Anti-Fan Số Một

Chương 73: Đồng Mặc

“Sao anh lại ở đây?” Ngu Thành Hà lùi về sau một bước, mặt đầy khϊếp sợ nhìn Đồng Mặc.

Đồng Mặc đứng lên, né tránh tầm mắt của Ngu Thành Hà, bất đắc dĩ nói, “Tự hỏi mình đi ba, mấy người không biết uống thì đừng có uống nhiều vậy, say cái là điên lên, một hai đòi phải kéo tôi vào ngủ chung, suýt chút nữa là tôi tưởng anh có ý với tôi rồi đó.”

Ngu Thành Hà sờ sờ đầu, có hơi ngượng ngùng, “Hóa ra là anh tới chăm sóc tụi tôi hả, vậy cảm ơn há.”

“Cảm ơn thì thôi không cần.” Đồng Mặc không nhịn được liếc nhìn đôi mắt xanh của Ngu Thành Hà, nói, “Sau này hai người để ý độ ảnh hưởng của mình chút, tôi đi trước.”

“Anh hai, anh đang nói chuyện với ai dợ?” Cùng lúc đó, Trâu Hàn đang trên giường cũng bị đánh thức, cậu đi chân trần chạy tới bên người Ngu Thành Hà, còn sáp mặt vô cà cà lên tay anh, rặt một vẻ rất ư là khó chịu khi bị đánh thức.

Cậu nhìn thấy Đồng Mặc, sợ hốt cả hền, “Sao anh lại ở đây?”

“Tôi cũng không muốn ở đây để mà dính tới scandal của hai người đâu nhé, lỡ mà truyền khắp đoàn phim…” Đồng Mặc hừ một tiếng.

Sau đó xoay người định rời đi.

“Chờ tí.” Trâu Hàn gọi hắn ta.

“Sao?” Đồng Mặc xoay đầu lại, không kiên nhẫn nhíu mày lại, “Còn có chuyện gì?”

Trâu Hàn nói, “Làm sao tôi biết anh không ra ngoài nói lung tung?”

Đồng Mặc mím mím môi, dường như càng lúc càng mất kiên nhẫn, “Tôi cũng ở cùng một phòng với hai người, đi nói lung tung với bên ngoài thì khác gì tự hại chết mình hả? Tôi đâu có ngu.”

“Không phải chuyện tụi tôi yêu đương.” Ngu Thành Hà chậm rãi nói, “Là chuyện khác.”

“Chuyện khác gì?” Đồng Mặc đề phòng mà lui về sau, vẻ không kiên nhẫn trên mặt lập tức biến mất, chuyển thành khẩn trương.

“Đôi mắt của tôi.” Ngu Thành Hà đi tới, cản đường Đồng Mặc, “Dưới tình huống bình thường, một người bình thường nhìn thấy đôi mắt của tôi sẽ tò mò mà hỏi một tiếng. Anh lại hoàn toàn không để ý, một câu cũng không đề cập tới. Là do biết từ trước hay là do trong lòng có quỷ, nên không dám nhắc tới?”

Đồng Mặc hít sâu vào một hơi, buồn cười nói, “Trong lòng tôi có quỷ á? Phải là nhóm mấy người mới đúng chứ? Là con lai có phải chuyện gì mất mặt đâu mà phải mang kính áp tròng che che giấu giấu hả? Huống chi trời tối như vậy, sao tôi có thể thấy rõ mắt anh là màu xanh lam hay màu đen? Chưa tính tới chuyện hai người là đồng tính luyến ái còn động trời hơn nhiều, tôi để ý tới mắt anh làm gì cơ chứ?”

“Đầu tiên, tôi chưa từng nói tôi là con lai.” Ngu Thành Hà thở dài, “Thứ hai, tôi chưa từng nói mắt tôi màu xanh lam.”

Đồng Mặc: “…”

Hắn ta trầm mặc trong nháy mắt, cố cưỡng ép giải thích, “Mắt xanh mà còn không phải con lai, bộ anh là dị nhân à? Vừa nãy tôi không để ý tới mắt anh màu gì, anh nói rồi không lẽ tôi lại không nhìn thử một cái? Nhìn rồi còn không biết đó là màu xanh lam sao?”

“Tôi nhớ là anh đã thành niên rồi nhỉ?” Ngu Thành Hà bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

Sắc mặt Đồng Mặc chợt biến đổi.

“Lão già biếи ŧɦái đó không có hứng thú với người trưởng thành.” Ngu Thành Hà nói.

