*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 29: Giáng sinh ngọt ngào
Edit: Ngân Tử
Draco run thầm trong bụng, cậu sợ bị từ chối, nhưng Hermione không đẩy cậu ra, điều đó làm cậu mừng muốn điên lên.
Mấy giây sau, Draco kết thúc nụ hôn và mỉm cười: "Ố ồ, em cũng biết nhắm mắt khi hôn nhỉ." Tuy cà khịa nhưng giọng vẫn đầy ấm áp và dịu dàng.
Hermione mở mắt vì nghe thấy giọng của cậu, mặt cô nàng trở nên đỏ ửng lên: "Này, cậu..." Cô chỉ vào thanh niên trước mặt và lúng túng không nói thành lời. Cậu ấy biết mình thích cậu ấy mất rồi.
Draco vẫn cười dịu dàng, cố gắng thể hiển mặt ấm áp của mình với người thương.
Đôi mắt Hermione mở to vì ngạc nhiên, cậu ấy không hề trêu chọc cô. Và rồi: "Ai cho mày...hôn tao hả?" Lạy chúa, đây là nụ hôn đầu tiên của con đấy huhu.
"Đoán xem?" Draco thấy hơi buồn cười, bây giờ phản ứng của con bé này trái ngược với cái IQ cao chót vót của nó: "Hermione này, em thật sự là một cô gái ngốc nghếch."
Bị gọi tên thánh một cách thân mật, tim Hermione đập mạnh liên hồi, vệt ráng chiều trên gương mặt cô nàng càng đậm màu và nóng hơn: "Malfoy! Đừng tr..." giọng cô nàng run run, cô muốn nói rằng Malfoy đừng trêu tôi.
"Draco." Draco cắt ngang lời cô gái tóc nâu: "Nếu em muốn cũng có thể gọi anh như vậy." Người ta đã ám chỉ tới mức đó mà Hermione còn không hiểu thì cô nàng sẽ đi đầu thai thành con heo ụt ịt nu nốc. Draco Malfoy thật sự thích cô!
Draco nghiêng đầu. Cậu thích nhìn Hermione ngượng ngùng vì cậu. Ôi cậu rất thích trêu cô gái mình thích ahhaha.
"Draco...." Giọng cô kéo ra như đang thở dài.
Crookshanks hí hửng nhảy tưng tưng rồi bổ thẳng vào lòng Draco cuộn tròn nũng nịu tranh công. (Cảm ơn kao đi, nhờ kao mà mài mới được hun sen của kao đêý)
Draco vuốt bụng Crookshanks: "Nhóc mèo của em thật sự rất thông minh." Cậu nói thật đấy.
"Hai ngày nay nó đu bám cậu đấy à?" Hermione cũng đưa tay ra xoa đầu nhóc mèo, tiếp tục trò chuyện.
"Ừ, ở chỗ anh." Draco gật đầu.
Crookshanks cảm thấy tổn thương và meo meo mấy tiếng khó chịu. Được rồi ai mà chả biết sen của nó đến đây để làm gì, nó ổn J
Draco vỗ trán Crookshanks, rồi hỏi Hermione: "Em biết anh ở đây à?"
"Tất nhiên rồi." Hermione cố bình tĩnh hết sức, và cô cố làm một vẻ mặt hiển nhiên bình thường như mọi ngày: "Tôi đến để đón Crookshanks." Thề là Chúa mới biết lần này cô đến và nhận được một kết quả đầy bất ngờ mà có mơ cô cũng chẳng bao giờ mơ đến nữa.
Draco chợt khựng tay lại rồi đứng dậy, bế con nhợn Crookshanks nhét vào lòng Hermione: "Em nên về nhà sớm đi."
Hermione sững người, cô nói sai cái gì à?
Lại nữa, lúc mà cô cảm thấy hai người tưởng như đã đến với nhau rất gần, thì cậu ta lại trở nên xa cách.
