Surprise á hả??
Kinh hãi nghe còn tạm chấp nhận á!
Trâu Hàn nhất thời trợn tròn mắt.
Chẳng phải trước giờ bọn Thích Ca đến đều gọi điện báo trước sao?
Hơn nữa, sao ba người lại cùng đến thế này?
Ngay sau đó, Trâu Hàn lại nghĩ đến Ngu Thành Hà còn đang ngồi trong nhà.
Đúng rồi, không thể để bọn họ gặp Ngu Thành Hà được.
Tuy rằng cậu vốn định mang Ngu Thành Hà đi gặp Roy, nhưng không phải gặp trong tình huống như thế này. Huống chi, còn có Thích Ca với Lộc Nhất Bạch ở đây, bọn họ với Ngu Thành Hà mà thấy mặt nhau thì chẳng phải lộ hết sao?
Bây giờ Trâu Hàn đã không còn muốn gạt Ngu Thành Hà về bất kỳ chuyện gì của mình nữa rồi, nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để giải thích.
Nếu hôm nay lòi đuôi ở đây, vậy thì trông nhân phẩm của mình sẽ rất rất tệ cho mà coi.
Không được không được.
“Mọi người chờ chút.” Trâu Hàn trở tay định đóng cửa.
“Hàn Hàn, không phải người đến giao hàng hả?” Âm thanh của Ngu Thành Hà từ đằng sau vang lên.
Trâu Hàn: “…”
Cậu nhẹ nhàng buông tay, cửa mở ra.
Năm người đứng chặn ở cửa, hai mặt nhìn nhau, đều trợn tròn mắt.
Tình cảnh hơi bị lúng túng.
“Ha ha ha ha ha, chào buổi sáng, em trai yêu dấu.” Cuối cùng Roy là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc.
Thích Ca cùng Lộc Nhất Bạch liếc mắt nhìn nhau, “Chào buổi sáng, Hàn Hàn.”
Sở dĩ hai người bọn họ xuất hiện ở đây là vì tối hôm qua thấy tin Trâu Hàn cùng Ngu Thành Hà lên hot search, cảm thấy chuyện giữa hai người đã thành rồi. Kết quả sáng sớm nay nhận được cuộc gọi của Roy, bảo Trâu Hàn phủ nhận xem mắt thành công, giọng nói còn khàn khàn, không biết có phải mới khóc không.
Thích Ca cùng Lộc Nhất Bạch đương nhiên là lo lắng, thương lượng một hồi cảm thấy giấu hoài cũng không được, nên mới muốn đến hỏi thẳng mặt cho rõ.
Kết quả, vừa vào cửa liền thấy được một màn kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy. Sau khi xem đã mắt thì đều thầm chửi Roy nói chuyện vô căn cứ.
Người trưởng thành rồi, không biết giọng khàn khàn có rất nhiều khả năng khác nhau à?
Roy không nghĩ nhiều như thế, hắn chỉ nghĩ là sáng sớm Trâu Hàn ngại nên không thừa nhận mà thôi.
Loại chuyện mới đêm đầu tiên hẹn hò đã dẫn về nhà thế này, lấy da mặt mỏng dính của Trâu Hàn thì đúng là rất mất mặt.
Quan niệm về tìиɧ ɖu͙© của Roy rất cởi mở, thích nhau thì đương nhiên muốn làm chuyện tốt đẹp, chỉ đơn giản như vậy. Cho nên nhìn thấy Ngu Thành Hà ở trong nhà Trâu Hàn cũng không thấy tức giận gì mấy.
Hắn thậm chí còn cảm thấy, mình sắp xếp xem mắt giỏi quá đi mất, đúng là bàn tay thần thánh mà.
“Xin chào, Ngu tiên sinh.” Roy tiến lên, chủ động tự giới thiệu mình, “Tôi là anh trai của Hàn Hàn.”
Nếu hỏi ai hoang mang nhất, thì chắc chắn là Ngu Thành Hà.
Anh nhìn ra Trâu Hàn đến từ một gia đình có điều kiện, nhưng tuyệt đối không ngờ được vị anh trai ma quỷ của Trâu Hàn lại là Roy, càng không ngờ cậu quen biết Lộc Nhất Bạch cùng Thích Ca.
Nhưng tình huống hiện tại không cho Ngu Thành Hà nhiều thời gian để suy nghĩ, anh trai của Trâu Hàn đến rồi.
Anh chưa kịp chuẩn bị gì hết thì đã phải gặp mặt gia trưởng.
Ngu Thành Hà chỉ dùng mấy giây để tỉnh táo lại, lễ phép bắt tay Roy, “Chào anh hai. Xin lỗi, đáng lẽ ra phải đến cửa chào hỏi mọi người trước, nhưng do gần đây trên người có thương tích nên không tiện lắm, mong anh thông cảm.”
