Cháu Đích Tôn (Đích Trưởng Tôn)

Chương 6

Tề Nhiễm lại nằm mơ thấy cảnh mình chết đi, một chén rượu độc, rót thẳng vào tim. Rượu độc vào miệng, thiêu đốt nội tạng, đau đến thấu xương, những ngày này y vẫn luôn cảm nhận hương vị đó trong mơ. Khi đó y đã không còn gì cả, thân phận Thái tử, tình nghĩa anh em, tình cảm nam nữ đều không còn gì.

Khi đó y chỉ là một kẻ tội đồ bị bắt được chứng cứ mưu phản, nơi ở của y không còn là Đông cung tượng trưng cho địa vị, mà là thiên lao không có ánh mặt trời.

Trong mơ, Tề Nhiễm lạnh lùng nhìn thấy chính mình trải qua một cuộc đời thê lương cùng cực.

Y không thua bởi cửu đệ Tề Tĩnh luôn là đối thủ của mình, mà lại thua trong tay người mà y vẫn luôn xem là mẹ ruột – Mai phi, và thất đệ Tề Anh. Hay có lẽ y chỉ thua trong tay Mai phi. Dù sao thì khi y bị bắt, Tề Anh còn đang ở Đông cung bàn luận tình hình biên quan với y, hai người đang bàn thảo xem nên chỉnh đốn biên phòng ra sao, khi nhìn thấy những thứ được lục soát ra trong cung của y, vẻ chấn động và kinh hoàng của Tề Anh không phải giả.

Đương nhiên, nếu đó là giả, vậy thì chỉ có thể trách y mù mắt mà thôi.

Khi y được hai tuổi thì mẫu hậu ra đi vì khó sinh, công chúa nhỏ trong bụng bà cũng không thể giữ lại được. Sau khi an táng mẫu hậu, phụ hoàng bèn sắc phong y làm Hoàng thái tử, ở tại Đông cung. Bên ngoại là nhà họ Phỉ vì đảm bảo an toàn của y trong cung, cũng vì muốn kéo dài vinh hoa phú quý của cả gia tộc, bèn đưa em gái ruột của mẫu hậu là Mai Nương vào cung. Nhờ quan hệ với mẫu hậu, Phỉ Mai Nhi vừa vào cung đã được phong làm Mai tần, lệnh cho bà ta nuôi dưỡng Thái tử còn nhỏ tuổi.

Mai tần vẫn luôn đối xử với y rất tốt, dù sau này chính bà có con trai là Tề Anh, được phong làm Mai phi, thì vẫn luôn tận tâm với y. Bà không những không lạnh nhạt với y, mà lại càng thêm cẩn thận dạy dỗ, không để cho y có khoảng cách với Tề Anh bởi thân phận ảnh hưởng. Thường ngày, bà ta vẫn luôn dạy bảo Tề Anh, y là Thái tử, là quân, Tề Anh là hoàng tử, là thần, Tề Anh cần phải phò trợ Thái tử.

Tề Anh từ nhỏ đã thích vung đao múa kiếm, mười bốn tuổi liền theo chân người cậu lên chiến trường Tây Nam, sau trận đại thắng đó, Tề Anh được phong làm Bình Vương. Y vẫn luôn tưởng rằng Tề Anh không thích cung cấm quá nhiều quy củ trói buộc, chỉ thích dạo chơi bên ngoài, tưởng rằng Tề Anh luôn rất kính trọng y. Còn Mai phi vì là người nuôi dưỡng Thái tử nên đã trở thành cái đinh trong mắt bao người, từng vì y mà bị An quý phi trừng phạt.

Biết bao nhiêu ân tình đó, y đều khắc ghi trong lòng.

Khi y được mười bảy tuổi thì thành hôn, Thái tử phi là biểu muội của nhà họ Phỉ – An Ninh. Nhà ngoại đời đời thừa kế tước vị Định An Hầu, tay nắm mười vạn đại quân Tây Nam. Thành hôn với An Ninh cũng khiến cho địa vị Thái tử của y vững chắc hơn, đối với nhà họ Phỉ mà nói, có thêm một vị Hoàng hậu cũng rất vinh quang. Y thành hôn với An Ninh thật ra là do Mai phi đề nghị với phụ hoàng. Khi đó, phụ hoàng không quá hài lòng, vì nhà họ Phỉ đã nắm quyền thế quá cao, ngoại thích nắm quyền cao chức trọng thì không nhất định là chuyện tốt với Hoàng đế tương lai.

