Anti-Fan Số Một

Chương 23: Tiểu thiếu gia

Giang Lâm sắp điên rồi, gã nhìn hai bên một chút, đột nhiên vồ tới người thoạt nhìn dễ bắt nạt nhất là Trâu Hàn: “Tất cả là tại mày!”

Trâu Hàn: “…”

Người này thiệt không có não.

Cậu không né tránh, chờ Giang Lâm tự đưa tới cửa.

Mà Giang Lâm mới nhào tới được một nửa, Ngu Thành Hà bên cạnh đã ra… chân, một cước đạp Giang Lâm lăn ra đất.

“Rầm” một tiếng vang trầm thấp, Giang Lâm cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều lệch hết khỏi vị trí, mà Ngu Thành Hà còn đang lao tới, không chút do dự giơ nắm đấm lên.

“Ê, anh không quản sao?” Trong tình thế cấp bách, Giang Lâm gọi quản lí khách sạn. “Khách của anh bị đánh này!”

Ngu Thành Hà không chờ hắn trả lời, cười nói. “Khách hả? Bây giờ mày đã không còn là khách nữa rồi.”

“Bậy bạ!” Giang Lâm gào lên. “Tao là khách quý biểu diễn đêm nay, nếu tao mà có chuyện gì thì người mất mặt chính là Lộc Nhất Bạch.”

“Nói mày ngu đúng là không oan chỗ nào.” Ngu Thành Hà lắc đầu. “Cũng không nghĩ lại coi mày từng làm gì Thích tổng. Tao mà là mày thì trốn còn không kịp, nói gì tới biểu diễn. Mày thật sự cảm thấy Lộc tổng hết người rồi sao?”

Giang Lâm giật giật môi, kiên trì nói. “Mất tiết mục thì mất mặt chính là Tinh Phàm, mày thế nào cũng bị giận chó đánh mèo.”

Ngu Thành Hà nở nụ cười. “Tiết mục? Tao thay mày biểu diễn là được.”

Giang Lâm cười lạnh. “Mày thật sự tưởng mày lợi hại lắm chắc? Vừa nhảy vừa hát live, không dàn dựng không luyện tập mà đòi lên sân khấu á hả? Mày muốn ném mặt mũi đến thế thì tao không cản.”

Tâm lý gã vững hơn một tí, xem ra là thật sự cảm thấy Ngu Thành Hà không thể làm được.

Ngu Thành Hà gật gật đầu, “Như vậy xem ra tao không thể trực tiếp đánh mày tàn phế, phải giữ mày lại để mày xem tao biểu diễn mới được.”

Nắm đấm anh đặt tại cằm Giang Lâm, vừa chuẩn bị đánh, chợt quay đầu nhìn người không biết khi nào đã tới ngồi xổm bên cạnh mình. Anh nhìn Trâu Hàn mắt sáng long lanh, cười hỏi. “Hàn Hàn, em nói xem tôi nên đánh chỗ nào?”

Trâu Hàn mang tâm trạng hiếu kỳ muốn biết Giang Lâm đã câu dẫn Lộc Nhất Bạch thế nào, nên chạy tới hóng hớt.

Lúc này cũng không tiện trở mặt với Ngu Thành Hà, vì vậy cậu đem cơn giận trút hết lên người Giang Lâm. “Đánh chỗ nào cũng được, nhưng đừng đánh mặt. Cái mặt này rẻ tiền như vậy, anh làm hỏng thì bác sĩ giỏi nhất cũng không sửa nổi đâu.”

Ngu Thành Hà kinh ngạc liếc mắt nhìn Trâu Hàn, tâm trạng tốt vô cùng. “Thực ra, cái mặt này nhìn vậy thôi chứ có lợi lắm đó, da siêu siêu dày. Lớn lên thế này mà còn dám chém gió nói mình là đệ nhất mỹ nam tử của giới giải trí.”

Trâu Hàn rốt cuộc cũng nhớ ra người này là ai. Gã đóng vai đệ nhất mỹ nam tử của Tiên giới trong phim truyền hình đầu tiên Ngu Thành Hà đóng. Sau đó chắc là nghiện nên mỗi ngày đều đăng bản thảo* nói mình là đệ nhất mỹ nam tử giới giải trí.

