: “Duyệt Nhi, không được vô lễ với Tiểu hầu gia.” Lời nói này có ẩn ý đàn áp Lâm Duyệt để hắn đừng nói năng linh tinh.
Ông cụ Lâm nói xong thì quay sang Phỉ Thanh: “Tiểu hầu gia, đứa cháu này của ta từ nhỏ đã không khỏe mạnh, bây giờ vẫn còn tĩnh tâm nghỉ ngơi. Mời Tiểu hầu gia cùng lão phu đến sảnh trước dùng trà đi.”
Phỉ Thanh đáp: “Đa tạ Lâm đại nhân, chỉ có điều ta vốn định vào cung gặp Thái tử điện hạ, cũng không tiện quấy rầy nữa.” Bốn chữ
Thái tử điện hạ
được Phỉ Thanh nhấn mạnh.
Ông cụ Lâm rất hài lòng khi thấy Phỉ Thanh biết điều, nhưng đúng vào lúc Phỉ Thanh quay người, chim tước trên vai hắn lại đột nhiên bay đến bên tay Lâm Duyệt, Phỉ Thanh nhất thời sửng sốt.
Lâm Duyệt lại chọc chọc bụng nó, cười tủm tỉm nhìn Phỉ Thanh: “Chắc là nó không muốn đi rồi.”
Sắc mặt ông cụ tái mét, ông nói: “Còn không trả lại cho Tiểu hầu gia.”
Lâm Duyệt không đáp lời ông cụ, chỉ cười tươi mà nhìn Phỉ Thanh: “Nếu nó đã không muốn đi, vậy thì chúng ta có duyên rồi. Hay là ngươi ở lại tán gẫu với ta, chờ nó muốn theo ngươi về, cả hai cùng rời đi.”
Cơn giận bắt đầu hiện trên nét mặt ông cụ Lâm, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Phỉ Thanh đã chắp tay đáp lời: “Lâm công tử có lời mời, đúng là vinh hạnh của Phỉ Thanh, nhưng hôm nay cũng không phải lúc. Thế này đi, mấy ngày nữa mừng thọ tổ mẫu của ta, đến lúc đó ta đích thân mời Lâm công tử sang phủ một chuyến.”
Lâm Duyệt nghe vậy chớp chớp mắt, hắn nhìn sang ông cụ Lâm, nói bằng giọng điệu chậm chạp mà vô tội: “Phỉ tiểu hầu gia có lời mời đương nhiên là vinh hạnh của ta, đáng tiếc ta lâu nay sức khỏe rất kém, cũng chưa từng tham gia bữa tiệc nào, đến lúc đó e rằng lại không thể có mặt, làm Phỉ tiểu hầu gia mất vui.”
Phỉ Thanh ngạc nhiên nói: “Ta thấy Lâm công tử nói năng hành xử không giống người đang bệnh nặng, hay là thế này đi, ta mời một ngự y đến khám cho ngươi……” Phỉ Thanh còn chưa nói dứt lời, hắn đã tự cảm thấy mình nói lời này quá đường đột, cháu đích tôn nhà họ Lâm làm gì đến phiên hắn đi mời ngự y khám bệnh.
Hắn bất giác nhìn sang ông cụ Lâm một cái, ánh mắt đó hiển nhiên là đầy nghi ngờ, dường như đang tự hỏi lẽ nào ông cụ cố ý không cho Lâm Duyệt ra ngoài.
Ông cụ Lâm bị lời nói của Lâm Duyệt và ánh mắt của Phỉ Thanh chọc giận đến nỗi ngực phập phồng, ông miễn cưỡng đáp lời: “Tiểu hầu gia không biết, đứa cháu này của ta từ khi sinh ra đã bệnh rồi, ngự y cũng từng đến khám qua, nhiều năm nay vẫn không thấy khởi sắc, chỉ có thể cẩn thận chăm sóc, thường ngày không chịu được lạnh.”
“Lâm đại nhân, ngự y cũng là người, cũng có cao có thấp. Thế này đi, hôm nay ta vào cung, lát nữa sẽ xin Thái tử điện hạ phái một người đến khám cho Lâm công tử.” Phỉ Thanh nổi danh quậy phá, có khi nói chuyện khiến người nghe mắc nghẹn.