Trâu Hàn: “…”
Ủa sao kêu là ‘anh hai’ luôn rồi…?
Vậy chắc là không tức giận đâu hả…?
Roy không thích nghe mấy câu kiểu cách như thế, vốn định khoác tay lên vai Ngu Thành Hà, đưa tay ra mới phát hiện mình còn thấp hơn người ta một khúc, nhất thời hơi buồn bực, đành phải đổi sang vỗ vỗ vai anh, “Không sao, người một nhà cả, không cần phải nói lỗi này lỗi nọ. Nói tóm lại, cậu có thể ở bên Hàn Hàn là rất tốt rồi.”
Ngu Thành Hà nhìn Lộc Nhất Bạch một cái.
Lộc Nhất Bạch không nhận thấy ánh mắt của anh, chỉ cúi đầu lo nói chuyện với Thích Ca.
Ngu Thành Hà bất đắc dĩ, không còn cách nào khác đành phải nói với Roy, “Là vinh hạnh của em.”
“Cậu không cần khiêm tốn. Hàn Hàn thầm mến cậu đủ để nói rõ cậu rất xuất sắc. Ít nhất là rất xuất sắc trong mắt nó, như vậy là đủ rồi.” Cái miệng rộng của Roy quả nhiên không giữ được bí mật gì.
Trâu Hàn: “…”
Ánh mắt của Ngu Thành Hà lia tới ngay tắp lự.
Trâu Hàn vội vàng xoay người đi đóng cửa.
Roy nói xong, mới ý thức được nói như vậy có vẻ nâng Ngu Thành Hà lên cao quá, lập tức nghiêm túc nói, “Nhưng không cần biết trước đây thế nào, hiện tại hai đứa quen nhau, chính là mối quan hệ bình đẳng. Thằng em trai này của anh, anh nâng như trứng hứng như hoa, đứa nào dám bắt nạt nó thì anh đuổi đến chân trời góc biển cũng không tha cho, nghe rõ chưa?”
“Rõ.” Ngu Thành Hà lập tức tỏ thái độ, “Anh hai yên tâm, em thật sự rất thích Trâu Hàn, nhất định sẽ đối xử tốt với cậu ấy.”
Anh lặng lẽ nhìn qua Lộc Nhất Bạch một cái.
Lộc Nhất Bạch sờ sờ mũi.
Thực ra gần đây Phí Lễ đều báo cáo hành tung của Ngu Thành Hà cho hắn, hắn mỗi ngày ăn dưa hóng chuyện, đương nhiên biết Ngu Thành Hà đang ở trong nhà Trâu Hàn.
Hôm nay bị Roy hù một phát là vì cho rằng tối hôm qua hai người bọn họ say rượu loạn tính.
Dù sao, trong tình huống bình thường, Ngu Thành Hà sẽ không xuất hiện ở trung tâm mua sắm mà gắp thú. Thế nên Lộc Nhất Bạch cứ tưởng anh đã uống rượu.
Nếu thực sự là như vậy, Thích Ca chắc chắn sẽ tức giận, cho nên hai người mới vội vã chạy tới.
Bây giờ bị Ngu Thành Hà nhìn chằm chằm, Lộc Nhất Bạch mới nhận ra mình lo ăn dưa vui vẻ đến nỗi quên mất cảm nhận của bạn bè, quả thật có hơi thất đức.
“Trong giới giải trí cạnh tranh khốc liệt, Ngư Ngư có thể trở thành lưu lượng hàng đầu không chỉ nhờ vào thực lực, mà còn nhờ vào nhân phẩm nữa.” Lộc Nhất Bạch ôm vai Thích Ca, “Chúng tôi đều tin tưởng cậu ấy, đúng không 77?”
Thích Ca cười híp mắt nhìn Ngu Thành Hà, “Đúng vậy, tôi cũng đặc biệt hiểu rõ nhân phẩm của Ngu tiên sinh.”
Ngu Thành Hà nghĩ đến chuyện ngu ngốc hồi đó mình làm trước mặt Thích Ca, lập tức ủ rũ, nhanh gọn lẹ chuyển sang chủ đề khác, “Mọi người vào ngồi đi, đừng đứng nói chuyện.”
Trâu Hàn đóng kín cửa rồi quay lại, nhìn bên này lại nhìn bên kia, cứ thấy có chỗ nào sai sai.
Cả đám người ngồi xuống, tạm thời không có ai lên tiếng nói chuyện.
“À đúng rồi, để em đi cắt trái cây.” Ngu Thành Hà đứng lên, đi về phía nhà bếp.
Trâu Hàn lập tức đuổi theo, “Tay anh bị thương mà, để em làm.”