*đăng bản thảo: viết bản thảo rồi gửi tới các đơn vị truyền thông như báo chí, blog marketing, để điều khiển dư luận.

Thời điểm Trâu Hàn tìm kiếm tin tức về Ngu Thành Hà, từng vô tình nhìn thấy.

Thế nhưng Giang Lâm hiện tại cùng Giang Lâm khi đó như hai người hoàn toàn khác nhau.

Giang Lâm bị Ngu Thành Hà đánh cho suýt hộc máu, gã liều mạng phản kháng.

Ngu Thành Hà không nương tay, nắm đấm của anh không chút lưu tình đánh xuống, không ngừng nện lên người Giang Lâm.

Chẳng mấy chốc, Giang Lâm đã đau đến không hét nổi, “Ngu Thành Hà, mày, mày, đừng đánh nữa. Mày là, minh tinh, nơi này còn, có, người ngoài…”

“Tao chưa nói cho mày nghe đúng không?” Ngu Thành Hà lạnh lùng nói. “Trước đây tao là lưu manh, tao thích nhất là đánh nhau.”

Giang Lâm: “…”

May là Ngu Thành Hà cũng không thật sự muốn dạy cho gã một bài học xương máu. Anh đứng lên, đá Giang Lâm một cái bay ra ngoài. “Nếu tao lại thấy mày vô lễ với người bên cạnh tao thì sẽ không đơn giản như lần này đâu.”

Giang Lâm nằm trên đất kêu rên thảm thiết, không dám hé miệng nói lời nào.

Ngu Thành Hà nếu đã tiếp nhận tiết mục biểu diễn của Giang Lâm thì đương nhiên phải đi chuẩn bị. Anh không có thời gian để ở lại đây lâu, liếc mắt nhìn quản lí khách sạn.

Quản lí rũ mắt. “Ngu tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt… vị khách này.”

Lúc này Ngu Thành Hà mới nhanh chân rời đi.

“Tiểu…”

Quản lí vừa mở miệng, điện thoại di động đã vang lên, hắn nhìn tên trên điện thoại, lập tức đứng thẳng người lên. “Sếp nhỏ… Tiểu thiếu gia đang ở đây, vâng.”

Chờ hắn cúp điện thoại, vừa nhìn qua đã thấy Trâu Hàn lặng lẽ trốn mất từ hồi nào rồi.

Quản lí: “…”

Hắn không thể làm gì khác hơn là gọi người đến đem hai người Giang, Lưu đi trước.

Không tới mấy phút, Roy nhanh chân tiến vào, nhìn sân thượng trống trơn, nhíu mày lại. “Hàn Hàn đâu?”

Quản lí: “Tiểu thiếu gia… chắc là đi xem tiết mục Ngu tiên sinh biểu diễn rồi.”

“Ngư tiên sinh?” Ủ rũ trên mặt Roy rớt sạch sành sanh, đôi mắt lập tức phát sáng.

Quản lí thấy hắn không biết Ngu Thành Hà, liền giới thiệu sơ lược một chút, đưa cho Roy xem video khi nãy đứng xa xa quay lại.

Roy nhìn thấy Trâu Hàn ngơ ngác đứng yên trong l*иg ngực Ngu Thành Hà, tắt video nói. “Tôi cũng đi xem thử.”

Quản lí: “Sếp nhỏ, thế Lưu Vĩ Đại…”

“Giam lại trước đi.” Roy không quay đầu lại rời đi.

Thế nhưng Trâu Hàn không thực sự đi xem Ngu Thành Hà, sau khi rời khỏi sân thượng, cậu liền nhận được cuộc điện thoại từ Thích Ca. “An Chi về rồi.”

Trâu Hàn vui mừng hết lớn.

Dư An Chi từng là người thực vật nằm trong bệnh viện suốt năm năm, sau khi tỉnh dậy hồi năm ngoái lại trốn tất cả mọi người mà bỏ đi một mình.