"Ba má em sẽ lo lắng lắm đấy." Draco đón nhận đôi mắt ngờ vực của cô gái và cười khúc khích. Cậu cúi đầu ghé sát vào tai cô nàng thầm thì: "Còn nữa, em phải nhớ...tôi nghiêm túc thật đấy."
"Chuyện gì?" Hermione lẩm bẩm.
Vuốt mái tóc nâu xù bồng bềnh của cô nang, Draco bất lực: "Hermione này, em ngốc thật hay là em trêu anh thế?"
Nụ hôn nghiêm túc và tình yêu cũng nghiêm túc nốt.
Heermione hít một hơi và nhìn thẳng vào Draco, cô đã lấy lại sự can đảm của Gryffindor rồi: "Mấy người trong Slytherin đều tỏ tình cái kiểu khó hiểu muốn chớt như vậy hả?" Mặt cô nàng lại đỏ bừng lên một lần nữa khi nói những câu đó.
"Ai bảo em thích một Slytherin làm gì?" Draco vặc lại.
"Em..." Hermione không nói nên lời, và hai người bắt đầu đấu mắt với nhau! Cuối cùng thì Draco ngồi bệt xuống, cười toe một cái với người yêu, Hermione thì hứ một tiếng cũng ngồi xuống theo, rồi thì quay sang lườm Draco một cái cháy cả mặt.
"Nào về nhà nhanh đi nào." Draco quyết định không trêu chọc cô bạn gái đáng yêu của mình nữa mà nói nhẹ nhàng: "Giáng sinh thì phải về với ba má chứ."
"Vậy còn anh?" Hermione buột miệng.
"...Anh ở đây một mình thoải mái cực kì í." Draco trả lời một cách khá nhẹ nhàng.
"Hay là, tụi mình đến thế giới Muggle đi shopping đi?" Hermione đề nghị, cô không muốn Draco phải ở một mình trong cái khuôn viên rộng lớn này vào lễ Giáng sinh: "Ừm nếu anh muốn đi."
"...Ừ thì đi." Draco không từ chối lời đề nghị này, dù sao thì mấy người thuần huyết sẽ không đến thế giới Muggle, không sợ gặp người quen.
"Hể?" Hermione ngạc nhiên suýt thì há hốc mồm.
"Em là người đưa ra lời mời anh đi hẹn hò đấy nhé." Draco nhướn mày.
Draco đồng ý đến thế giới Muggle? Hermione chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Mười phút sau, Draco khoác áo chùng, đội mũ trùm lên che đi màu tóc bắt mắt của mình và lon ton theo Hermione leo lên chuyến xe đò kinh dị hãi hùng.
Không lâu sau, hai người đáp xuống ở một quảng trường, đó là địa chỉ mà Hermione đã báo.
"Lộn nhào hơn cả lúc chơi Quidditch." Draco làu bàu và quay sang quan tâm đến Hermione đang tái nhợt và sẵn sàng nôn bất cứ lúc nào: "Em ổn không?"
Hermione gật đầu rệu rạo, Draco đỡ cô ngồi sang một bên và không hối thúc hay càu nhàu điều gì.
"Em nghĩ là em đỡ nhiều rồi ấy." Năm phút sau, sắc hồng đã quay lại với gương mặt của Hermione.
"Em ngồi chỗ kia nghỉ một lát nhé." Draco chỉ vào một ghế đá ven rìa quảng trường và nói: "Anh đi thay quần áo một lát."
"Thay quần áo?" Đầu Hermione vẫn còn hơi choáng.
"Anh đâu thể đi tung tăng trong thành phố này với bộ áo chùng này chứ." Khi Hermione đã ngồi an ổn trên cái ghế đá thì Draco bước vào một cửa hàng quần áo ngay trên con phố đó, cậu cần phải thay nhanh bộ áo chùng của phù thủy.
Hermione vẫn chăm chú nhìn theo bóng lưng cậu thanh niên đang đi vào cửa hàng, cô thấy Draco nhặt nhanh một chiếc áo khoác dài và một chiếc quần màu đen đi nhanh về phòng thử đồ. Sau đó cô thấy Draco đã thay xong quần áo và bước ra khỏi cửa hàng.
