Cô gái vẫn luôn dùng chân cọ xát anh, cho dù khả năng kiềm chế của Chu Hậu Đông có mạnh hơn nữa thì cũng không nín được, anh nhân lúc lên món bèn trừng mắt liếc nhìn cô một cái, thứ dâʍ đãиɠ này, có bản lĩnh quyến rũ anh thì đừng có trách đêm nay anh trừng phạt cô.
“Anh Quảng Đào, sườn cừu nhà hàng làm rất ngon, anh nếm thử đi.” Vẻ mặt của An Dịch rất tự nhiên, trong lúc cắt sườn cừu cho Quảng Đào thì ngón chân cũng mò lên phía trên theo bắp chân.
Cô gái lại bắt đầu xum xoe rồi đấy, Chu Hậu Đông tự mình cắt một miếng rồi nhét vào trong miệng, chưa nhai kĩ đã nuốt xuống, anh bị cô trêu chọc, nhưng không thể phát tiết, đành phải bù đắp bằng thức ăn vậy.
“Anh Quảng Đào, anh thử món vịt nướng này đi, cũng ngon phết đấy.” An Dịch lại tìm đường chết lần nữa với việc gắp một miếng thịt vịt vào chén Quảng Đào.
Chu Hậu Đông với tư cách là một người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi, sẽ không lộ vui buồn ra trên mặt, anh dùng răng cắn thịt dê dai nhách, cách nhai rất chi là thô bạo.
An Dịch với ngón chân lên cao ơi là cao, đã lên tới dưới đũng quần, cô gợϊ ȶìиᏂ chọt nó vài cái, thứ đó cứng rắn khiến cô sợ ngây người, thì ra người đàn ông đã có cảm giác từ lâu, cô cười to ở trong lòng, rút chân về, mang giày cao gót vào.
Chu Hậu Đông ăn một miếng sườn cừu, lại gọi nhân viên phục vụ bưng lên thêm một đĩa, vô cùng khô nóng, trạng thái cương cứng dưới háng phải đợi một khoảng thời gian rất lâu mới mềm xuống lại.
“Quảng Đào, ngày mai chuẩn bị về sao?” Trên bàn cơm An Cầm Lệ rất ít nói chuyện, cô lơ đãng hỏi, dẫn đề tài đến trên người Quảng Đào.
“Đúng vậy, thứ hai còn phải đi học, ngày mai em phải về rồi.” Quảng Đào trả lời đúng sự thật.
“Ngày mai để chị lái xe đưa em về nhà.” An Cầm Lệ nắm ly rượu vang đỏ, khẽ đong đưa, cô nhìn về phía chàng trai, đôi môi đỏ thẫm ngậm miệng ly.
“Chị đưa em về là do chị muốn về nhà nhỉ?” Quảng Đào sảng khoái cười, nhưng trong nụ cười lại mang theo sự xấu hổ.
Ra khỏi nhà hàng thì đã khuya, An Dịch ăn nhiều món mặn quá nên có chút khát nước, cô tìm ra được một chai nước suối ở trong xe, đưa lên miệng uống một hớp, ở miệng bình có mùi của người đàn ông, mùi giống đực rất nồng đậm.
“Chết tiệt!” Chu Hậu Đông thầm mắng, đồ đ* nhỏ quá da^ʍ cmn đãng, chai nước này đã để mấy ngày rồi mà vẫn dám uống.
Về đến nhà rồi, khi còn chưa xuống xe, không biết An Dịch có phải cố ý không, cô nói mình quên túi ở nhà hàng, phải quay lại một chuyến.
Chu Hậu Đông không nói gì, An Cầm Lệ lại mất hứng, nói trí nhớ của cô để đâu vậy hả, quên đông quên tây.
An Dịch căn bản không quan tâm tới An Cầm Lệ, cô lên xe, Chu Hậu Đông liền khởi động xe chạy đi.
“Cố tình sao?” Chu Hậu Đông nắm tay lái, anh quay đầu nói.