Một năm không gặp, người đàn ông từng ốm yếu xanh xao nay đã khỏe khoắn hơn chút, trên mặt hiện rõ nét dầm mưa dãi nắng, chỉ có sự ôn nhu khắc vào trong xương vẫn còn ở đó.

Một tiếng “Hàn Hàn” của hắn, khiến nước mắt Trâu Hàn suýt vỡ đê ào ra.

Dư An Chi ôm cậu một cái, rồi lập tức buông tay ra, cười nói. “Sao mày càng lớn lại càng mềm mại thế này?”

“Tao không thích cách diễn tả đó chút nào.” Trâu Hàn nhăn mũi phản đối, nhưng đáy mắt lại ngập tràn nỗi vui sướиɠ.

Nói chuyện với nhau được mấy câu, có người đến tìm Thích Ca, tiệc kỷ niệm đã bắt đầu.

“Chúng ta cũng đi xem đi.” Dư An Chi nói.

Trâu Hàn gật gật đầu, cùng Dư An Chi đi đến đại sảnh.

Trên đài, Lộc Nhất Bạch đang đọc diễn văn, không ai chú ý tới bọn họ. Trâu Hàn không ngồi vào chỗ, mà kéo Dư An Chi trốn trong góc phòng.

Dư An Chi hơi nghi hoặc. “Mày đang trốn ai?”

“Anh kế của tao.” Trâu Hàn giải thích sơ qua một chút. “Ổng muốn bắt tao đi xem mắt.”

Dư An Chi cười rộ lên. “Tao nhớ là ổng tốt với mày lắm mà.”

Trâu Hàn gật đầu, nói. “Nhưng mà tao thật sự không muốn đi xem mắt.”

Cậu chợt nhớ tới cái gì, nắm lấy cánh tay của Dư An Chi nói. “À đúng rồi, mày giúp tao đối phó với ổng được không?”

Dư An Chi: “Đối phó sao?”

Trâu Hàn: “Tụi mình giả vờ…”

“Không được.” Dư An Chi không chờ cậu nói xong, lập tức cự tuyệt.

Trâu Hàn sửng sốt.

“Tao đã có người tao thích.” Đôi mắt của Dư An Chi cong cong, như có tia sáng nhấp nháy.

“Cái gì?” Trâu Hàn không thể tin nổi.

“Mày không có nghe lầm đâu.” Dư An Chi hiểu rõ tâm trạng của cậu lúc này, mỉm cười lặp lại.

Trâu Hàn đột nhiên xoay đầu sang hướng khác, viền mắt ửng đỏ.

Dư An Chi từng có một người bạn trai, nhưng trong nhà không ủng hộ, cuối cùng khiến y phải nằm viện năm năm. Tên tra nam kia thì đã kết hôn với một người phụ nữ rồi.

Năm ngoái khi Dư An Chi rời đi, bọn họ ai cũng lo lắng khôn cùng.

Bây giờ nghe thấy tin này, trong phút chốc Trâu Hàn không thể nghĩ được gì, chỉ muốn khóc.

Dư An Chi nhẹ nhàng vỗ về lên vai Trâu Hàn, lại cười nói. “Có một anh đẹp trai đang nhìn trộm mày kìa.”

Trâu Hàn ổn định tâm tình, quay đầu muốn hỏi Dư An Chi về chuyện đối tượng kia. Ánh mắt cậu vô tình nhìn thuận theo ngón tay của y, phát hiện Ngu Thành Hà đang thật sự lên sân khấu.

Xung quanh sân khấu tối thui, chỉ có một ánh đèn rọi về phía trung tâm. Dưới ánh đèn, Ngu Thành Hà ôm cây đàn guitar ngồi trên một chiếc ghế cao, một chân đặt trên đất một chân cong lên. Anh thay một cái áo da ngắn đính thật nhiều đinh tán, phản xạ ra ánh sáng nhỏ vụn như ngôi sao đang nhấp nháy. Ngu Thành Hà cúi đầu gảy đàn giữa màn sao, đẹp trai đến nỗi không thể dời mắt.