Áo khoác dáng dài vừa vặn, chiếc quần jean đen và đôi giày cổ cao phối hợp vô cùng hoàn hảo. "Miệng em há to vừa cả một quả trứng ngỗng đấy." Draco mở miệng trêu ghẹo người yêu, cậu nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc: "Trông là lạ nhỉ?"
"Không, đẹp lắm." Hermione muốn vứt luôn cái bộ mặt gần như muốn rớt hết liêm sỉ của mình đi: "Anh cũng có đồng bảng Anh hả?"
"Đổi ở Gringotts chứ sao." Draco cười toe. "Anh từng đến đây rồi đúng không?" Hermione còn ngạc nhiên lúc ban nãy.
"Chứ còn gì nữa, điều gì khiến em nghĩ một đứa khôn lanh như anh lại đồng ý đến một nơi mà nó không biết gì và ngờ nghệch như một thằng ngốc vậy?" Draco cười hehe: "Lỡ em thả anh ở đây rồi anh đi lang thang như một thằng ngôc thì sao?"Draco bông đùa với cô nàng.
"Sao mà em lại làm thế chứ!" Cô bối rối gãi đầu: "Em không nghĩ là anh biết nhiều thứ đến thế đâu, sau tất cả, anh vẫn luôn cư xử theo cách anh ghét nơi này ấy."
"Nhìn như một người Muggle bình thường chứ nhể?" Draco nói rồi lấy một chiếc khăn choàng cổ màu be đưa cho Hermione: "Của em đây."
"Tặng em á hả?" Hermioen chớp chớp mắt. "Quà Giáng sinh đấy." Thấy cô nàng không nhúc nhích, Draco giũ chiếc khăn ra rồi choàng lên cổ Hermione hai vòng rồi thắt nhẹ lại.
"Meoww!" Crookshanks nãy giờ vẫn ngồi bên chân Hermione kêu một tiếng như muốn nói "ê ê tui nữa nà, quà tui đâu ông nọi".
Draco lấy tiếp trong túi ra một cái mũ len ngộ nghĩnh có một cục lông mềm mềm trên chóp ngồi xổm xuống đội lên cho nó rồi thắt dậy giữ lại để không bị rơi.
Hơi ấm lan ra từ trên cổ, Hermione thầm thì khe khẽ nói cảm ơn, còn Crookshanks thì thỏa mãn giơ vuốt đùa với hai cục bông nhỏ ở đầu dây cột phía dưới cổ nó.
"Đi dạo loanh quanh nhé?" Draco đề nghị, Hermione đi đến ben cạnh cậu và Crookshanks cũng bắt đầu di chuyển những bước chân vàng ngọc của nó. Đáng lẽ ra là Hermione dẫn Draco đi dạo mua sắm thành cuối cùng Hermione được Draco dẫn đi mua sắm dạo chơi. Hermione ngước lên nhìn Draco, giống như một giấc mơ vậy. Hai người chầm chậm đi cạnh nhau giữa bầu không khí rộn ràng hớn hở trên con phố Muggle, một bầu không khí hòa hợp nhẹ nhàng lan tỏa giữa ai người, Draco cúi đầu nhìn xuống cô, hai ánh mắt chạm phải nhau làm cô lúng túng quay đi hướng khác.
Vào khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay phải của Hermione. "Nãy anh quên mua đôi găng tay." Draco nói rồi tự nhiên nắm lấy đôi bàn tay của người yêu, tay em lạnh quá. Hermione thật là vụng về, trời lạnh thế này mà đi ra đường cũng chả để ý quần áo giữu ấm cho đàng hoàng.
Hơi nóng từ bàn tay to lớn kia khiến tim Hermione đập loạn nhịp, và bây giờ, cô đã cảm nhận được tình cảm mà Draco dành cho mình là sự thật. Nhẹ nhàng lật tay nắm lấy tay đối phương, cô thỏ thẻ: "Em không lạnh đâu."