Ngu Thành Hà lấy trái cây từ trong tủ lạnh ra, Trâu Hàn ngạc nhiên, “Nhà em có trái cây từ hồi nào vậy?”
Ngu Thành Hà liếc cậu một cái, thở dài, “Em không bao giờ ăn trái cây à? Vậy em định cắt cho bọn họ cái gì?”
“Đó là… Bây giờ không nói chuyện đó.” Đối với tình huống hiện tại, Trâu Hàn hơi hoảng loạn, đầu óc rối bời, chỉ tâm tâm niệm niệm muốn giải thích với Ngu Thành Hà, “Cái kia, em thực sự không cố ý che giấu quan hệ giữa em với bọn Thích Ca, chỉ là… chỉ là…”
“Chỉ là không biết phải nói thế nào đúng không?” Ngu Thành Hà quay đầu nhìn cậu, “Nói ra thì có vẻ giống đang khoe giàu quá nhỉ?”
“Đúng rồi đúng rồi.” Trâu Hàn vội vã gật gật đầu.
Ngu Thành Hà đưa tay nhéo nhéo chóp mũi của cậu, “Chuyện giữa tụi mình, đợi lát nữa nói sau. Giờ em cắt trái cây trước, ứng phó với mọi người ngoài kia đi đã.”
Tay anh vừa mới cầm trái cây ướp lạnh, hơi lạnh.
Cảm giác lành lạnh đó chậm rãi xuyên qua chóp mũi rót vào đáy lòng cậu, tâm trạng sốt ruột do bí mật bị người đánh vỡ cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.
Cậu vén tay áo lên, mở vòi nước rửa trái cây.
Ngu Thành Hà ở bên cạnh nói, “Nếu đã gặp rồi, thì nói rõ với anh của em, để ảnh đừng sắp xếp cho em đi xem mắt nữa, được không?”
Trâu Hàn gật đầu, “Được.”
“À, với lại, Lộc Nhất Bạch và Thích Ca… sao em quen bọn họ vậy?” Ngu Thành Hà hỏi.
Trâu Hàn không nghĩ nhiều, “Em với 77 là bạn bè mười mấy năm rồi.”
Ngu Thành Hà: “…”
Ca này hơi khó à.
Trâu Hàn nghĩ tới không khí vi diệu giữa bọn họ khi nãy, đột nhiên ngẩng đầu hỏi, “Giữa các anh có chuyện gì hả?”
“Ừm.” Ngu Thành Hà đã nghĩ kỹ nên nói thế nào, “Em biết vụ Thích Ca với Lộc Nhất Bạch chia tay năm năm đúng không?”
Trâu Hàn đương nhiên biết.
Ngu Thành Hà thấy cậu gật đầu, tiếp tục nói, “Nói ngắn gọn. Hai người bọn họ tuy chia tay, nhưng Lộc Nhất Bạch vẫn còn nhớ thương Thích Ca. Năm ngoái ổng rốt cục không nhịn được nữa, quay đầu đi tìm người ta. Nhưng dù sao thì cũng chia tay mấy năm rồi, lại còn là Thích Ca chủ động đề nghị chia tay nữa, nên Lộc Nhất Bạch cũng không chắc Thích Ca có còn tình cảm với ổng hay không, nên ổng nhờ anh đi kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thích Ca. Em nghĩ xem, anh vừa là bạn ổng vừa là nhân viên của ổng, lúc đó anh cũng không có người mình thích. Anh em bạn bè đang cần giúp đỡ, sao anh có thể từ chối được, đúng không?”
Trâu Hàn ngẫm lại, tỏ vẻ đã hiểu, “Vậy anh làm sao để kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó?”
“Giả làʍ t̠ìиɦ nhân của Lộc Nhất Bạch, tởm chết đi được.” Ngu Thành Hà nhíu chặt lông mày, “Chỗ chết người là ổng vì muốn giữ mặt mũi với Thích Ca mà đổ hết mọi chuyện lên đầu anh, đặc biệt khốn nạn. Cho nên bây giờ Thích Ca thấy anh thì vẫn cảm thấy khó chịu.”
Trâu Hàn thực sự không thể tưởng tượng nổi cảnh anh đóng giả làʍ t̠ìиɦ nhân của Lộc Nhất Bạch là như thế nào. Cậu vừa ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt không tình nguyện của Ngu Thành Hà, không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ.
“Lộc Nhất Bạch nghĩ ra biện pháp ngu dữ thần luôn.” Trâu Hàn phun tào.
“Chứ gì nữa.” Ngu Thành Hà hùa theo, “Quá ngu, ngu chết đi được.”
Trâu Hàn để trái cây đã cắt xong vào đĩa, “Đi thôi, cắt xong rồi.”
Hai người bưng trái cây ra ngoài, mấy người ngồi với nhau, mỗi người có một tâm tư riêng, câu được câu không mà trò chuyện với nhau.