Trán Đồng Mặc đã ướt đẫm mồ hôi.

||||| Truyện đề cử: Nɠɵạı ŧìиɧ Ngọt Ngào |||||

“Đã thế lão còn mắc bệnh đa nghi nặng nữa.” Ngu Thành Hà tiếp túc nói, “Mới tối qua lão còn phái người đi gϊếŧ một kẻ từng làm phụ tá cho lão, cũng bởi kẻ đó biết lão từng làm chuyện xấu gì. Đương nhiên, bây giờ đối với lão anh vẫn còn tác dụng, lão sẽ không làm gì anh đâu. Nhưng đợi đến khi anh càng lúc càng nổi tiếng, bắt đầu có suy nghĩ của riêng mình, lão ta cảm thấy không khống chế được anh nữa, anh nghĩ lão sẽ tiếp tục tin tưởng anh sao?”

Đồng Mặc lảo đảo lui về sau hai bước, “Anh đang nói cái gì vậy, tôi không hiểu.”

“Người làm việc bên cạnh lão biếи ŧɦái đều biết, lúc lão thích ai thì sẽ không cam lòng để người đó sáng lên cho mọi người thấy. Lão thích nhất là nhốt người trong phòng nhỏ, khóa lại, chỉ để cho một mình lão thấy.” Ngu Thành Hà nở nụ cười với Đồng Mặc, lộ ra hai hàm răng trắng toát, dưới tia sáng âm u càng lộ ra vẻ khủng bố, “Thế mà lão ta lại nâng đỡ anh nổi tiếng. Điều này có ý gì, anh chưa hiểu sao?”

Đồng Mặc hốt hoảng ngồi xổm xuống, che lỗ tai lại, “Mày, mày… Sao mày biết được mấy chuyện đó? Rốt cuộc mày muốn làm gì?”

“Đồng Mặc.” Ngu Thành Hà cũng ngồi chồm hỗm xuống, cưỡng ép lấy hai tay đang che tai của hắn ta ra, buộc hắn ta phải nghe mình nói chuyện, “Sở dĩ tao biết được mấy chuyện này là vì tao cũng từng là người bị hại. Kỷ Dật Văn gọi mày tới đây để mày nghĩ cách xem xem mắt tao có phải màu xanh lam không chứ gì?”

Đồng Mặc không trả lời.

Nhưng Ngu Thành Hà biết câu trả lời là khẳng định, bằng không Đồng Mặc đã không ở lại đây đêm nay.

Giữa bọn họ không có tình cảm gì đáng nói, không đáng để Đồng Mặc phải ở lại chăm sóc bọn họ.

Hơn nữa, quan hệ của Trâu Hàn và Ngu Thành Hà rõ ràng rất mờ ám, Đồng Mặc ở lại không có chỗ tốt gì, đã thế còn có thể dấy lên lời đồn khó nghe.

Trừ khi, hắn ta có mưu đồ khác.

“Chắc mày thấy video hồi tao còn bé rồi hả?” Ngu Thành Hà suy đoán nói.

Anh vẫn luôn đi tìm chứng cứ, đương nhiên hiểu rõ ham muốn du͙© vọиɠ của Kỷ Dật Văn.

Đồng Mặc cắn chặt môi dưới, chậm rãi tỉnh táo lại, hắn ta ngẩng đầu nhìn Ngu Thành Hà, không trả lời mà hỏi lại, “Vậy là mày cũng từng đi theo lão ta? Mày cũng là được lão ta nâng cho nổi sau khi bị lão vứt bỏ à?”

“Đương nhiên là không.” Ngu Thành Hà nói, “Tao trốn thoát, suýt chút nữa là gϊếŧ chết lão ta, nên lão mới muốn bắt tao cho bằng được.”

Đồng Mặc minh bạch, “Mày muốn báo thù á? Hơi bị ngây thơ đấy.”

“Tao chỉ muốn biết, rốt cuộc là mày bị ép hay là mày tự nguyện?” Ngu Thành Hà hỏi ngược lại, “Chắc mày không mắc hội chứng Stockholm đâu nhỉ?”

L*иg ngực Đồng Mặc kịch liệt lên xuống, một hồi lâu sau mới bạo phát, “Chuyện như vậy mẹ nó có ai tự nguyện hả ả ả!? Nhưng tao làm đếch gì có cách nào? Không nghe lời lão ta lão ta có tận mấy trăm loại thủ đoạn gϊếŧ tao chết, đã thế còn không phạm pháp nữa, tao thấy tận mắt!!”

Ngu Thành Hà giơ tay định vỗ vỗ vai hắn ta, lại bị hắn ta tránh qua một bên. Hắn vẻ mặt kích động vén vạt áo lên, lộ ra vết thương trên người, “Đến nỗi như vầy mà tao còn yêu lão, mẹ nó chứ bộ tao bị điên rồi chắc?”