Trên đường trải dài những cây thông to lớn chứa đầy ắp những quả bóng trang trí lấp lánh sặc sỡ đầy vui tươi.
Hai người nắm tay nhau đi dạo dọc các con phố, nhưng trong mắt họ bây giờ chỉ chứa đầy hình bóng của người kia. Hai người nắm tay nhau như thể họ là nguồn sống của nhau, thế giới này còn cần gì hơn nữa đâu?
Đến gần trưa, những bông tuyết đột nhiên rơi xuống.
"Hay là đến nhà em dùng bữa trưa nhé?" Hermione muốn đãi Draco một bữa "đặc sản" Muggle, ai lại để khách đến thăm nhà mang bụng đói ra về bao giờ.
"Ba má em có ở nhà không thế?"
"Không, họ ra ngoài rồi."
"Hermione này, cho em một lời khuyên nhé." Draco nhắc nhở người yêu một cách bất lực: "Đừng bao giờ tùy tiện mời người khác đến nhà khi đang ở một mình." Sự cảnh giác của một Gryffindor thật sự quá kém.
"Em chưa bao giờ mời bất cứ ai đến nhà mình cả, anh là người đầu tiên!" Hermione thanh minh nhưng rồi cô nàng cảm thấy ngượng ngùng vì đã thật thà quá mức.
"....Cảm ơn vì em đã tin tưởng anh như thế." Draco phủi nhẹ những bông tuyết đang bám trên vai và mái tóc của người yêu, sau đó mới bảo: "Nhưng mà, anh hi vọng sau này em sẽ chú ý cảnh giác hơn một chút, cẩn thận không bao giờ là thừa thải cả."
Khi Hermione ở bên Harry và Ron thì cô y như một chị đại có trách nhiệm dạy dỗ và quản lý hai thằng đệ liều lĩnh thích chơi ngu. Nhưng khi Hermione ở bên Draco, cô lại trở thành một cô gái bé nhỏ luôn được chăm sóc và bảo vệ một cách chu đáo.
Hermione không phải là một cô gái ủy mị, ngược lại là đằng khác, cô là một cô nàng độc lập và mạnh mẽ, nhưng dù mạnh mẽ đến cỡ nào đi nữa cô cũng cần một ai đó quan tâm và lo lắng cho mình, và Draco đã cho cô cảm giác ấy.
"Được rồi mà, sau này em sẽ cẩn thận hơn." Hermione vui vẻ trả lời rồi quay đầu kéo Draco về nhà mình.
Nhà của Hermione là một căn hộ hai tầng được bao bọc bởi một khoảnh vườn nhỏ nhỏ xinh xinh.
Sau khi vào nhà, Hermione đưa dép của ba mình cho Draco mang, cậu nhanh chóng thay giày và đi đôi dép bông ấm áp vào nhà.
Một cây thông Noel nhỏ xinh được dựng giữa nhà được treo đầy những đồ trang trí lấp lánh, trên tường và cửa sổ được dán những tờ giấy màu lấp lánh và những sợi dây đèn nháp nháy được quấn ở mọi nơi. Hermione nhấn công tắc, đèn chùm trên trần nhà vụt sáng: "Anh ngồi trước đi." Hermione chạy đi và rót trà. Đối với Draco thì đây là một căn nhà khá nhỏ, nhưng mà nó mang một không khí ấm áp vô cùng, Draco nhìn quanh quất một lượt trước khi ngồi xuống. Cậu đang âm thầm so sánh căn nhà này với căn nhà cũ của cha đỡ đầu, khác một trời một vực, thậm chí Draco còn nhìn thấy một vài thứ khá lạ lẫm mà trước đây cậu chưa hề thấy bao giờ.
"Uống một tách trà nóng trước nào." Hermione mang ra một tách trà màu đen nghi ngút khói.