Trâu Hàn tạm thời không để ý đến đối tượng của Dư An Chi nữa. Cậu nhớ Ngu Thành Hà debut với thân phận diễn viên. Trước đây anh từng hát nhạc đệm cho bộ phim truyền hình mà anh đóng vai chính, bị người trong nghề ngầm nói là đã qua chỉnh sửa, âm thanh khác biệt rất lớn. Trên mạng khi đó ai cũng chế nhạo anh.

Hôm nay, dưới tình huống không dàn dựng không luyện tập tiết mục, anh ta vậy mà thật sự dám lên sân khấu.

Muốn ăn chửi à?

Trâu Hàn móc điện thoại ra theo thói quen, bấm quay Ngu Thành Hà.

Lúc hát lên, Trâu Hàn sửng sốt một chút. Bài hát này tên là ⟪ Fly ⟫, là một ca khúc có nguồn gốc từ ban nhạc nước ngoài. Độ kêu gọi không lớn, nhưng Trâu Hàn rất thích, từng replay bài này rất nhiều lần.

Không ngờ Ngu Thành Hà thế mà cũng biết.

“Đứa trẻ xinh đẹp, tặng cho em một đôi cánh dũng cảm, bay qua ngọn núi cao kia, phía trước có một dòng sông ngũ sắc…”

Ngu Thành Hà vừa mở miệng, Trâu Hàn liền càng kinh ngạc hơn, anh ta thậm chí còn dịch thẳng ca từ sang tiếng Trung.

Giọng của Ngu Thành Hà khá trầm, lúc nói chuyện thì có biệt danh “loa siêu trầm”, bây giờ anh cố tình đè giọng xuống, âm sắc hơi khàn, dịu dàng nhẹ nhàng đến mức xương cốt cũng phải nhũn ra.

Trâu Hàn ngơ ngác nhìn người trên màn hình, cảm giác như có thứ gì khẽ lướt qua đầu tim, gây nên từng đợt từng đợt run rẩy.

“Hát rất tốt nha.” Dư An Chi bỗng nói. “Không ngờ Ngu Thành Hà còn biết hát.”

Tay Trâu Hàn trượt một phát, nghiêng đầu nhìn y. “Mày biết hắn ta?”

“Có xem phim hắn đóng.” Dư An Chi dừng một chút, hơi nghi hoặc, “Nếu tao nhớ không nhầm thì hồi đó mày nói mày không thích giới giải trí mà, sao giờ…”

“Tao ghét hắn ta.” Trâu Hàn hếch hếch cằm về phía Ngu Thành Hà, “Tao đang đợi hắn ta lạc điệu, sau đó…”

Trâu Hàn đột nhiên khựng lại, thầm nghĩ nguy hiểm thật, suýt nữa thì bại lộ rồi.

Cậu ho nhẹ một tiếng, hời hợt nói tiếp. “Sau đó cười nhạo hắn.”

Dư An Chi: “…”

Sao cứ thấy lạ lạ chỗ nào nhể.

“Hắn ta có bị lạc điệu không?” Trâu Hàn lại hỏi.

Dư An Chi nhớ Trâu Hàn đó giờ không bao giờ hát đúng điệu, nên đùa một câu. “Lạc đó.”

Trâu Hàn hài lòng, còn định nói gì đó nữa, bỗng dừng động tác lại, hai mắt trợn to.

Trên sân khấu, Ngu Thành Hà thả guitar xuống đứng lên, búng tay.

“Xoạt” một tiếng, tất cả đèn đồng thời sáng lên, chiếu lên ban nhạc đã chờ sẵn đằng sau.

Ngu Thành Hà cởϊ áσ khoác ném qua một bên sân khấu, lộ ra áo thun không tay đen bên trong, cùng cơ bắp đẹp đẽ trên cánh tay.

Dưới đài toàn là tiếng hét cùng tiếng huýt gió rạo rực.

Ngu Thành Hà sải chân*, bước chân dài rộng, vài bước đi đến sau dàn trống.

*nguyên văn là “一个k” nhưng tui không biết nó nghĩa là gì.

“Thùng!” Khi tiếng trống đầu tiên vang lên, âm nhạc tiến vào đoạn điệp khúc sục sôi, ban nhạc và Ngu Thành Hà hiểu ý phối hợp chặt chẽ, lập tức khiến bầu không khí nổ tung.