Không phải tự nguyện là tốt rồi, Ngu Thành Hà thở phào nhẹ nhõm, rồi thở dài, “Tao đã tìm được rất nhiều chứng cứ, chỉ cần mày phối hợp với bọn tao, bọn tao có thể bắt lão phải đền tội, mày muốn không?”

Đồng Mặc liếʍ môi một cái, cười lạnh, “Mày ngây thơ quá nhể! Lão ta làm việc không một khe hở, thế đéo nào có thể để lại bằng chứng cho mày tìm thấy. Mấy thứ mày gọi là chứng cứ đều không đủ để định tội lão ta, trừ phi mày có thể bắt quả tang lão ta đang phạm tội.”

“Thế nên tao mới cần mày giúp.” Ngu Thành Hà nói, “Tao biết với thân phận bây giờ của mày, mày chắc chắn không muốn ra tòa làm chứng, nhưng hẳn là mày biết lão ta thích ăn chơi mua vui ở đâu, đúng không?”

Đồng Mặc gắt gao cắn chặt răng, không chịu nói.

Ngu Thành Hà đứng lên, “Nếu mày không nói, vậy xin lỗi, tao chỉ có thể giữ mày lại đây.”

Đồng Mặc trừng Ngu Thành Hà, lấy điện thoại ra làm bộ muốn báo cảnh sát, “Mày dám giam cầm phi pháp?”

Ngu Thành Hà giật lấy điện thoại của hắn ta, nói, “Không sao cả, chỉ cần có thể khiến Kỷ Dật Văn đi chết thì kêu tao làm gì tao cũng chịu. Bây giờ điện thoại của mày đang ở trong tay tao,

dù cuối cùng tao không đánh chết lão ta được thì mày cũng sẽ bị lão nghi ngờ.”

“Con mẹ nó mày có bệnh đúng không?” Đồng Mặc giận dữ, “Mắc mẹ gì phải kéo tao xuống nước?”

“Rất xin lỗi.” Trong mắt Ngu Thành Hà chứa đựng sự hổ thẹn, “Tao nhất định phải tranh thủ thời gian kiếm bằng được chứng cứ phạm tội của Kỷ Dật Văn. Vừa lúc mày được cử tới đây, tao chỉ có thể lợi dụng mày thôi.”

Đồng Mặc hồng hộc thở dốc, còn muốn chạy trốn, lại bị Trâu Hàn dùng một tay chế ngự, xách trở về.

Đến lúc này hắn ta mới biết, chính mình không phải là đối thủ của hai người này.

“Mày biết tại sao Kỷ Dật Văn vẫn chưa bị bắt đền tội không?” Ngu Thành Hà cúi đầu nhìn hắn ta, “Thực ra tao đã tìm tới kha khá người bị hại rồi, nhưng không ai chịu đứng ra làm chứng cả, tất cả vô hình trung cổ vũ cho Kỷ Dật Văn, cho lão ta cái lá gan làm xằng làm bậy. Dĩ nhiên, tao biết cuộc sống sau này của người đứng ra làm chứng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, cho nên đó giờ tao chả cưỡng ép ai phải làm cả. Tao bảo đảm với mày, không bại lộ tin tức của mày, bây giờ mày chỉ cần chỉ đường cho bọn tao, chứng cứ bọn tao tự tìm, tìm được hay không đều không liên quan gì tới mày.”

Hầu kết Đồng Mặc lăn lên lăn xuống, nửa ngày sau mới khàn giọng nói, “Club Tinh Dã, club Nam Nham, khách sạn Ánh Trăng,… Lão ta sẽ không đưa người đến nhà của chính lão, mấy nơi này là mấy nơi lão tới nhiều nhất, tao cũng không biết cụ thể là nơi nào.”

“Thảo nào bọn tao lật hết bất động sản dưới tên lão cũng chẳng tìm thấy gì.” Ngu Thành Hà cảm thán một câu, quay người đi gọi điện thoại.

Trâu Hàn cũng cúi đầu mở điện thoại gửi đi vài cái tin nhắn.

Đồng Mặc không nghĩ tới việc chạy trốn nữa, hắn ta ngồi co quắp dưới nền đất, thần sắc uể oải, phảng phất như đã biến thành một pho tượng đất.

Trâu Hàn gửi tin nhắn xong, liếc mắt nhìn hắn ta, “Anh đừng sợ, sẽ không có ai biết việc giữa anh và lão ta có quan hệ.”