Ông cụ Lâm vẫn muốn nói thêm gì đó, Lâm Duyệt đã tự tay bắt con chim kia đưa đến cho Phỉ Thanh, khi Phỉ Thanh nhận lấy, hắn còn cười tủm tỉm nói: “Lần này Tiểu hầu gia phải cẩn thận đó, nếu nó còn bay trở về, e rằng ngươi cũng không đi nổi rồi.”
Phỉ Thanh nhận lấy chim bèn nhìn sắc trời, nói vài câu bâng quơ với ông cụ Lâm rồi vội vàng bỏ đi. Ông cụ vốn còn định tự mình tiễn Phỉ Thanh ra cửa, nhưng bây giờ thì chẳng còn tâm trạng nữa, bèn để cho Lưu An đi tiễn.
Chờ người đi hết rồi, Lâm Duyệt không buồn nhìn đến ông cụ Lâm đang mất vui, hắn nhìn ấm trà đang sôi trên bếp, chậm rãi nói: “Không đi ra được thì phải làm sao đây, người canh chừng bên cạnh quá đông, ta rất dễ kích động, lát nữa Phỉ tiểu hầu gia dẫn theo ngự y đến, lỡ như mà ta kích động nói ra cái gì đó không nên nói, vậy thì nên thế nào?”
Ông cụ Lâm hậm hực phất tay áo rời đi, có điều trước khi đi, ông vẫn căn dặn người canh gác ở Ngô Đồng Trai giải tán. Lưu An đưa Phỉ Thanh ra khỏi Lâm phủ rồi quay lại thì liền bị ông cụ Lâm tát cho một cái thật mạnh, mặt Lưu An lập tức sưng lên, nhưng cũng không dám bưng mặt, chỉ quỳ xuống nhận tội.
Ông cụ Lâm nổi giận đùng đùng chỉ vào mũi Lưu An mà mắng: “Ngươi biết rõ nó bây giờ chính là đầu sỏ gây chuyện, con chim đó đã nằm trong tay nó thì ngươi cứ làm như không tìm thấy, chẳng lẽ Phỉ tiểu hầu gia còn dám vì một con chim mà đòi lục soát Lâm phủ chúng ta chắc?”
Trong lòng Lưu An ấm ức nhưng không dám phản đối, Phỉ Thanh kia không phải người thường, năm xưa hắn thả chó ra cắn mông Hoàng đế, nếu có một ngày hắn nổi cơn điên xông thẳng vào Lâm phủ tìm kiếm, chắc chắn món nợ này sẽ tính lên đầu lão. Bây giờ chỉ phải chịu một cái tát, nếu như tình huống kia mà xảy ra, thì cái mạng này cũng đừng mong giữ được.
Ông cụ Lâm bây giờ nhìn thấy Lưu An là phiền lòng, ông đá lão một cái: “Còn không cút ra ngoài xem thử nó định làm gì?”
Lưu An vội vàng thưa dạ, khom lưng cong người cung kính đi khỏi.
Ông cụ Lâm chờ Lưu An đi rồi mới ngồi lên ghế, sắc mặt đầy vẻ âm u khó chịu, trong lòng nghĩ thật ra Lâm Duyệt định làm cái gì.
Người canh gác ở Ngô Đồng Trai bị chính ông cụ giải tán, việc này chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp cả Lâm phủ, bà cụ Lâm và Lâm Lương là hai người tức giận nhất. Lâm Trung đang ở trên triều, Trương thị thì mừng thầm, chỉ có điều bà cụ đang trong cơn giận, bà cũng không tiện công khai đến đưa đồ cho Lâm Duyệt.
—
Lâm Duyệt về cơ bản là không quan tâm đến tình hình của Lâm phủ, sau khi Phỉ Thanh đi khỏi, hắn dùng nước trà vừa đun nóng rửa tay, sau đó ra khỏi Ngô Đồng Trai.
Lâm Duyệt ra khỏi cửa Ngô Đồng Trai thì quay đầu lại, lặng lẽ nhìn ba chữ kia. Hắn nghĩ sau này tuyệt đối không thể để cho người khác tùy tiện giam giữ mình nữa.
Lâm Duyệt đi dạo loanh quanh, hài lòng nghĩ, vị Thái tử này làm việc cũng khá đáng tin, đêm nay hắn cần phải ngủ sớm một chút, linh hồn bay đến hoàng cung tìm y tán gẫu một phen.
