Anti-Fan Số Một

Chương 26: Tôi có bệnh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm Trâu Hàn tỉnh lại phát hiện mình ngủ trên ghế sofa, có chút không phản ứng lại kịp.

Tầm mắt đảo một cái, nhìn thấy Ngu Thành Hà trên giường bệnh mới chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua.

Ngu Thành Hà vẫn còn ngủ, trên người chỉ đắp cái áo khoác tối qua Trâu Hàn đưa cho anh để che đầu.

Trâu Hàn cúi đầu xuống, phát hiện trên người mình đang được đắp kín chăn.

Này thật sự có hơi quá phận.

Dù Ngu Thành Hà thật sự không phải người tốt gì, nhưng tối qua anh cũng bị thương.

Làm gì có chuyện để bệnh nhân chịu lạnh, còn mình thì đắp kín chăn đi ngủ.

Huống chi, Ngu Thành Hà là vì cứu cậu nên mới bị thương.

Trâu Hàn vội vàng đứng dậy, đem chăn ôm tới đắp lên người Ngu Thành Hà.

Ngu Thành Hà rất cảnh giác, chăn vừa đắp xuống, anh liền giật giật, lập tức mở mắt tỉnh dậy.

Tầm mắt hai người đυ.ng nhau, Trâu Hàn có chút lúng túng, cứng đờ duy trì động tác đắp chăn.

“Trời sáng rồi.” Cuối cùng Ngu Thành Hà mở miệng trước, ngáp một cái.

Thanh âm của anh hơi khàn, không biết là do chưa tỉnh ngủ hay là do tối hôm qua ngủ không đắp chăn nên bị cảm.

“Ừm.” Trâu Hàn dừng một chút, hỏi anh. “Sao anh lại nhường chăn cho tôi? Anh mới là bệnh nhân.”

“Không phải tôi muốn vậy.” Ngu Thành Hà một tay chống ván giường ngồi dậy. “Tôi thấy nhiệt độ hơi thấp, sợ em bị cảm lạnh nên định chờ y tá tới rút kim thì hỏi xin một cái chăn. Ai biết mấy cổ không tới, tôi cũng buồn ngủ, chờ chờ một hồi liền ngủ mất.”

Anh trấn an Trâu Hàn, “Không có chuyện gì, thân thể của tôi khỏe mạnh, cũng không thấy lạnh.”

Bất kể nói thế nào, đã ngủ cả đêm ở phòng bệnh mà không chăm sóc tốt cho bệnh nhân, lại còn để bệnh nhân chăm sóc ngược lại mình, Trâu Hàn vẫn thấy ảo não. Nhưng cậu không biết làm sao để biểu đạt, liền theo bản năng nói. “Nhưng sao y tá không tới rút kim cho anh? Ai rút cho anh vậy, người đại diện của anh sao?”

“Có lẽ là quên.” Ngu Thành Hà không để ý chút nào, “Cũng do tôi không bấm chuông. Anh Phí phải giám sát bên truyền thông, sợ có người chụp được chuyện hôm qua, nếu bị tung ra lại có một đống chuyện phiền toái nữa, nên về công ty trước rồi.”

Trâu Hàn liếc mắt nhìn qua tay của anh, phát hiện trên mu bàn tay nổi lên một mảng xanh tím sưng phù, bên cạnh còn có vết máu.

Hiển nhiên là do anh tiện tay rút ra, một tay không có cách nào đè lại vết tiêm, nên mới bị tụ máu sưng lên. Cũng có thể do quá buồn ngủ, căn bản không nhìn thấy chỗ nào để mà đè lại.

Sao tự nhiên mình lại ngủ mất chứ?

Tự bản thân kiên quyết muốn ở lại, kết quả lại không làm tròn trách nhiệm chăm sóc bệnh nhân.

Tâm lý Trâu Hàn khó chịu, nhưng cậu giống như bỗng biến thành kẻ ăn nói vụng về, thậm chí đến câu xin lỗi cũng không nói được.

Càng ảo não, Trâu Hàn lại càng rối. Cậu giận đùng đùng nói, “Những y tá đó thật vô trách nhiệm, biết có bệnh nhân còn đang truyền dịch mà cũng không đến xem à? Trước khi ngủ cũng không đi kiểm tra phòng sao? Tôi phải đi phàn nàn bọn họ mới được.”

Cậu nói rồi liền quay người, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên cổ tay cậu.

“Thôi.” Ngu Thành Hà nói.

