Một câu “kim chủ ba ba” không biết sao lại chọc trúng điểm cười của Trâu Hàn, khiến cậu không ngừng cười được.
Cậu bây giờ bị Ngu Thành Hà ôm nhốt vào lòng, đầu đặt trên ngực anh, hơi thở nóng ấm khi bật cười điên cuồng len lỏi xuyên qua lớp vải mỏng manh.
Ngu Thành Hà thầm thở dài trong lòng, anh vẫn là quá ngây thơ.
Loại tư thế này, quả thực khó mà nói là hạnh phúc nhiều hơn hay là dày vò nhiều hơn.
Anh thoáng buông lỏng tay ra, đem Trâu Hàn từ trong l*иg ngực mình móc ra, hỏi, “Vậy em có muốn mua không?”
Trâu Hàn ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh, “Mua anh thì phải tốn bao nhiêu tiền?”
Ngu Thành Hà: “Tùy người.”
“Tùy người?” Ánh mắt Trâu Hàn trở nên nguy hiểm, còn muốn bán cho người khác hửm?
Ngu Thành Hà nhìn mà buồn cười, chậm rãi nói, “Nếu là kẻ khác muốn mua, đương nhiên là bảo vật vô giá. Còn nếu mà là em muốn mua…”
Anh cố ý kéo dài giọng điệu, nhưng không nói ra.
Trâu Hàn thuộc tuýp người nóng nảy, chờ không được nữa nên hỏi thẳng, “Nếu là em mua thì bao nhiêu?”
“Em muốn mua hả?” Ngu Thành Hà không cho cậu được thoải mái.
Trâu Hàn hừ lạnh, “Mua hay không thì không được hỏi giá trước à? Em cũng phải xem xem mình có đủ tiền mua hay không chớ?”
“Chắc chắn là em mua được.” Ngu Thành Hà chỉ chỉ vào môi mình, “Hôn anh một cái, anh liền theo em.”
Trâu Hàn không nghĩ anh sẽ nói như thế, nụ cười đông cứng trên mặt.
Ngu Thành Hà ghé sát vào một chút, nhìn chằm chằm Trâu Hàn, “Thế có mua không?”
Anh bây giờ đang đeo kính áp tròng màu đen, đáy mắt đen huyền như chứa một hồ nước sâu. Trâu Hàn có cảm giác như mình bị một luồng xoáy màu đen hút vào, có giãy dụa ra sao cũng không thể thoát khỏi.
Đến lúc này cậu mới phát hiện, dù là Ngu Thành Hà mắt xanh hay Ngu Thành Hà mắt đen, dường như cậu đều không
thể chống lại được.
Hầu kết Trâu Hàn lăn lên lộn xuống, chợt cấp tốc tiến về phía trước, hôn lên môi Ngu Thành Hà một cái, “Mua.”
Cậu cứ nghĩ dựa theo tính cách của Ngu Thành Hà, sẽ nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi, cho nên chỉ nhẹ nhàng chạm vào như chuồn chuồn lướt nước, rồi nhanh chóng lui lại.
Tuy rằng không ghét bị anh chiếm tiện nghi, nhưng không lý nào lại tự dâng mỡ lên miệng mèo há?
Dục cự hoàn nghênh cũng là một loại tình thú.
Ai dè đâu Ngu Thành Hà căn bản không hề có ý định chiếm tiện nghi. Anh không có bất kỳ hành động gì, vẫn duy trì tư thế vừa nãy, tựa hồ không dám tin.
Qua một hồi lâu, Trâu Hàn bắt đầu cảm thấy hơi bất an, anh mới vươn ngón tay đυ.ng vào môi mình một cái, khàn giọng hỏi, “Em thực sự muốn mua à?”
“Em trả tiền rồi đó.” Vừa nãy lúc hôn người ta Trâu Hàn chỉ có một chút chút thẹn thùng, phần nhiều là đùa giỡn. Bây giờ nhìn thấy động tác này của Ngu Thành Hà, tim đập loạn xạ khó mà giải thích, mạnh mẽ kéo đề tài đi theo hướng thoải mái, “Bây giờ anh là của em rồi, em là kim chủ của anh, anh có thừa nhận không?”
Đáy mắt Ngu Thành Hà tràn ngập ý cười, “Thừa nhận.”
Trâu Hàn: “Vậy anh kêu thêm một tiếng “kim chủ ba ba” cho em nghe xem nào?”
Hai má cậu đỏ bừng bừng, là di chứng từ cơn cười khi nãy, khóe mắt vẫn còn ánh nước, bờ môi hơi cong lên, mặt lộ vẻ mong đợi.