"Cảm ơn em." Draco lịch sự đáp lại và nhận lấy, nhấp mộ trà nóng, hương vị thật tuyệt vời và dễ chịu. Còn gì tuyệt bằng khi nhâm nhi một tách trà nóng giữa một ngày đông giá rét thế này.
Hermione mỉm cười và cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn nhỏ bên trái và bật máy sưởi.
Draco ngạc nhiên, ánh mắt dính chặt lấy những con số nhảy lên nhảy xuống trên chiếc hộp màu đen thần kì "Chưa thấy lần nào đúng không?" Hermione hào hứng hỏi.
Draco lắc đầu: "Anh biết mấy thứ đơn giản thôi." "Đây là máy sưởi, một thiết bị dùng để sưởi ấm cả căn nhà." Hermione vui vẻ giải thích và biểu diễn một màn điều khiển từ xa cho Draco xem: "Nó được điểu khiển bằng cái hộp này, chạy bằng điện, còn điện thì là......"
"Một loại năng lượng." Draco nhanh nhảu ngắt lười cô nàng đang hào hứng.
"Anh còn biết cả điện cơ đấy?" Hermione ngồi xuống đối diện Draco ôm một tách trà và ủ ấm lòng bàn tay
Draco nhướn mày: "Anh còn biết dùng đèn pin nữa đấy nhé."
"Thiệt luôn?" Hermione cao giọng hào hứng.
"Hermione, giọng điệu của em y chang đang nói chuyện với một đứa con nít chả biết gì ấy." Draco khịt mũi. "Không, em thề là anh biết quá nhiều luôn ấy, nhiều hơn mức hiểu biết của một phù thủy thông thường, em chắc là anh còn biết nhiều thứ hơn so với Ron nữa kìa." Hermione nói thật.
"Anh lúc nào mà chả giỏi hơn nó, khỏi so nhé." Draco khịt mũi lần nữa, làm sao mà so cậu với thằng đần ấy được. "Ron thật sự là một người bạn tốt bụng...." Hermione ngập ngừng: "Anh đừng để tâm nhiều về những lời bồ ấy hay nói, bồ ấy chỉ hơi...." Hermione không biết phải nói gì cho phải.
Draco phẩy tay: "Anh mà thèm đi hơn thua với Đầu đỏ cơ à." Thằng Weasley chưa đủ trình nhé.
Hermione thở dài, và chuyển chủ đề: "Gần đây Harry khá hơn nhiều lắm ấy, em thật sự biết ơn anh lắm luôn."
"Biết ơn?" Draco lẩm bẩm tự hỏi.
"Nếu không có vụ cược của tụi mình, em cũng không đến gặp giáo sư Snape đâu." Hermione gật đầu. Draco thầm nghĩ bụng, nếu không phải thằng Potter chiếm chỗ của cậu ở nhà Snape trong ngày nghĩ, thì cậu làm sao ngồi được ở đây như bây giờ, nghĩ xong thấy cân bằng hơn hẳn lúc trước.
Hermione nhìn cái vẻ mặt miễn bình luận của Draco và cảm thán: "Em có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ là hai tụi mình sẽ ngồi đây và uống trà cùng nhau đấy."
"Ồ?" Draco nheo mắt, đôi mắt lòe lòe sáng: "Em có mơ thấy anh cơ à?"
Cô nàng đỏ mặt.
Ôi sao lại dễ đỏ mặt thế này cơ chứ, Draco mỉm cười nghĩ.
"Em sẽ làm một ít đồ ăn." Hermione đứng bật dậy và chui tọt vào bếp. Có một ít đồ ăn đã được đông lạnh để trong tủ, tất cả những gì cô cần làm là ném hết vào lò vi sóng và hâm nóng lại.
