Ăn cơm xong, Tiêu Vũ Triết lấy sách vở ra làm bài tập. Bên kia, không còn bóng dáng dựa vào bàn học bài. Cậu cảm giác thiếu thiếu cái gì.
Hoàn thành bài tập, cậu như thường đi tản bộ.
Hậu viện yên tĩnh, trên ghế xích đu, lại không tìm thấy bóng dáng cô gái. Mấy chú chó con nức nở, như là kẻ đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ.
Lòng Tiêu Vũ Triết có chút phiền loạn. Cậu trở lại biệt thự chuẩn bị đi ngủ.
Trước bồn rửa mặt, không ai lại vì cậu vắt sẵn kem đánh răng, chuẩn bị nước ấm. Khăn lông gần như cũng băng lãnh treo ở nơi đó, không có sinh khí.
Cậu rửa mặt xong, trở lại phòng.
Đối diện với cửa mở rộng, bên trong rỗng tuếch.
Giống như cô chưa từng tới đây, hết thảy chỉ là một giấc mộng của cậu mà thôi.
Tiêu Vũ Triết chỉ cảm thấy hốc mắt chua xót, cảm giác khó chịu dưới đáy lòng lan tràn.
Thì ra, thói quen hằng ngày có cô, cậu đã không thể rời đi cô như vậy!
Giống như lời Từ Như Ý nói.
Cậu muốn mỗi ngày bên cô, mọi lúc mọi nơi có thể nhìn thấy cô!
Cậu lấy di động ra, muốn nhắn tin cho cô.
Nhưng mà, Tiêu Vũ Triết phát hiện, cậu không có số cô! Cũng không nhớ được số điện thoại của cô!
Cậu đã từng, đối với cô là khinh thường nhìn lại như vậy!
Tiêu Vũ Triết hít một hơi thật sâu, suy sụp nằm trên giường.
Cô thật sự thích cậu lắm sao? Vẫn là chỉ là một hồi phán đoán của cậu?
Vì sao, rõ ràng nhớ rõ cô từng nằm ở nơi này, lại không ngửi thấy mùi hương cô lưu lại?
Nhưng mà cậu còn nhớ rõ cậu hôn môi cô!
Nhớ rất rõ ràng, nụ hôn đầu của bọn họ trúc trắc lại khẩn trương đến xúc động lòng người!
Tiêu Vũ Triết mở mắt ra, cầm lấy di động bên cạnh chuẩn bị tắt máy ngủ.
“Tích tích!” Âm báo tin nhắn vang lên.
Nếu là trước kia, Tiêu Vũ Triết mặc kệ là tin gì, đều bỏ qua không thèm xem.
Nhưng lúc này, cậu thiếu chút nữa không đem điện thoại quăng trên mặt đất.
Click mở.
Chỉ là một cái tin nhắn bình thường.
Cậu có chút mất mát.
“Linh linh ~~” tiếng chuông vang lên.
Tiêu Vũ Triết đã không còn hy vọng, lại nhìn thoáng dãy số kia có chút quen thuộc.
Tâm cậu một trận kinh hoàng.
Là cô sao? Nhất định là cô rồi?
“Triết ~” Giọng nói Từ Như Ý vang lên.
Hốc mắt Tiêu Vũ Triết lập tức ướŧ áŧ. Hoá ra, cậu chờ một hồi điện thoại này, vậy mà lại đợi lâu như vậy!
“Ừ.” Âm thanh cậu có chút khàn khàn.
“Mình rất nhớ cậu!”
“……Vậy sao.” Cậu cũng giống cô!
“Thật xin lỗi. Nhà mình ăn một bữa cơm, bởi vì ngày mai anh họ phải rời đi rồi.” Từ Như Ý mang theo xin lỗi mà nói.
“Ừm.” Cậu chỉ hừ nhẹ một tiếng. Bởi vì sợ nói nhiều thêm một câu, sẽ bại lộ cảm xúc của chính mình.
“Sáng mai, tới nhà mình đón mình nha, đừng đến muộn đó! Mình ngủ trước. Cậu ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.”
Tiêu Vũ Triết cúp điện thoại. Rốt cuộc cũng nhẹ nhõm. Nội tâm bất an kia lúc này mới bình ổn xuống.
Bên kia.
“Thế nào, gọi điện cho bạn trai hửm?” Người đàn ông dựa vào cánh cửa nhếch khóe miệng, mang theo vài phần tà khí mà cười.
“Đúng vậy. Anh họ, việc tiếp đón anh em đều xong hết cả rồi, chuyến bay vào lúc 6 giờ sáng mai, chúc anh đi vui vẻ!” Từ Như Ý cười ngọt ngào.
Khoé miệng người đàn ông co giật, “Này này, anh hình như đâu có nói mình phải đi?!”
“Dạ! Anh đi thong thả, em sẽ nhớ anh!”
“Này ——!” Cái thứ thấy sắc quên nghĩa!
Từ Như Ý đã đóng cửa lại, nằm trên giường ngủ.
Ngày hôm sau, cô thay một thân váy dài màu trắng chờ ở cửa. Cuối cùng cũng thấy chiếc xe quen thuộc kia.
Tiêu Vũ Triết nhìn cô, lòng rốt cuộc cũng ổn định.
Tất cả đều là sự thật, Như Ý của cậu vẫn thích cậu.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 90, độ hảo cảm đối với Đường Khả Tâm là 20. Ký chủ, sắp thành công rồi, hãy tiếp tục nỗ lực hơn! 】