Lâm Duyệt đi rồi lại đi đến vườn hoa trong nhà, vươn hoa này được chăm sóc cắt tỉa khá là đẹp đẽ tinh tế, lại vừa hay nằm ngăn cách nhà trước và nhà sau, tiếp đãi khách khứa ở đây cũng vô cùng thuận tiện, dễ dàng ngăn cách khách nam và khách nữ chưa thành hôn, cũng không dễ động chạm phải ai.
Lâm Duyệt trước kia thường tự nhốt mình trong phòng, rất ít khi ra ngoài. Còn Lâm Duyệt hiện giờ tâm trạng tốt, bắt đầu đi xa hơn, thế là đã đến giữa vườn hoa.
Trùng hợp, hai anh em Lâm Như An và Lâm Như Ý cũng có mặt ở đây, sau lưng cả hai là người hầu của riêng mình, hai người đang lễ phép nói chuyện.
Lâm Như An và Lâm Như Ý thấy Lâm Duyệt đến gần, hiển nhiên là đều ngạc nhiên, hai người là anh em song sinh, nhưng dù sao cũng là một nam một nữ, vẻ ngoài không quá giống nhau. Lâm Như An khá là giống Lâm Trung, là một thiếu niên mặt mày trắng trẻo. Lâm Như Ý dáng người yểu điệu, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ, thần sắc cao ngạo tự tin.
Lâm Như An từ nhỏ đã thông minh, đã bái đương triều Vương đại học sĩ làm thầy, rất nổi tiếng trong kinh thành, hiện tại đang chuẩn bị thi cử, rất có tương lai. Cậu ta vốn là con trai út của vợ cả, có Lâm Duyệt đằng trước, theo lẽ thì phải nhường nhịn Lâm Duyệt. Nhưng sức khỏe của Lâm Duyệt không tốt, nên Lâm Trung kỳ vọng rất nhiều vào đứa con nhỏ này.
Lần trước khi Lâm Duyệt đá Uyển Nhi xuống nước rồi nói toạc ra chuyện của Lâm Lương, Lâm Như An cũng có mặt. Sau đó, Trương thị không muốn cậu ta nghe được những chuyện dơ bẩn này, mới đuổi cậu về phòng.
Tính ra thì tuy bọn họ có quan hệ máu mủ trực hệ, nhưng thời gian sống cùng nhau không nhiều, quan hệ cũng xa lạ. Từ trước đến nay, dù là người ngoài hay hay của Lâm phủ nhắc đến Lâm Duyệt đều sẽ là đồ khắc tinh, còn Lâm Như An là người vừa thông minh vừa có phúc.
Đối với người anh trai Lâm Duyệt này, tình cảm của Lâm Như An cũng rất phức tạp. Lúc này thấy Lâm Duyệt vừa đi vừa suy tư, Lâm Như An tiến lên một bước, nhỏ giọng gọi đại ca.
Lâm Như Ý lại không đến gần, khi còn nhỏ suýt nữa đã bị bắt cóc, trong lòng nàng liền bị ám ảnh, thường hay mơ thấy Lâm Duyệt bỏ mình lại trên đường lớn, để cho người khác bắt mình đi. Những năm nay, Lâm Duyệt trong lòng Lâm Như Ý chỉ là anh trai trên danh nghĩa, thật ra còn không bằng một người xa lạ.
Ít nhất thì nàng không ghét người lạ.
Lâm Như Ý không muốn nói chuyện với Lâm Duyệt, nàng chỉ nhỏ giọng nói với Lâm Như An: “Ca ca, muội đến chỗ mẫu thân một chuyến, muội đi trước đây.” Nói xong liền dẫn theo nha hoàn của mình chuẩn bị rời khỏi đó.
Lâm Như An thấy thái độ của Lâm Như Ý, không khỏi chau mày, trước kia Như Ý gặp được Lâm Duyệt cũng tỏ thái độ như thế này, cậu nhìn ra được sự đau buồn trong mắt Lâm Duyệt, sau này Lâm Duyệt bèn không mấy khi đến đây nữa.
Lâm Như An thầm thở dài, chuẩn bị tìm một cái cớ để giải thích với Lâm Duyệt rằng Như Ý không cố ý, nhưng Lâm Duyệt lại đang nửa cười nửa không mà nhìn Lâm Như Ý đi ngang qua mình, nhướn mày lạnh giọng nói: “Đứng lại.”