Draco chậm rãi đi theo sau và quan sát cô nàng đang hí hoáy với cái lò vi sóng. Cái lò này có vẻ ngon nghẻ đấy, có thể hâm nóng đồ ăn nhanh hơi xài nồi thiếc và bếp lửa thông thường: "Cái này nhìn như lò nướng ấy nhỉ?" "Vâng, mà anh đã thấy lò nướng bao giờ chưa?" Rặng hồng trên má Heermione đã biến mất. Cô nhớ nhà Weasley cũng có lò nướng, điều đó có nghĩa là các phù thủy pháp sư cũng sẽ sử dụng lò nướng, nhưng đó là loại lò nguyên thủy không dùng điện.
"Má anh thích nướng bánh bằng lò nướng á." Draco nói.
Tay Hermione hơi dừng một chút, đây là lần đầu tiên Draco chủ động kể về gia đình mình với cô: "Dì tự tay nướng luôn ấy hả?"
"Ừa, tự tay làm luôn, bà ấy thích làm mấy thứ bánh nướng lắm." Draco khẽ cười: "Anh nhớ hồi anh còn nhỏ ấy, có lần anh ăn thử một cái bánh quy vị chanh mà má anh tự làm rồi khen lấy khen để cho má vui, và thế là má đã làm nó quanh năm suốt tháng không dừng luôn."
Hermione tỏ vẻ tò mò: "Quanh năm suốt tháng?" "Một ngày ba bữa ăn bánh quy, anh ăn suốt một tuần." Thật ra bản thân Draco cũng thấy buồn cười, lúc đó cậu không nỡ chê đồ má làm: "Nếu như ba anh không về sau một tuần đi công tác thì chắc....."
Những câu định nói tiếp như mắc kẹt lại trong cuống họng Draco, đáy mắt cậu trở nên u ám.
"Draco..." Hermione biết điều gì đã làm cậu trở nên như vậy, cô bước đến và nắm lấy tay cậu như muốn an ủi và sưởi ấm cậu.
Draco khẽ cười với Hermione: "Anh ra trước kia đợi nhé." Rồi cậu bước nhanh ra khỏi bếp.
Giáng sinh là ngày lễ đoàn viên, hằng năm, cậu sẽ ở trong thái ấp, thưởng thức những món ăn nóng hổi và vui vẻ bóc những gói quà đầy màu sắc. Một người ba thoải mái, một người má dịu dàng, một thằng con vô tư lự, một gia đình ba người, một thế giới tưởng chừng vẫn luôn giản đơn bình dị và hạnh phúc. Nhưng năm nay, một năm đầy khủng hoảng, ba người ba nơi.
Draco dựa vào ghế sofa, cậu còn chưa kể hết với Hermione, lúc đó ba về đến nơi, thấy cái bàn ăn đầy ắp bánh quy, mặt ổng tự nhiên xanh như tàu lá, cậu đưa ánh mắt đáng thương tìm kiếm sự giúp đỡ của ba dấu yêu. Ba đưa cậu đến làng Hogsmeade ăn một bữa cơm bình thường, sau đó không biết ba đã nói gì với má, nhưng kết quả là má khá buồn và ba đã phải cố gắng tộng hết số bánh quy còn lại để dỗ cho má vui trở lại. Sau đó nữa má đã biết kiềm chế được đam mê làm bánh quy của mình. Trong phòng khách đã trở nên ấm áp, Draco bưng tách trà đen vẫn còn chưa uống xong nhấp thêm một ngụm.
Tự nhiên nhớ mấy cái bánh quy má làm ghê!
Hết chương 29
Chuyên mục minh họa xin được phép bắt đầu, cái ảnh đầu có vẻ hợp nhưng để mọi người dễ tưởng tượng hơn thì hãy xem ảnh dưới đây nhá.
Cre ảnh: InternetKhăn choàng cổ màu be mà Draco tặng Hermione như này nhaCòn cái bộ quần áo Muggle mà Draco tự mua cứ tưởng tượng như vầy đi, tui tìm đúng cái ảnh y chang luôn, cái áo khoác dài, cái quần, cả đôi giày cao cổ.Còn đây là cái mũ cho đũy Crookshanks nè:3