Đàn ông trong nhà ngoại đều là võ tướng, việc giáo dục con gái trong nhà cũng vô cùng chú trọng, bồi dưỡng nên những tiểu thư rất có phong thái. An Ninh lại chính là một trong những người nổi bật nhất trong cùng thế hệ, từ nhỏ đã nổi tiếng kinh thành vì tài năng và dung mạo. Y tất nhiên đã từng gặp mặt An Ninh, thấy nàng ta là một người rất hiền thục. Vì vậy y đương nhiên là hài lòng với cuộc hôn nhân này.

Chỉ có điều y không biết được, trái tim An Ninh đã trao gửi cho người khác rồi, mà người đó lại chính là thất đệ Tề Anh. Cũng phải, tự cổ tài tử yêu giai nhân, mỹ nhân yêu anh hùng. Tề Anh đúng là anh hùng, An Ninh động lòng cũng là dễ hiểu.

Nếu y biết được, thì chắc chắn sẽ không cưới An Ninh. Mai phi biết rõ suy nghĩ của An Ninh, nhưng lại chỉ nói với An Ninhđang cầu khẩn mình rằng, Thái tử là quân, Tề Anh là thần, người mà Thái tử muốn lấy, Tề Anh tranh giành thế nào? Làm sao tranh giành? Dùng cách nào để tranh giành?

Câu nói này như một cái kim đâm sâu vào lòng An Ninh, cho nên trong năm năm làm vợ chồng, An Ninh đã bắt đầu không khỏe ngay từ ngày thành hôn, y thương tiếc nàng nên cũng dung túng, sợ nàng khó chịu, nên cũng không nạp thêm người hầu hạ, vì thế nên mãi không có con nối dõi.

Những năm đó, phụ hoàng vô cùng bất mãn với An Ninh, chính y đã gánh vác lấy tất cả trách nhiệm. Y vừa phải đề phòng Tề Tĩnh ra tay với mình, vừa phải đề phòng mẫu thân của Tề Tĩnh – An quý phi ra tay với Mai phi và An Ninh. Dây thần kinh trong đầu y ngày ngày bị kéo căng, có những lúc y từng nghĩ, có lẽ sau khi mình lên ngôi thì mọi việc đều sẽ tốt lên.

Sau cùng, An Ninh và Mai phi hợp lại với nhau, tặng cho y một món quà đặc biệt, năm y được hai mươi hai, sức khỏe của phụ hoàng ngày càng yếu ớt, thời gian y phải lên triều xử lý công việc ngày càng nhiều. Ngày hôm đó, trận tuyết đầu mùa đông vừa đổ xuống, trong cung xuất hiện thích khách Nam Chiếu ám sát phụ hoàng. Thị vệ lần theo bóng dáng thích khách để truy bắt, lại tìm được tên thích khách bị thương nặng trốn trong Đông cung, cùng với thư từ mà y tự tay viết cho quốc chủ Nam Chiếu, cùng với một chiếc long bào được thêu thùa tinh xảo dưới giường.

Chỉ trong một đêm, y từ Thái tử cao quý biến thành tội đồ mưu phản, câu kết với ngoại bang. Nghe nói phụ hoàng hay tin, đã hộc máu ngất đi.

Từ đó trở đi, y bị giam giữ trong thiên lao, không gặp được phụ hoàng, không gặp An Ninh, không gặp Mai phi, càng không biết tình hình trong cung ra sao. Y không biết mình bị giam trong ngục bao lâu, sau đó có lẽ vì biết y không còn giá trị gì nữa, nên thỉnh thoảng y lại nghe được lời bàn tán của các nha dịch trong Hình bộ, ngôi vị Thái tử của y bị phế bỏ, người nhà họ Phỉ bắt đầu ủng hộ đưa Tề Anh lên làm Thái tử. Chỉ tiếc mọi việc không như ý người, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau.

Phụ hoàng gắng gượng đến hơi thở cuối cùng, đã thay đổi tên của Thái tử trong hộp gấm, lập cửu đệ Tề Tĩnh làm Thái tử Đại Tề, cũng chính là Hoàng đế tương lai danh chính ngôn thuận.