Trâu Hàn bị lạnh đến run lên, tâm tình không thể giải thích được mà càng tức giận hơn. “Anh đối xử với ai cũng tốt như vậy sao? Thánh nhân à?”

Ngu Thành Hà tựa như bị cảm xúc đột ngột của cậu dọa, anh sững ra một lúc.

Trâu Hàn thực sự hận không thể tự cho mình một cái tát.

Lúc nào cũng thế, từ đó tới giờ vẫn không thể học được cách biểu đạt tâm tình của mình, cứ làm cho mọi chuyện hỏng bét.

Với người lạ thì có thể ứng đối như thường, nhưng với người thân thì lại không biết cách nào để ở chung.

“Ngồi.” Cổ tay bị bàn tay lạnh lẽo nắm thật chặt.

Trâu Hàn mím môi, xoắn xuýt một hồi mới nghe lời ngồi xuống bên giường Ngu Thành Hà.

“Tôi không phải thánh nhân, chỉ là bất đắc dĩ.” Ngu Thành Hà không hề tức giận, ôn nhu giải thích rõ. “Em nghĩ xem, chúng ta trách cứ y tá xong, sau đó thì sao?”

Sau đó…

Trâu Hàn mặt ngơ ra. Bệnh viện này là bệnh viện tư nhân, thu phí rất cao, y tá không làm tròn trách nhiệm, đương nhiên là phải xử phạt, còn sau đó…

“Việc này nếu không truyền ra ngoài thì thôi, nếu bị truyền ra, blog marketing sẽ nói thế nào? Fan sẽ làm gì?” Ngu Thành Hà nhắc nhở.

Trâu Hàn suy nghĩ một chút. Blog marketing chắc chắn sẽ giật tít nói Ngu Thành Hà tính đại gia, hoặc khiển trách y tá bệnh viện. Mà fan Ngu Thành Hà, có lẽ sẽ công kích các y tá. Cậu từng bị fan Ngu Thành Hà công kích, cũng biết sức chiến đấu của bọn họ dữ dội đến cỡ nào.

Y tá có lẽ có làm việc thất trách, nhưng không đến nỗi bị cả cộng đồng mạng nhào vô chửi.

Không phải ai cũng có thể chịu được công kích của cộng đồng mạng.

“Huống chi, chúng ta không phải y tá, không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.” Ngu Thành Hà tiếp tục nói, “Nói không chừng là có chuyện gì bất ngờ.”

Trâu Hàn vừa định nói làm gì có gì bất ngờ, thì chợt nghĩ đến chuyện truyện mình viết bị bốc phốt, còn có chuyện acc clone của Ngu Thành Hà, liền im lặng ngậm miệng.

Ngu Thành Hà nói đúng, có rất nhiều chuyện chúng ta tự cho là nó như thế, thực ra lại khác xa so với sự thật.

“Với lại, em không có làm gì sai, đừng tự trách mình.” Ngu Thành Hà khẽ mỉm cười.

Trâu Hàn ngơ ngác nhìn anh.

Bị phát hiện rồi.

“Tôi bị thương, đây là chuyện của tôi, không có quan hệ gì tới em. Dù lúc đó tôi không ra tay thì Linh Linh cũng không phải là đối thủ của em.” Thái độ Ngu Thành Hà tốt tới không thể tốt hơn.

Trâu Hàn lập tức bị dời lực chú ý, “Linh Linh?”

“Chính là người tối hôm qua hành hung.” Ngu Thành Hà vẫn nắm lấy cổ tay Trâu Hàn, “Có muốn báo cảnh sát hay không, tôi nghe theo em.”

Tâm lý bực bội bị tia lạnh lẽo kia đè xuống từng chút một, Trâu Hàn dần dần tỉnh tóa lại, suy nghĩ một hồi, không trả lời mà hỏi lại. “Có phải anh quen biết cô ta không?”

Ngu Thành Hà gật gật đầu, “Thời điểm tôi quay phim “Nhật thực”, Linh Linh diễn một vai phụ trong đó. Khi đó tôi mới vào tổ, không hiểu giới giải trí thời đó cho lắm. Linh Linh tuy không nổi tiếng, nhưng đã ở trong giới một thời gian rồi, hiểu rất rõ mấy chuyện quy tắc trong sáng ngoài tối, cô ta dạy tôi rất nhiều thứ.”

Vậy ra đó đại khái là nguyên nhân cô ta muốn báo thù cho Chung Thiên Trạch nhưng lại không trực tiếp ra tay với Ngu Thành Hà.