Toàn sảnh trở nên nóng bỏng điên cuồng.

Trâu Hàn bị chấn động đến mức cả đầu lẫn tim đều choáng váng, đến khi ca khúc kết thúc mới bình tĩnh lại được.

Vãi lúa.

Trâu Hàn bực tức phun tào, ấn nút ngừng quay.

“Sao không quay tiếp?” Dư An Chi thấy, không hiểu vì sao.

“Chỉ cần quay khúc hắn lạc điệu là được.” Trâu Hàn nói.

Chỉ như vậy thôi cũng phải cắt nối biên tập rồi mới đăng lên được, nếu không đám fan cuồng của hắn lại chả điên lên?

Dư An Chi: “…”

Có nên nói cho nó biết là thiệt ra Ngu Thành Hà không hề lạc điệu không nhỉ?

Y còn chưa kịp nói gì, Trâu Hàn đã xoay người. “Tao không xem nữa.”

Dư An Chi đuổi theo Trâu Hàn, trước khi đi thoáng nhìn qua sân khấu, phát hiện Ngu Thành Hà cũng đang nhìn về phía bọn họ, ánh mắt u ám, bộ dạng hung dữ.

Thật sự có thù oán với nhau à?

Ngu Thành Hà vẫn chưa ý thức được ánh mắt của mình nhìn ra sao, mãi đến tận khi biểu diễn xong, thành viên ban nhạc tới ôm anh, trêu ghẹo nói. “Vừa nãy có chuyện gì vậy? Sao nhìn như bị cắm sừng thế?”

(nguyên văn là màu xanh, pretty much same thing)

“Cắm sừng á?” Ngu Thành Hà buồn cười. “Sao có thể?”

“Tui thấy, một cậu nhóc dễ thương, nhìn lén ông.” Tiếng Trung của tay chơi bass không tốt lắm, hơi ngắc ngứ.

Lúc này Ngu Thành Hà mới hiểu bọn họ đang nói cái gì, hẳn nhiên là hiểu lầm, cũng không giải thích. “Lâu rồi không tụ tập, chờ tôi đi chào trợ lý với đại diện cái, rồi đi chỗ khác nói chuyện.”

Đẩy mở cửa phòng nghỉ, Ngu Thành Hà liền nhận ra sắc mặt của mọi người không đúng lắm.

Đây là phòng nghỉ chuyên dụng của anh, tất cả đều là người một nhà.

“Có chuyện gì?” Ngu Thành Hà hỏi thẳng.

“Tặng.” Phí Lễ hiếm khi bận chính trang ôm một bó hoa hồng đưa cho Ngu Thành Hà.

Ngu Thành Hà nhanh chóng lùi về sau. “Anh cuối cùng cũng cong hả? Đừng có tìm em.”

“Mày cút!” Phí Lễ ghét bỏ nhìn anh một cái, “Anh có cong cũng không tìm chú mày, đây là tiểu thiếu gia của khách sạn Hi Á đưa cho mày.”

Biểu tình Ngu Thành Hà vô cùng đặc sắc. “Anh nói ai cơ?”

“Tiểu thiếu gia của khách sạn Hi Á.” Phí Lễ lặp lại từng chữ một, xác định anh không nghe sai.

“Em chỉ biết là khách sạn Hi Á có một ông chủ nhỏ, giờ lòi đâu ra thêm một tiểu thiếu gia vậy?” Ngu Thành Hà quét mắt nhìn trợ lý mặt hóng hớt, càng buồn bực.

Phí Lễ buông tay, “Không biết, nhưng tiểu thiếu gia người ta tặng hoa cho chú mày, còn mời chú mày dùng bữa tối dưới ánh nến đấy.”

Ngu Thành Hà đương nhiên không đáp ứng. “Anh đổi nghề làm tú ông hồi nào vậy?”

“Không phải, là boss Lộc cũng đồng ý vụ này.” Phí Lễ vô cùng hưng phấn.

Hắn không lo Ngu Thành Hà bị bắt nạt. Chỉ cần Lộc Nhất Bạch không đứng về phía Ngu Thành Hà là hắn vui rồi.

Ngu Thành Hà: “…”