Lâm thừa tướng mở hộp gấm chiêu cáo cho thiên hạ, mọi việc đã định.

Tề Tĩnh trở thành Thái tử, lại là người đầu tiên, cũng là người duy nhất đến gặp y. Tề Tĩnh chuẩn bị một chén rượu độc, tiễn y lên đường. Khi đó, y thậm chí còn không thể ngồi dậy nhận lấy chén rượu, hai chân y đã bị tra tấn tàn phế, ngón tay cũng gãy rồi. Y thảm hại, ngồi trên nền nhà lao bẩn thỉu, nào còn phong thái cao quý của Thái tử năm xưa.

Tề Tĩnh im lặng nhìn y, thật lâu sau mới ngồi xuống, đưa rượu cho y. Có lẽ vì bộ dạng y lúc đó quá thê lương, có lẽ vì cảm thán kết cục của hai người, có lẽ là thảng thốt vì chính gã suýt đã trở thành như thế. Bàn tay vẫn luôn vững vàng của Tề Tĩnh lại khe khẽ run khi đưa chén rượu đến bên miệng y.

Tề Tĩnh nhìn chằm chằm y, nhỏ giọng châm chọc: “Thư từ mưu phản là do Thái tử phi của ngươi tự tay viết, tấm long bào kia lại do mẫu phi của ta nhân cơ hội giấu dưới giường của ngươi. Thất ca lại quả thật không biết chuyện hay mà Thái tử phi và Mai phi đã làm, sau khi ngươi bị bắt giam, hắn đã bôn ba khắp nơi cầu xin thay ngươi, thật đáng tiếc cho tình nghĩa huynh đệ của ngươi. Sau đó, nhà họ Phỉ cũng chia thành hai phe, Phỉ Thanh thật sự một lòng với ngươi, nhưng đáng tiếc đã chôn thây nơi chiến trường rồi. Ngươi cũng sắp chết, thì nên chết một cách rõ ràng. Trên đường đến suối vàng, nếu ngươi có oán hận, thì cứ oán hận cả ta nữa.”

Tề Nhiễm thật sự không oán hận Tề Tĩnh và An quý phi, quan hệ giữa bọn họ từ đầu đã là kẻ thù sống chết. Mối quan hệ này đã định trước bởi mẫu thân của bọn họ rồi, trên triều hai nhà vốn đã đối địch. Nhà họ An hãm hại đứa con thứ hai của nhà họ Phỉ chôn thây nơi biên quan Tây Nam, mẫu hậu của y lại gϊếŧ chết đứa con đầu tiên của An quý phi, An quý phi trở tay hại mẫu hậu, khiến cho bà vừa sinh con xong thì sức khỏe yếu đi, sau cùng chết vì bệnh.

Y và Tề Tĩnh thời thơ ấu cũng tình có một khoảng thời gian hòa hảo. Đáng tiếc bọn họ sinh ra trong nhà đế vương, vốn đã thân bất do kỷ.

Đương nhiên, y cũng không nghĩ đến việc Tề Tĩnh sẽ đến tiễn đưa y.

Tề Tĩnh không nói cho y biết kết cục của những người khác trong nhà họ Phỉ, không nói đến kết cục của Tề Anh và Mai phi, càng không nhắc đến An Ninh. Gã chỉ nhân lúc mọi việc đã kết thúc, đến đưa cho y một chén rượu, tiễn y lên đường.

Tề Nhiễm không để Tề Tĩnh giúp mình uống chén rượu kia, y dùng đôi tay đã gãy quặt quẹo, chậm chạp nhận lấy rượu, uống từng ngụm như thể đang thưởng thức sơn hào hải vị.

Khi y ngã vật xuống, toàn thân co giật, y nghe được Tề Tĩnh lạnh nhạt nói: “Tiền Thái tử Tề Nhiễm bị người khác hãm hại, không hề cấu kết với ngoại bang mưu phản, phong làm An Vương, an táng tử tế. Quan viên Hình bộ lạm dụng hình phạt, để bọn chúng theo cùng An Vương đi.”