Trâu Hàn lại hỏi, “Anh chắc chắn cô ta sẽ đến tìm anh?”

“80%.” Ngu Thành Hà trông gần như chắc chắn trăm phần trăm.

“Vậy thì thấy người rồi nói sau.” Trâu Hàn đã triệt để tỉnh táo lại, định đứng dậy mới để ý thấy Ngu Thành Hà vẫn luôn nắm tay mình.

Chỗ da dẻ lạnh lẽo bỗng chốc nóng rực lên, Trâu Hàn mặt không đổi sắc nhét cái tay kia vào trong chăn, dẫn tới một tiếng cười khẽ của Ngu Thành Hà.

Lỗ tai không hiểu sao hơi nóng lên, vừa lúc có người gõ cửa, Trâu Hàn vội vàng chạy đi mở cửa.

Phí Lễ cầm trong tay bữa sáng cùng vài vật dùng hàng ngày, nhìn thấy Trâu Hàn liền vô thức thẳng lưng lên. “Hàn Hàn, chào buổi sáng. Mấy thứ này cho cậu, tôi hỏi Tiểu Duyên rồi, mấy cái này đều là món cậu thích.”

Hắn cả đêm không ngủ, càng nghĩ càng thấy Trâu Hàn lợi hại. Nhìn hiền lành thế mà chỉ trong một tháng đã có thể khiến Ngu Thành Hà thần hồn điên đảo.

Phải biết với mị lực của Ngu Thành Hà, vô luận trong giới hay ngoài giới, người tỏ tình với anh nhiều không đếm xuể. Anh cũng không phải chưa từng nhìn thấy cảnh sắc đời người.

Người có thể làm cho anh trầm luân, không phải người đơn giản.

Quan trọng nhất là, nếu hai người thành đôi, Ngu Thành Hà chắc chắn sẽ tuyệt đối nghe lời Trâu Hàn a.

Người đại diện kim bài họ Phí nào đó nghĩ tới nghĩ lui, lấy lòng thì phải thừa lúc còn sớm, chỉ cần tạo mối quan hệ tốt với Trâu Hàn, còn sợ Ngu Thành Hà không nghe lời sao?

Cho nên hắn đặc biệt đi nghe ngóng sở thích của Trâu Hàn, sáng sớm liền đến đưa đồ ăn.

Đáng tiếc, Trâu Hàn nhìn Phí Lễ rõ ràng đang lấy lòng mình, cảnh giác lui về sau một bước dài, “Em không đói, cho anh Ngu đi.”

Cậu đưa toàn bộ cho Ngu Thành Hà.

Phí Lễ tiêu hóa một chút, tự động phiên dịch hành vi của Trâu Hàn thành quan tâm tới Ngu Thành Hà.

Xem ra cũng không hẳn là hoàn toàn đơn phương người ta, đây là chuyện tốt, Phí Lễ vui mừng nghĩ.

Một giây sau, hắn bỗng nhiên ý thức được, hắn đang kiên quyết phản đối Ngu Thành Hà nói chuyện yêu đương cơ mà, lập tức trở nên rối rắm.

Vui mừng cái quần á chứ vui!

“Anh Phí anh đứng ở cửa làm gì?” Ngu Thành Hà không hiểu, “Chỗ này là bệnh viện, ong bướm gì cũng không vô được đâu.”

Phí Lễ: “…”

Hắn đóng cửa lại, mạnh miệng. “Anh muốn nhìn mấy chị y tá xinh đẹp đó được không?”

“Nói tới y tá,” Trâu Hàn tiếp lời. “Tối qua y tá trực ban không tới rút kim cũng không kiểm tra phòng. Anh Phí anh có muốn đi hỏi chuyện gì xảy ra không?”

Hắn thấy trên mu bàn tay Ngu Thành Hà sưng nguyên một bọng máu, vẫn còn canh cánh trong lòng.

“À, tôi kêu các cô ấy không tới đó.” Phí Lễ thuận miệng nói.

Trâu Hàn sững sờ, “Tại sao?”

“Bởi vì tôi thấy cậu đang ngủ, sợ quấy rầy cậu ngủ.” Phí Lễ đương nhiên không dám nói chính mình đã nhìn thấy gì, muốn bán một cái nhân tình.

“Tôi cũng không phải bệnh nhân a.” Trâu Hàn lại bắt đầu rối rắm, cảm xúc hỗn loạn thật vất vả mới đè xuống được lại dâng lên, muốn kìm nén cũng không kìm nổi nữa. “Tại sao các anh lại chăm sóc tôi như thế này?”