Nhìn qua có vẻ rất dễ bắt nạt.
Ngu Thành Hà hít sâu một hơi, vẫn không che giấu được sự nặng nề trong giọng nói, “Anh kêu thì có được lợi gì không?”
“Anh muốn cái gì?” Trâu Hàn nhảy thẳng xuống cái hố anh đào sẵn.
Ngu Thành Hà chỉ chỉ vào môi mình.
Trâu Hàn ánh mắt né tránh, trước lạ sau quen, một giây sau liền nhịn không được mà gật gật đầu, “Được.”
Ngu Thành Hà thấp giọng nói, “Kim chủ bảo bảo.”
Trâu Hàn sững sờ, kháng nghị nói, “Không phải là bảo bảo.”
Lời còn chưa nói hết, trước mắt đã tối sầm, miệng bị bịt kín bởi sự mềm mại nóng rực.
Mùi vị dễ ngửi, xúc cảm cực nóng, hơi thở say lòng người… Trâu Hàn ngửa người ra sau, ngã vào chiếc chăn bông mềm mại được chuẩn bị tỉ mỉ.
Ngu Thành Hà trực tiếp đè lên, động tác kịch liệt, không ôn nhu như thường ngày.
Hồi lâu sau, thứ dán vào bờ môi mới tách ra, Trâu Hàn còn đang thở hổn hển, mặt nóng như sắp bị đốt cháy đến nơi, đến đôi mắt cũng không dám mở ra, trực tiếp nghiêng đầu trốn vào trong chăn.
Ngu Thành Hà đưa tay vuốt nhẹ gáy cậu một hồi, mới đem người kéo vào trong l*иg ngực.
Trâu Hàn không phản kháng, nhưng cũng không nói chuyện.
Ngu Thành Hà quan sát thấy cậu không có dấu hiệu phát bệnh, nỗi lo lắng vẫn luôn lơ lửng trong tim cuối cùng cũng triệt để rơi xuống.
Anh không xác định được thứ cảm xúc có thể khơi dậy bệnh tình của Trâu Hàn là gì, cho nên mỗi một bước đi đều phải cẩn thận.
Quãng thời gian sau buổi trưa thường rất dễ chịu, người trong lòng đang nằm trong vòng tay, Ngu Thành Hà cũng không nói chuyện, hưởng thụ khoảng khắc ấm áp này trong chốc lát.
Lúc chuông điện thoại vang lên, hai người giật nảy mình, lần lượt mở mắt ra, mới phát hiện bọn họ cứ vậy mà ôm nhau ngủ thϊếp đi.
Là Phí Lễ gọi tới, nhắc Ngu Thành Hà đã đến giờ đi tổng duyệt.
Mới đó thôi mà đã ngủ được hai tiếng rồi.
Hai người vội vội vàng vàng rời giường, thay quần áo.
“Không cần mua tổ tiết mục thiệt hả anh?” Trên đường đi đến đài truyền hình, Trâu Hàn vẫn không yên lòng.
Khi nãy đang nói chuyện thì bị cắt ngang, Trâu Hàn còn chưa xác định được biện pháp đối phó của Ngu Thành Hà.
“Không cần đâu.” Ngu Thành Hà hiểu rất rõ đài truyền hình, “Đài truyền hình khôn lắm, bọn họ chỉ có thể cọ nhiệt độ với đăng blog thôi, sẽ không trực tiếp đối đầu với chúng ta đâu. Thực ra ghi hình không đáng sợ, người bình thường không đào hố anh được, nếu là vấn đề quá khó thì anh cũng không bắt buộc phải trả lời. Quan trọng là giai đoạn hậu kỳ cắt nối biên tập cơ, nhưng yên tâm, anh có cách để bọn họ không dám cắt lộn xộn.”
Anh liếc mắt nhìn Trâu Hàn một cái, “Nếu em thật sự dư tiền và muốn đầu tư, thì anh đề nghị em xem thử bộ phim của đồ đệ Lộ đạo. Anh xem kịch bản rồi, không tệ, có khả năng hot.”
“Đầu tư điện ảnh hở?” Trâu Hàn có chút hứng thú.
Bản thân cậu không quản lý tài sản, nên mỗi cuối năm chỉ ngồi nghe chú Hách báo cáo. Nhưng cậu không quản, không có nghĩa là cậu không hiểu.
Trước đây không thích giới giải trí, nên hầu hết các sản nghiệp cậu đầu tư vào đều có liên quan tới thực phẩm. Tình hình hiện tại đã khác, yêu ai yêu cả đường đi, coi như là vì Ngu Thành Hà, Trâu Hàn cũng phải tiếp xúc với giới giải trí nhiều hơn.