Sau khi ăn mấy miếng trái cây, Thích Ca và Lộc Nhất Bạch đứng dậy chào tạm biệt.
Trâu Hàn cùng Ngu Thành Hà đi ra tiễn, tới cửa liền chia ra làm hai nhóm.
Ngu Thành Hà cùng Lộc Nhất Bạch đứng một bên, Trâu Hàn với Thích Ca đứng một bên.
“Sao mày lại cho người ta vô nhà?” Thích Ca chỉ vừa mới biết hai người bọn họ ở cùng nhau.
“Ảnh cứu tao nên bị thương, phóng viên lại còn cắm chốt dưới nhà ảnh. Hết cách rồi nên tao phải cho ảnh về nhà tao thôi.” Trâu Hàn lựa trọng điểm để nói.
Thích Ca liếc mắt nhìn Ngu Thành Hà một cái, tâm tình hơi phức tạp, “Tên Ngu Thành Hà này đối xử với bạn bè rất tốt, nhưng tính cách hắn ta hơi ác liệt, mày đừng có tùy tiện để hắn ta lừa mày.”
Trâu Hàn cũng liếc Lộc Nhất Bạch một cái, thầm nghĩ: chồng mày cũng y chang thế chứ khác gì.
Hai người đứng đối mặt nhau vài giây, Trâu Hàn bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, “Hôm nay hai người bọn bây tới đây chi vậy?”
“Thì tại ông anh của mày đó, ổng nói mày bị Ngu Thành Hà bắt nạt.”
Thích Ca còn chưa nói hết, Trâu Hàn bỗng nhận ra điều không đúng, “Ê chờ cái.”
Hot search tối hôm qua, Lộc Nhất Bạch và Thích Ca chắc chắn đã nhận được tin tức.
Bọn họ đương nhiên biết mình không phải trợ lý của Ngu Thành Hà, hẳn là đã sớm biết mình đi cùng với Ngu Thành Hà rồi mà nhỉ?
Cũng đúng, làm gì có chuyện Phí Lễ không báo cáo cho Lộc Nhất Bạch?
“77,” Trâu Hàn trừng Thích Ca, “Mày không phải mới biết việc này đúng không?”
Thích Ca: “Mày nghe tao nói, hồi bữa tao nghe Ngu Thành Hà nói hắn có người hắn thích, nhưng tao không có biết người đó là mày.”
Lỗ tai Trâu Hàn nóng lên.
“Hồi hôm bữa tiệc kỷ niệm của công ty, anh mày sắp xếp cho mày đi xem mắt với hắn, chẳng phải mày không muốn đi sao?” Thích Ca tiếp tục nói, “Tối hôm qua là lần thứ hai ổng sắp xếp cho hai đứa bây gặp mặt, tao vốn phản đối…”
“Ê khoan khoan, tiệc kỷ niệm với tối hôm qua?” Trâu Hàn choáng váng, “Bữa kỉ niệm với tối hôm qua, đối tượng xem mắt mà anh của tao nói là, là Ngu Thành Hà hả??”
“Không phải hắn thì…” Thích Ca cũng ngớ ra, “…Mày tưởng là ai? Tối qua hai đứa tụi mày có gặp nhau cơ mà?”
Bọn tao không phải gặp kiểu đó ok!?
Trâu Hàn: “…”
“Chuyện gì xảy ra?” Thích Ca nhìn biểu cảm không ổn lắm của cậu, có hơi lo lắng.
“Không có chuyện gì.” Trâu Hàn lắc đầu một cái, quăng chuyện đó qua một bên mà nói chuyện với Thích Ca, trấn an y, “Chồng mày gọi mày kìa, mau đi đi.”
Thích Ca: “Mày không sao thiệt không?”
“Tao không sao thiệt.” Trâu Hàn đẩy y một cái, “Chỉ là hiểu lầm thôi.”
Thích Ca cùng Lộc Nhất Bạch rời đi, Ngu Thành Hà đi đến bên cạnh Trâu Hàn, “Sao không vui vậy? Cậu ta nói gì với em hả?”
“Hồi nãy Thích Ca nói, buổi tối hôm tổ chức tiệc kỷ niệm, bọn họ sắp xếp tụi mình xem mắt với nhau.” Trâu Hàn ngẩng đầu nhìn Ngu Thành Hà, “Với cả tối hôm qua, người bọn họ sắp xếp cho đi xem mắt cũng là hai đứa mình.”
Ngu Thành Hà cũng sửng sốt, lập tức nói, “Ủa thiệt á hả? Anh mà biết thì đã không từ chối…”
“Không phải thế.” Trâu Hàn nắm lấy Ngu Thành Hà, có chút sốt ruột nói, “Nếu đó là sự thật thì Lộ Nam kia là sao?”