“Ai cố tình chứ? Ba lô thật sự để quên ở nhà hàng mà.” An Dịch nhìn xe đã chạy đi xa, cô lớn mật nắm đùi người đàn ông xoa bóp.
“Tôi thấy em đúng là thiếu làm mà, tối hôm qua vẫn chưa thỏa mãn hở?” Chu Hậu Đông bị sờ đến nỗi hít thở thô nặng, bị trêu chọc thật sự không dễ chịu, đồ đ* nhỏ không bị hung hăng đâm thì hoàn toàn sẽ không thỏa mãn mà.
“Chú mau lái xe cẩn thận vào.” An Dịch chẳng những có lá gan lớn, bàn tay bao bọc xoa nắn đũng quần người đàn ông, dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn lại cứng lên lần nữa, khiến quần tây phồng lên một bọc lớn, bàn tay cũng không bọc được, nhớ lại tư vị dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông, cô đói khát nuốt nước miếng.
“Muốn ăn sao?” Chu Hậu Đông rất muốn, đũng quần căng cứng khó chịu, mã mắt đã chảy ra nước.
An Dịch đổi chỗ vào giữa hai chân người đàn ông, vì không làm ảnh hưởng đến việc lái xe nên cô chủ động quỳ gối xuống, cô khom lưng uốn gối phục tùng ở dưới háng người đàn ông, dáng vẻ ti tiện này đã vô cùng lấy lòng Chu Hậu Đông.
“Chú Chu, cứng quá đi! Đũng quần sắp bị căng rách rồi.” An Dịch không nói lời thừa thêm nữa, cô cởi đai lưng xuống, kéo ba tuya xuống luôn, trong quần tây là chiếc qυầи ɭóŧ màu đen, cô đưa mũi tới ngửi, mùi vị tanh tưởi nồng nặc phả ra.
“Liếʍ đi!” Dáng vẻ Chu Hậu Đông cứ như sói đói, anh gấp gáp ra lệnh.
An Dịch chẳng nói chẳng rằng chúi người xuống giữa hai chân người đàn ông, mùi vị tanh tưởi càng nặng hơn, cô vươn đầu lưỡi bao bọc mặt dưới của dươиɠ ѵậŧ rồi bắt đầu liếʍ, nước miếng từ từ thấm ướt qυầи ɭóŧ màu đen, mùi vị tanh tưởi tràn ngập khoang miệng, nhưng lần này cô lại không cảm thấy ghê tởm.
“Xít!” Chu Hậu Đông luôn thích dùng từ ngữ thô tục để nhục nhã cô gái, anh dừng sức ưỡn hông về phía trước, dươиɠ ѵậŧ cương cứng cũng đẩy về phía trước theo.
Dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông lớn tuổi nóng hầm hập, qυყ đầυ đâm vào môi, mã mắt chảy ra chất nhầy dính đầy miệng, An Dịch há miệng, hai tay cầm chuôi thân to khỏe, bựa lưỡi ma sát ở trên qυყ đầυ, miệng toàn là vị tanh tưởi nồng đậm, cô cực kỳ giống một người đàn bà phóng túng dâʍ ɭσạи đê tiện, đầu lưỡi phun ra nuốt vào càn quét quanh qυყ đầυ, kỹ năng khẩu giao đã tiến bộ khiến người đàn ông đang lái xe phải lên tiếng gầm nhẹ.
“Ngậm sâu hơn một chút.” Cô gái phục tùng ở dưới háng liếʍ dươиɠ ѵậŧ anh, Chu Hậu Đông không nhịn được nâng mông lên nhét vào khoang miệng, khoang miệng chật hẹp khiến anh không thể tập trung lái xe, cơ bắp trên bụng đều căng cứng, da gà trên người nổi hết lên, anh thở hổn hển, đi qua một đám người nhưng không ai nhìn thấy hai người trong xe đang tằng tịu với nhau.
An Dịch ngẩng đầu lên, tuỳ tiện cười, dáng vẻ kia khiến người ta thấy nổi giận, tiểu yêu tinh quyến rũ người này thật thiếu nện mà, cô nắm chuôi thân tím đen rồi nuốt vào, đầu lưỡi vừa lướt vòng quanh mã mắt vừa khảy, khoang miệng tiết ra một lượng nước bọt lớn, dần dần tăng nhanh tần suất khẩu giao, qυყ đầυ no đủ phình ra tròn trịa, nuốt “Ừng ực ừng ực” tuyết tiền liệt dịch mã mắt tiết ra xuống.
Chu Hậu Đông không nhịn được ưỡn eo lay động, khoang miệng của cô gái căng đến mức tận cùng, anh chưa từng được khẩu giao thế này, linh hồn của cô gái trẻ tuổi luôn có thể phát hiện ra những điều bất ngờ, có lẽ đám đàn ông đang độ tuổi ba mươi cũng không trốn khỏi được sự cám dỗ, e rằng cô gái chính là cửa âm phủ của anh.
“Ưm… Nhiều nước quá…” Cái miệng nhỏ của An Dịch bị đâm, chất lỏng sền sệt không nhịn được liền phun ra, bởi vì do quá mức mạnh mẽ nên môi đỏ dính một cọng lôиɠ ʍυ, Chu Hậu Đông đã thấy được hình ảnh vô cùng chói mắt này.
“Fuck!” Không nhịn được nói tục, cô gái dâʍ đãиɠ quả thực khiến anh điên mất, bản tính lẳиɠ ɭơ đã đi sâu vào gien, Chu Hậu Đông vừa yêu lại hận, anh nóng lòng mong muốn lột sạch sẽ quần áo của cô gái xuống ngay bây giờ, nện đến khi cô phải gọi tiếng anh.
“Qυყ đầυ lớn quá… Ưm…” An Dịch không chịu được qυყ đầυ to lên, cô nhả ra, một dòng chất lỏng cũng đồng thời trào ra, văng hết lên đũng quần người đàn ông, cô nắm chặt chuôi thân to khỏe bóng loáng tỏa sáng, tuốt lên tuốt xuống, mã mắt mẫn cảm phun ra nước.
“Chú, lát nữa bắn vào trong miệng tôi có được không?” An Dịch cười rồi lại ngậm qυყ đầυ vào miệng, lần này cô chủ động nuốt sâu tới cổ họng, khoang miệng bọc chặt nuốt xuống, mang đến cho chuôi thân sự chặt chẽ khó có thể tưởng tượng được.
Chu Hậu Đông tập trung cao độ vào việc lái xe, nhưng bị An Dịch liếʍ đến nỗi đặc biệt phấn khởi, chuôi thân dưới háng vẫn luôn chấn động, kẹp qυყ đầυ lại đè ép, kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức khiến hai viên trứng dái của anh co lại.
Chuôi thân đang run rẩy, cho dù không có kinh nghiệm thì An Dịch cũng biết người đàn ông sắp không được rồi, cô nuốt vào nhanh hơn, một dòng chất lỏng lớn chảy ra, nghe thấy tiếng gầm ồm ồm của người đàn ông, cô nhanh chóng nhả qυყ đầυ ra.
“Chú Chu, tôi không liếʍ nữa đâu, miệng nhỏ tê rần hết lên rồi.”
Cô đúng là đang cố ý, lại không liếʍ nữa nhả qυყ đầυ ra vào lúc mấu chốt anh sắp bắn.
Dừng xe lại, Chu Hậu Đông nhìn chuôi thân tím đen phình ra to bự dưới háng, anh mắng: “Lát nữa lấy túi về rồi, mẹ nó, em lãnh hậu quả ngay thôi.”
An Dịch cũng không tin mình không chinh phục được người đàn ông lớn tuổi này, không phải thấy cô chướng mắt sao thế thì cô sẽ không để cho anh bắn ra mô.
“Đừng chỉ có nói tôi, chú nhất thiết đừng để bị liệt dương đấy.” Dươиɠ ѵậŧ dưới háng bỗng nhiên bị buông ra, có chút ủ rũ.
Chuôi thân “Bẹp” đập vào trên mặt cô gái, Chu Hậu Đông cắn răng nói: “Liệt dương ư? Đợi lát em thử xem!”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~