Phí Lễ bất lực nhìn về phía Ngu Thành Hà.

Bà chủ tương lai trông có vẻ không dễ hầu hạ nha.

“Anh ra ngoài trước đi.” Đáy mắt Ngu Thành Hà chợt lóe lên vẻ lo âu, nói với Phí Lễ.

Phí Lễ cau mày, vẫn theo lời anh đi ra.

“Hàn Hàn, tới đây.” Ngu Thành Hà nhạy bén nhận thấy cảm xúc của Trâu Hàn không đúng lắm, vẫy vẫy tay với cậu.

“Chờ tôi một chút.” Trâu Hàn lần này không nghe lời, đi thẳng vào toilet khóa trái cửa lại.

Ngu Thành Hà chỉ có thể nghe thấy tiếng nước ào ào truyền đến từ bên trong.

Mười phút sau, Trâu Hàn kéo cửa đi ra, trên mặt toàn là nước, viền mắt có chút đỏ, tóc mái ẩm ướt dán vào trán, đôi mắt to trông như đã được rửa sạch sẽ, sáng bừng lạ thường.

“Xin lỗi anh, anh Phí.” Trâu Hàn trước tiên đi tới mở cửa, mời Phí Lễ vào, “Vừa nãy tâm trạng của em không tốt, giận chó đánh mèo lên anh.”

Phí Lễ không hiểu sao hơi hoảng loạn, hắn theo bản năng nhìn về phía Ngu Thành Hà.

Ngu Thành Hà luôn cảm thấy không được thích lắm, “Vừa nãy em làm gì trong đó thế?”

“Rửa mặt,” Trâu Hàn nói, “Mọi người không biết, tôi có bệnh.”

Phí Lễ: “…”

Ngu Thành Hà: “Là sao?”

“Bệnh sinh lý, tôi cũng không biết khi nào sẽ phát bệnh, cần phải một mình tỉnh táo lại.” Trâu Hàn cười cười, liền khôi phục thái độ ứng đối như trước, “Tối hôm qua liên lụy anh bị thương, kết quả các anh lại còn chăm sóc ngược lại tôi, tôi băn khoăn áy náy, phản ứng hơi quá khích. Còn nữa, cảm ơn các anh.”

Ngay cả Phí Lễ kinh nghiệm phong phú cũng chưa từng gặp phải tình huống này, hắn nhìn Ngu Thành Hà.

Ngu Thành Hà ra hiệu hắn đi ra ngoài trước.

Sau khi ra ngoài rồi, còn săn sóc đóng cửa lại giùm người ta, Phí Lễ mới hậu tri hậu giác ý thức được mình đi vào một chuyến, chưa nói được chữ nào đã bị đuổi ra lại.

Phí Lễ: “…”

Hắn lắc đầu một cái định đi qua chỗ khác để bình tĩnh lại, chợt nghe trong phòng bệnh truyền đến tiếng ca của Ngu Thành Hà.

“Đứa trẻ xinh đẹp, tặng cho em một đôi cánh dũng cảm…”

Không có tiếng nhạc đệm, âm thanh của Ngu Thành Hà càng thể hiện rõ sự thuần túy. Có lẽ do đêm qua thật sự hơi lạnh, giọng mũi rõ ràng, từng điểm từng điểm khàn khàn phảng phất như ngưng tụ thành thực chất, từng viên một lăn qua đầu quả tim.

Trâu Hàn ngơ ngác nhìn anh, không thể động đậy.

Một khúc cuối cùng, Ngu Thành Hà nhẹ giọng nói, “Tối hôm qua thấy em có vẻ rất thích bài hát này.”

“Đúng.” Trâu Hàn miễn cưỡng phun ra một chữ.

“Tâm tình tốt hơn chút nào không?” Ngu Thành Hà lại hỏi, sau đó không chờ Trâu Hàn trả lời, đã niệm câu hát. “Đứa trẻ xinh đẹp, không bao giờ muốn để em phải chịu thương tổn.”

Anh duỗi cái tay bị băng thành cái bánh chưng ra, khẽ vuốt qua đỉnh đầu Trâu Hàn, “Em là bạn nhỏ xinh đẹp nhất anh từng thấy.”

Hết chương 26Nếu các bạn không hình dung được thì truyền nước vào mu bàn tay là thế này:Còn nếu trong quá trình gỡ kim có bị gì đó thì nó sẽ bị tụ máu như này nhưng của Ngu Thành Hà thì ghê hơn: