Kế Phụ

Chương 41: Ông đây muốn theo đuổi người phụ nữ của mình

Một người đàn ông như Chu Hậu Đông lại bị chuốc thuốc rồi cưỡиɠ ɠiαи, nói ra có lẽ sẽ không ai tin, nhưng nề hà anh lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm bên một người phụ nữ, hôm qua cuối cùng có xảy ra quan hệ tìиɧ ɖu͙© hay không, anh có đập vỡ đầu cũng không nhớ nổi.

Người phụ nữ trước mặt khóc than từng tiếng, dáng vẻ đáng thương khiến anh ghê tởm, anh dùng một chân đá cô ta xuống giường, hung ác chỉ vào cô ta rồi nói: “Tối hôm qua có phải cô chuốc thuốc tôi không.”

Vành mắt Cốc Liên đỏ lên vì khóc, cô chùi nước mắt: “Anh Đông, em thật sự quá yêu anh.”

“Cô đúng là ghê tởm mà.” Chu Hậu Đông chưa từng ghét một người phụ nữ nào như vậy.

Anh mặc qυầи ɭóŧ vào, xuống giường, giờ này trời vẫn còn tối, không cần biết bên ngoài có người không, anh túm lấy Cốc Liên rồi ném cô ta ra ngoài, kèm theo cả đồ của cô ta.

Chu Hậu Đông ghét Cốc Liên từ tận đáy lòng, sớm muộn gì anh cũng sẽ trừng trị loại đàn bà này, nhưng trước mắt chuyện quan trọng nhất là nhanh chóng về nhà gặp An Dịch.

Chuyện xảy ra tối hôm qua đã chôn xuống một qủa bom hẹn giờ, khi nào sẽ nổ, còn phải xem tâm trạng của Cốc Liên.

Dưới tính huống An Dịch không thông báo cho người đàn ông, cô tới thành phố phía Nam, cũng dừng lại hết tất cả chương trình học của học kỳ I lớp 12, cô muốn tập trung học múa, người đàn ông cũng không biết cô tạm nghỉ học, nếu như biết, có lẽ hôm nay cô đã bị đưa về.

Chu Hậu Đông định hôm nay sẽ về, nhưng lại bị việc đột xuất trong quân đội làm trì hoãn, anh kéo dài một ngày, ngày hôm sau, cấp trên tìm anh nói chuyện, trực tiếp hạ mệnh lệnh cho anh, trong hai tháng không được rời khỏi quân đội.

Quyết định máu lạnh này đã hoàn toàn chặt đứt ý định về nhà của Chu Hậu Đông, anh bất đắc dĩ phải thỏa hiệp, nhưng bên cô gái lại không thể nhân nhượng được, mỗi ngày anh đều điên cuồng gọi điện cho cô, gửi tin nhắn, nhưng vĩnh viễn ở trong trạng thái tắt máy.

An Dịch cố ý chặn tin nhắn của người đàn ông, cô nghĩ nếu mình không để ý tới anh nữa, anh nhất định sẽ chịu không nổi chạy tới, đáng tiếc lần này cô sai rồi, suốt hai tháng cô cũng không thấy bóng dáng người đàn ông đâu.

Người đàn ông nhẫn tâm như thế, trong lòng An Dịch bắt đầu nghi ngờ vớ vẩn, anh sẽ không dây dưa với người phụ nữ khác chứ, nhớ lại bông sen trắng ngày đó, cô nghĩ thôi đã sợ.

Quả nhiên, lúc nghỉ hè xong sắp khai giảng, chuyện gây chấn động cả nhà đã xảy ra.

An Cầm Lệ thành thật đợi ở nhà nhận được cuộc gọi từ một người phụ nữ xa lạ, cô ta nói mình đã mang thai con của Chu Hậu Đông, đã được hai tháng rồi, còn bảo An Cầm Lệ nhanh chóng ly hôn.

An Cầm Lệ kết hôn mấy năm nay, tính khí đã kiềm lại không ít, bỗng nhiên có người nói với cô chồng cô nɠɵạı ŧìиɧ, cô đâu có tin được, lập tức cậy mạnh mắng lại.

Kế hoạch Cốc Liên tỉ mỉ bày ra, sao có thể sẽ bị An Cầm Lệ mắng vài câu là có thể bại trận, cô bắt đầu đe dọa: “Nếu cô không ly hôn, vậy chức vị của anh Đông sẽ không giữ nổi nữa, cô tự xem rồi xử lý đi!”

“Cô cho rằng cô doạ tôi sợ…Này! Con đ* này.” An Cầm Lệ mắng chửi ồn ào, gương mặt đã vặn vẹo vì tức giận.

Đầu bên kia cúp máy, An Cầm Lệ càng nổi giận, cô gọi lại, vẫn tắt máy, không còn cách nào, cô đành phải gọi điện cho Chu Hậu Đông.

Chu Hậu Đông nhận được điện thoại, nghe An Cầm Lệ nói có người uy hϊếp cô ly hôn, hơn nữa đối phương còn mang thai, anh cũng đần ra, sao anh lại không biết là có ai mang thai.

Tìm tòi trong đầu một lần, mục tiêu liền tỏa định, chỉ có ả đàn bà ghê tởm Cốc Liên kia thôi.

Anh cúp điện thoại, lập tức đi tìm Cốc Liên, không ngờ ả ta đã gửi tin nhắn cho anh, là mấy tấm hình, ảnh nude của hai người với cả một tấm ảnh chứng minh mang thai.

Chu Hậu Đông nhìn mấy thứ này, anh cảm thấy mình ngu vãi, trước tiên xoá hết đi, hơn nữa gọi điện cho cô ta.

Ả đàn bà Cốc Liên này nham hiểm xảo quyệt, trong điện thoại cô ta uy hϊếp anh, cũng yêu cầu anh phải ly hôn sau đó cưới cô ta.

Chu Hậu Đông sao có thể làm như mong muốn của cô ta, anh chửi rủa một trận, nhưng ả đàn bà kia thế mà lại cúp máy luôn.

Cảm giác bất lực lập tức bao phủ cả người, đây là lần đầu tiên Chu Hậu Đông không biết nên làm gì bây giờ, trong lòng càng lo lắng hơn là, nếu cô gái biết có thể sẽ rời xa anh vĩnh viễn hay không.

Khi An Dịch biết được tin Chu Hậu Đông nɠɵạı ŧìиɧ từ miệng An Cầm Lệ, trái tim cô như rơi xuống địa ngục, chưa bao giờ đau đớn như vậy, cô vịn giường khó có thể đứng thẳng được, hít thở khó khăn, điện thoại đã sớm trượt khỏi bàn tay rơi xuống đất, không biết từ lúc nào nước mắt đã chảy xuống.

Thì ra tất cả bọn đàn ông đều không kiểm soát được nửa người dưới của mình, như Triệu Tiệp, như Quảng Đào, tới cả Chu Hậu Đông cũng vậy, người cô yêu sâu đậm, rõ ràng đã thề sẽ không xằng bậy ở quân đội, nhưng giờ lại nuốt lời, quả nhiên đàn ông nói không lời nào là thật.

An Dịch thề, khi anh tới tìm cô, cô nhất định sẽ cắt thứ của nợ đó, người đàn ông đáng chết, thích lên giường như vậy, loại đàn bà gì cũng có thể mang lên giường được.

Khi Chu Hậu Đông biết An Dịch đã nghe chuyện gièm pha của mình rồi, anh bèn đứng ngồi không yên, còn quan tâm quân hàm cái mẹ gì nữa, ông đây muốn theo đuổi người phụ nữ của mình, đêm đó anh liền lái xe rời khỏi quân đội.

An Dịch chưa từng trải qua cảm giác nản lòng thoái chí thế này, quá khó để chấp nhận, cô buồn rầu nhốt mình trong phòng ngủ, không nhận điện thoại của cô giáo, cũng không đi học, Liễu Họa tới tìm cô, cô trông ốm yếu và xanh xao, dường như tất cả đối với cô mà nói cũng không quan trọng như vậy.

“Em làm sao vậy, An Dịch, không học múa nữa đúng không?” Liễu Họa rất là nghiêm túc.

“Không phải đâu cô, em thấy khó chịu.” An Dịch ho khan vài tiếng.

“Bị bệnh hả?” Liễu Họa duỗi tay sờ trán An Dịch.

“Em không sao đâu cô, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì, đừng có dông dài, mau nói đi.”

An Dịch đối diện với ánh mắt của Liễu Họa, cô nói: “Cô ơi, cô nói xem đàn ông là giống loài gì vậy.”

“Sao lại hỏi vấn đề này, sao thế? Em và cậu bạn trai kia chia tay hả.”

“Cô cứ trả lời trước đi.”

Liễu Họa chưa từng nói về đàn ông với cô học trò này của mình, cô suy nghĩ một lát, mới trả lời: “Đàn ông đều là động vật đơn bào, rất đơn giản, lúc yêu em thì sôi nổi rầm rộ, khi hết yêu rồi thì dù là một ánh mắt cũng sẽ không cho em.”

“Thật sao?” An Dịch nghĩ tới Chu Hậu Đông, anh cũng không giống như vậy.

“Em đừng vội không tin, một ngày nào đó em sẽ hiểu lời cô nói.”

An Dịch muốn nói lại thôi, cô nhìn chằm chằm bình hoa trên bàn, trong đầu hiện lên bóng dáng của người đàn ông.

“An Dịch, hình như có người gõ cửa.” Vào lúc An Dịch đang sững sờ, Liễu Họa nghe thấy một chuỗi tiếp đập cửa dồn dập.