“Bất kỳ một sự kiện hot nào đều có sức mạnh tư bản đứng sau chi phối, mà tư bản đại biểu cho lợi ích. Ngành giải trí có thể kéo dài sự hưng thịnh của nó đương nhiên là vì nó dễ kiếm tiền, hơn nữa còn là dễ kiếm tiền lớn. Bây giờ cái ngành này ngày càng tiêu chuẩn hóa, có thể không kiếm tiền dễ như xưa nữa, có người lựa chọn rút vốn. Nhưng anh lại cho rằng đây là một cơ hội tốt. Càng tiêu chuẩn hóa thì càng đáng tin.” Ngu Thành Hà vuốt ve hình xăm nơi hổ khẩu, phân tích một chuỗi dài với Trâu Hàn.
Tiếc thay, đối với Trâu Hàn, việc kiếm tiền chưa bao giờ là mục tiêu của cậu, “Kiếm được nhiều tiền hay không không quan trọng, nếu bộ phim đó thực sự hay, dù lỗ em cũng sẽ bỏ tiền ra.”
Ngu Thành Hà nghiêng đầu nhìn cậu, “…”
Trâu Hàn vội vàng giải thích, “Em không phải đang khoe giàu, em chỉ…”
“Anh hiểu mà.” Ngu Thành Hà cười nói, “Nhưng anh rất thích nhìn bộ dáng em khoe giàu.”
Trâu Hàn: “…”
Chán chẳng buồn nói.
Trâu Hàn phồng quai hàm, ngậm chặt miệng.
Ngu Thành Hà yêu chết mấy động tác nho nhỏ này của cậu, cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt, cố ý gợi cậu nói chuyện, “Chuyện đầu tư chờ tới khi đọc kịch bản rồi hẵng nói, dù sao thì đêm nay tụi mình cũng qua đó.”
Trâu Hàn lần này kiên quyết không để ý tới anh.
Đảo mắt đã tới đài truyền hình, Trâu Hàn dừng xe xong, đang cởi dây an toàn, Ngu Thành Hà bỗng nhiên lại gần hôn cậu một cái.
“Anh làm cái gì vậy??” Trâu Hàn sợ hết hồn.
Đài truyền hình là nơi nào?
Lỡ đâu bị người ta phát hiện rồi sao?
Ngu Thành Hà nhẹ nhàng xoa đầu cậu, “Ai biểu em không để ý tới anh.”
Trâu Hàn chưa từng thấy ai vô lý đến thế, còn đang nghĩ xem làm sao để đáp trả lại thì người của tổ tiết mục đã thấy xe bọn họ, tiến lên đón tiếp.
Trâu Hàn lập tức không nghĩ ngợi nữa, vội vàng nhảy xuống xe.
Người của tổ tiết mục muốn mở cửa xe giùm Ngu Thành Hà cũng bị cậu ngăn lại, tự mình kéo mở cửa ra.
Ngu Thành Hà nhịn cười khổ không tả được.
“Anh Ngu, mời qua bên này, phòng nghỉ của anh đã sắp xếp xong xuôi hết rồi.” Người của tổ tiết mục không hiểu ra sao, cũng không dám nhiều lời, mỉm cười đi trước dẫn đường.
Tổ tiết mục không ngốc, biết quan hệ giữa Ngu Thành Hà cùng Ông Tuyết Đình không hòa hợp như bề ngoài. Bọn họ không muốn đắc tội với ai, đành một bên phối hợp với Ông Tuyết Đình, một bên sắp xếp phòng nghỉ riêng cho Ngu Thành Hà.
Phí Lễ và trợ lý đã ở sẵn trong phòng, đang trò chuyện với mấy nhân viên bên tổ tiết mục.
“Sao rồi? Lộ đạo nói gì?” Vừa thấy Ngu Thành Hà đến, Phí Lễ liền cố ý hỏi anh trước mặt nhân viên công tác bên chương trình.
Ngu Thành Hà nói, “Chờ ghi hình xong em sẽ đi Lận Xuyên gặp ông ấy, đêm nay thử vai.”
“Nếu anh Ngu còn có chuyện khác phải làm thì chúng ta tranh thủ ghi hình càng sớm càng tốt.” Nhân viên công tác vội vàng tạm biệt.
Không đến hai phút sau, có người tới mời Ngu Thành Hà đi trang điểm.
“Trang điểm ở đâu?” Phí Lễ hỏi.
“Phòng hóa trang của chúng tôi ở ngay kế bên, rất gần.” Nhân viên công tác nói.
“Tất cả mọi người đều trang điểm ở phòng kế bên à?” Phí Lễ lại hỏi.
Nhân viên: “Phòng hóa trang của MC và khách mời là hai cái khác nhau, hôm nay bên khách mời có ít người, mặt anh Ngu lại không có khuyết điểm gì hết, trang điểm nhanh lắm.”
Ngu Thành Hà không dấu vết lắc đầu một cái, Phí Lễ nói, “Cảm ơn, nhưng mà không cần phiền mọi người đâu, bên chúng tôi có chuyên gia trang điểm rồi.”
Nhân viên công tác hiển nhiên không rõ uẩn khúc bên trong, chỉ hơi ngạc nhiên, cũng không cố gắng khuyên bảo gì mà rời đi luôn.
Sau đó, trong phòng nghỉ chỉ còn lại bốn người, Phí Lễ nhìn hai bên, chỉ về phía trợ lý, “Tiểu Duyên, em trang điểm cho Ngư Ngư đi.”
Bình thường tự Tiểu Duyên cũng không trang điểm nhiều, hôm nay ngược lại trang điểm theo phong cách nhẹ nhàng, nhưng cô nào dám trang điểm cho Ngu Thành Hà?
“Anh Phí, đổi người đi anh, em thiệt sự không biết trang điểm.” Trợ lý lắc đầu như trống bỏi.
Phí Lễ: “Em thấy trong mấy người đứng đây, ngoài em ra thì còn ai biết trang điểm?”
Trợ lý: “Em chỉ biết kẻ lông mày thôi á.”
“Kẻ lông mày thôi cũng được—”
“Thôi, khỏi trang điểm.” Ngu Thành Hà lắc đầu một cái, “Kiếm cái máy sấy tóc để anh Phí làm tóc giùm là được rồi.”
Phí Lễ không biết trang điểm, nhưng sấy một kiểu tóc đơn giản thì vẫn làm được.
Sấy xong nhìn đẹp trai hẳn ra, hắn không nhịn được mà tự khen mèo dài đuôi, “Sao nam để mặt mộc lên sân khấu mà vẫn đẹp trai như này chắc có mỗi nhà mình thôi chứ còn ai nữa?”
Ngu Thành Hà cố tình phá hắn, “Em nhớ là Đồng Mặc cũng từng để mặt mộc lên sân khấu mà?”
Trợ lý cười tươi như hoa, “Đúng rồi ó.”
Phí Lễ nói không nên lời, “Đúng cái quần á chứ đúng, dòng thứ ăn cây táo rào cây sung!”
Trâu Hàn giúp cô giải vây, “Nhưng Đồng Mặc đâu có đẹp trai bằng Ngư Ngư.”
Phí Lễ: “Thực ra thì ăn cây táo rào cây sung cũng không đáng trách như thế.”
Mấy người đang nói chuyện vui vẻ, MC lại đây gõ cửa, nói là muốn đối chiếu quy trình.
Phí Lễ nhìn cô ta đứng nói chuyện, lời trong tiếng ngoài đều ám chỉ muốn kêu Ông Tuyết Đình tới cùng đối chiếu, cười nói, “Ngư Ngư tụi tôi có một quyết định rất quan trọng, muốn công bố trong chương trình của mọi người, không biết có tiện không?”
MC nhất thời tỉnh táo hẳn lên, “Quyết định quan trọng gì?”
Phí Lễ bắt đầu nhử mồi, “Để tụi tôi xem quy trình trước đã, rồi coi coi có thời cơ nào thích hợp để công bố.”
MC lập tức ngồi xuống, cũng không nói chuyện Ông Tuyết Đình nữa, đưa quy trình tới, “Vậy chúng ta xem thử trước, mọi người coi coi khi nào thích hợp thì để điều chỉnh lại.”
Phí Lễ giả vờ giả vịt, “Thế bên Ông Tuyết Đình thì sao?”
“Tôi sẽ để những người khác theo đúng quy trình.” MC cười híp mắt nói, “Đương nhiên là bên anh Ngu đây quan trọng hơn.”
Vì thế, Ngu Thành Hà liền bắt đầu đối chiếu quy trình với MC.
Mãi đến khi còn hai mươi phút trước giờ ghi hình chính thức, hai người mới đối chiếu xong.
MC tha thiết ngóng trông nhìn Ngu Thành Hà.
Ngu Thành Hà khép kịch bản lại, “Thế thì tuyên bố ngay khi chương trình vừa bắt đầu đi, vừa hỗ trợ đề cao rating vừa tuyên bố sau này tôi sẽ không quay bất kỳ chương trình thực tế nào nữa.”