Đồng Mặc bật cười, rõ ràng là không tin bọn họ, “Thật ra tao cũng không nhất thiết phải làm người nổi tiếng, chỉ là chuyện như này, một khi bị đưa ra ngoài ánh sáng, đi đâu cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, khó mà sống cuộc sống bình thường được.”

Trâu Hàn muốn nói gì đó, Đồng Mặc đã bỏ thêm một câu, “Cơ mà, nếu có thể gϊếŧ chết lão ta, tao thấy cũng đáng phết… tao có chết cũng đáng.”

Vừa lúc Ngu Thành Hà nói chuyện điện thoại xong quay lại, Đồng Mặc ngẩng đầu lên nói, “Nếu thật sự không tìm được chứng cứ, thì cứ để tao ra mặt làm nhân chứng, mày nhớ lấy những gì mày đã nói, nhất định phải gϊếŧ chết lão ta.”

Ngu Thành Hà ngẩn ra, vỗ vỗ bờ vai hắn ta, “Tao nói rồi, sẽ không để mày bị liên lụy.”

“Còn xíu nữa là trời sáng, trước tiên ngủ một giấc đã.” Ngu Thành Hà nói, “Bây giờ bọn tao cũng không giúp gì được.”

“Mày nghĩ thoáng thật đấy.” Đồng Mặc đứng lên, lảo đảo một chút, “Hai tụi mày ngủ đi, tao về trước…”

“Ê chờ chút.” Ngu Thành Hà lần thứ hai ngăn hắn ta lại, “Đoàn phim còn có mấy cơ sở ngầm khác của Kỷ Dật Văn cơ mà? Bây giờ mày về thì ăn nói sao với bọn chúng? Không thấy bọn tao vẫn luôn không bật đèn à? Hay chờ tí nữa, đến khi trời sáng rồi hẵng nói.”

Đồng Mặc ngừng chân, “Còn có cơ sở ngầm?”

Ngu Thành Hà kể chuyện Tôn Niệm ra, “Cô ta không phải do mày giới thiệu tới sao?”

Đồng Mặc ngẩn ra, nhớ tới, “Là… là lão kêu tao giới thiệu tới. Thế nên… cô ta cũng là…”

“Cũng chưa chắc.” Ngu Thành Hà lắc đầu một cái, “Theo tao biết, lão súc sinh chỉ thích các bé trai, nhưng lão có tiền có quyền, đi đường quyền cái là thiếu gì người nhảy vào xin được làm việc cho lão.”

Đồng Mặc không nói gì nữa, ngã vào một bên ghế sofa, nhìn chằm chằm trần nhà đen thui, không biết đang nghĩ gì.

Thời điểm chân trời xuất hiện rặng tia sáng đầu tiên, điện thoại của Đồng Mặc đột ngột vang lên.

Cả người Đồng Mặc giật lên như cá rời khỏi nước, rồi lại nặng nề ngã xuống.

Ngu Thành Hà đưa điện thoại di động cho hắn ta, cấp tốc nói, “Đừng có mà lòi đuôi, nói là mày còn đang trong phòng tao, bọn tao vẫn đang ngủ.”

Đồng Mặc bình tĩnh lại một chút, nhận điện thoại.

Trâu Hàn cùng Ngu Thành Hà theo dõi hắn ta.

Đầu kia điện thoại không phải Kỷ Dật Văn, dẫu gì Đồng Mặc cũng được xưng là diễn viên trẻ tài năng*, cách điện thoại ứng phó coi như là qua cửa. Hắn ta vờ như mình cái gì cũng không biết, chỉ nói mình đưa Ngu Thành Hà say túy lúy về phòng, bây giờ còn đang ngủ trong phòng trong, phải chờ đến khi trời sáng mới có thể tìm cơ hội nhìn thử đôi mắt của anh.

*nguyên văn là “lưu lượng tiểu sinh phái diễn kỹ”

Đối phương cũng không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.

Đồng Mặc mồ hôi mồ kê đầy đầu, “Tình huống bây giờ sao rồi?”

“Yên tâm.” Ngu Thành Hà nói, “Bọn họ gọi điện thoại tới lúc này nghĩa là lực lượng cảnh sát đã có thu hoạch.”

Sắc trời sáng choang, mấy người đánh răng rửa mặt một phen rồi cùng nhau đi tới trường quay, không biết là ai hô lên, “Ê ê nhìn đầu đề hôm nay đi.”

# Rạng sáng 2 giờ, lực lượng cảnh sát thành phố Lận Xuyên tổ chức chiến dịch chống mại da^ʍ quy mô lớn, tập kích hơn một trăm khách sạn và club, tạm bắt giữ hơn hàng trăm người… #