Tề Nhiễm dù bị tra tấn đủ kiểu trong thiên lao cũng không hề mở miệng thừa nhận tội trạng, tựa như chỉ vì chờ được một câu này. Y không làm những việc đó, sử sách đời sau dù bị cố tình sửa đổi, bị người ta tùy ý ngụy tạo, thì cũng không thể đổ tội cấu kết với ngoại bang cho y.

Thế nhưng, sau cơn đau đớn quặn thắt ruột gan vì rượu độc, Tề Nhiễm đã trở lại, quay lại cái năm mà y vừa tròn mười sáu, vẫn chưa thành thân. Những ngày này, y căn bản không thể phân biệt được đâu là sự thật, đâu là cơn mơ, sức khỏe đột nhiên yếu đi nhiều, tinh thần lại càng không tỉnh táo, hôm nay còn đột nhiên ngất xỉu.

Sau khi chìm vào hôn mê, Tề Nhiễm lại nhìn thấy cả cuộc đời mình, lúc này y dường như đã quay lại cái ngày mà thị vệ lục soát Đông cung tìm ra được long bào và thư từ mưu phản. Bốn phía chỉ có một mình y, toàn thân lạnh toát, đứng một mình cô độc giữa trời tuyết. Sau đó y nhìn thấy An Ninh đang đứng ngoài cửa, An Ninh khoác áo choàng gấm màu đỏ rực, sắc mặt tái trắng nhưng ánh mắt lạnh băng, nhìn y như đang nói,

ngươi thật đáng đời.

Y cảm thấy rất lạnh, rất muốn nắm lấy cái gì đó, y vươn tay, xung quanh chỉ có băng tuyết lạnh lẽo. Tuyết rơi càng lúc càng lớn, che đi gương mặt của An Ninh, che phủ bàn tay đang vươn ra của y.

“Ủa?” Giữa khoảng không trống rỗng cô độc, Tề Nhiễm đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu ẩn chứa kinh ngạc.

Trái tim Tề Nhiễm thắt lại, mở bừng mắt ra ngồi bật dậy, y thở dốc, trái tim đập trong l*иg ngực vang thình thịch. Nội giám thân cận của Tề Nhiễm là Cát Tường thấy y đã tỉnh, lập tức kêu gào kinh thiên động địa: “Người đâu, Thái tử điện hạ tỉnh rồi, mau đi bẩm báo cho Hoàng thượng và Mai phi nương nương.”

Tề Nhiễm lúc này căn bản không để tâm đến hỗn loạn trong tẩm điện, y đang cúi đầu hạ mắt nhìn tay phải y đang nắm thứ gì đó của mình.

Lâm Duyệt thử giật giật cổ tay đang bị Tề Nhiễm nắm lấy, nhưng không vùng ra được, hắn cũng không sốt ruột, vươn một ngón tay ra chọc vào cánh tay Tề Nhiễm, sau đó bay đến trước mặt Tề Nhiễm, dùng cái tay kia để quơ trước mặt y, nói: “Ngươi có thể thấy ta à, vậy ngươi có nghe được ta nói không? Có thể thấy ta không?”

Tề Nhiễm nghe thấy tiếng nói thanh thoát vui tai thì ngẩng đầu lên, y cho rằng sau khi bản thân trải qua một lần chết thì đã hoàn toàn thản nhiên bình tĩnh trước mọi việc rồi, nhưng y vẫn vẫn không thốt nên lời mà nhìn cái bóng đen biết nói trước mặt. Y mở to mắt cẩn thận quan sát, cố gắng làm thì có thể nhìn ra bóng đen này có hình dáng con người.

Chỉ có điều y còn chưa kịp phản ứng, bóng đen đã lắc lư mấy cái, lơ đãng nói: “Xem ra là có thể rồi, ngươi thật thú vị, đây là lần đầu tiên có người nhìn thấy ta đó. Có điều hôm nay không còn thời gian nữa, ta phải đi đây.”

Lời vừa dứt, Tề Nhiễm đã thấy tay mình bị gỡ ra, bàn tay trống rỗng, trước mắt cũng không còn gì nữa. Tề Nhiễm không tự giác siết chặt tay, trống không, những gì vừa xảy ra dường như chỉ là ảo giác của y.

Vào lúc Tề Nhiễm đang thất thần, bên tai truyền đến tiếng thông báo từ xa của nội giám: “Hoàng thượng, Mai phi nương nương đến.”